Giữa một hoang mạc trăm dặm không lấy một bóng người, trên không trung một nữ tử dáng vẻ thiếu phụ toàn thân y phục trắng muốt đang bay về hướng xa xa. Gió lớn thổi cát trên hoang mạc bay mù mịt ẩn ẩn còn hình thành những cột xoáy nhỏ.
- Vù Vù.
Trước mặt nữ tử xuất hiện một cột lốc xoáy thổi y phục nàng bay phấp phới, nếu có ai ở đây nhìn thấy ấy có thể tưởng nàng là tiên nữ hạ phàm... Nàng nhìn cột lốc xoáy quấn theo cát bụi hơi cau mày khẽ đổi hướng một chút lách qua. Vừa bay được một đoạn bỗng trong lòng nàng máy động một cái, một ý niệm xuất ra trường kiếm chém ngang về phía sau.
- Keng...
Tiếng va chạm bing khí vang lên, nàng nhanh nhẹn mượn lực lùi về sau chục trượng. Ở vị trí cũ của nàng lúc này xuất hiện một lão giả cả người vận áo bào đỏ, lão giả ồ một tiếng ngạc nhiên nhìn nàng. Lão là tam đại trưởng lão Hỏa Vân tông, tu vi cũng là Huyền Tiên, ấy vậy mà xuất chiêu đánh lén Nguyên Anh kỳ không ngờ lại bất thành.
- Đường đường là đại trưởng lão một tông lại chui lủi đánh lén.
Nữ tử bạch y bộ dạng lạnh lùng tâm không gợn sóng hững hờ nói.
Lão giả nghe vào cũng không tức giận mà cười ha hả:
- Tuyết tiên tử chê cười rồi...
Y phục lão mặc rất có uy phong nhưng giọng nói, vẻ mặt thô bỉ rất ư là không hợp a.
Nữ nhân bạch y được gọi Tuyết tiên tử không để ý ánh mắt láo liên của lão đảo quanh người mình mà lắm chặt trường kiếm thần niệm thả ra dò xét xung quanh. Lão giả kia thấy vẻ mặt băng giá của nàng không khó chịu ngược lại còn thích thú đánh giá.
- Nơi này chỉ có mình ta, tiên tử không cần lo lắng.
Thấy nàng đề phòng lão giả nhếch miệng mỉm cười giả thích, nói rồi lại chậc chậc:
- Đúng là đóa hoa rực rỡ của Tuyết Hoa sơn làm bộ xương già này nội tâm cũng máy động.
Ánh mắt dâm ô, lời nói thô bỉ không che dấu dục vọng làm Bạch y thiếu phụ cau mày một cái. Lão giả bên kia đột nhiên bộc phát linh lực chém ra một đường kiếm khí...
- Xoẹt...
Kiếm khí sắc bén xé gió lao tới, nữ tử thầm hô không ổn, không ngờ lão già này lại giảo hoạt như vậy, nàng nhìn được hắn ánh mắt dâm ô cũng không để ý, nhưng lời nói thô bỉ làm nội tâm nàng có chút khó chịu, lão giả kia vừa thấy lông mày khẽ nhăn đã đoạt tiên cơ mà công kích.
Tuy thế công bất ngờ nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, tay nàng trái khẽ nâng ấn ra một chưởng, từ lòng bàn tay nàng linh lực bộc phát hóa thành một bàn tay băng đánh tới.
- Xoẹt...
Kiếm khí sắc bén cắt đôi bàn tay băng uy thế có chút giảm bớt, Tuyết tiên tử thấy vậy trường kiếm nâng lên chém một đường phá thế kiếm... Kiếm khí vừa tan thì một tiếng hô uy thế vang lên.
- Hỏa Võng...
Không biết từ lúc nào không trung đã đỏ rực một mảng, Bạch y thiếu phụ vừa thấy nội tâm máy động, nàng không chần chờ vận dụng linh lực ngự không tính thoát. Nhưng thân hình nàng vừa nhích động lão giả kia lại hô:
- Trói.
Đầy trời liệt hỏa như tạo thành tấm lưỡi lớn úp về phía nữ tử, thân hình nàng chỉ mới vừa máy động đã dừng lại. Trên vẻ mặt lạnh như băng của nàng hơi chút biến đổi, trưởng kiếm trên tay nàng run lên bay khỏi tay đâm tới tấm lưới. Hai tay chắp lại bấm quyết, miệng nàng lẩm bẩm...
Trường kiếm bộc phát ra linh lực nghênh tới, xung quanh kiếm như có bão tuyết, cuồng phong thổi ra khí lạnh lẽo. Lão giả đứng trên không trung khẽ nhíu mày, mắt chuột gian xảo toát ra ý cười, tốc độ bấm pháp quyết trên tay lão càng nhanh, miệng lẩm bẩm pháp quyết...
Trán nữ tử rịn ra mồ hôi, khuôn mặt trắng tuyết hơi chút ửng hồng, nàng khẽ cắn răng hít sâu một hơi bấm niệm pháp quyết:
- Hoa Sơn Tuyết Ảnh.
Theo sau câu chú trường kiếm phát ra khí thế, không khí xung quanh kiếm hội tụ tạo thành đầy trời hoa tuyết ngăn chặn tứ phía võng hỏa. Lão giả thấy mình hơn một đại cảnh giới mà mãi không cầm được nàng khẽ hừ:
- Hỏa Võng Quy Tụ.
Vừa nói xong trong điểm chú ngữ lão lại quát lên một tiếng bàn tay ra phía trước khẽ chụp:
- KHỐN.
Tiếng quát vang vọng đất trời, liệt hỏa xung quanh rực cháy bừng bừng, theo động tác nắm lại tay của lão thì hỏa võng đốt cháy tuyết hoa dần dần thu hẹp.
Hoa tuyết, hỏa vọng chạm nhau phát ra những tiếng xèo xèo tan chảy, bạch y của nữ tử thiếu phụ bay phần phật. Nàng cảm giác xung quanh như có ngàn cân ập tới, khuôn mặt tích huyết dần dần hóa trắng bệch.
- Tiên tử buông ra linh lực đầu hàng thôi, tránh tổn thương xác thịt.
Nói xong lão giả cười gian tà liếm liếm môi:
- Bại cục đã định, nếu nàng chịu buông ra thức hải để ta đánh lạc ấn ấy là ta sẽ Yêu Thương không tổn hại nàng.
Bạch y thiếu phụ khuôn mặt trắng nhợt lạnh lùng không nói. Nàng hiểu cái lão khọm già này là có ý gì, nếu nàng để lão dánh lạc ấn vào nguyên thần thì khác gì biến thành lô đỉnh, đồ chơi của lão. Nàng cắn chặt răng bộc phát linh lực trống đỡ...
Lão giả ánh mắt lấp lóe:
- Hừ, rượu mời không uống. Xem ta bắt được ngươi sẽ trừng phạt thế nào.
Vừa dứt lời bàn tay của lão khẽ ấn xuống, năm ngón tay nổi lên gân xanh nắm lại.
- Xèo xèo.
Tiếng tuyết hoa tan chảy, thiếu phụ đang từ trên không bị lão ấn xuống dưới đất, hỏa võng thu hẹp chỉ còn hơn trượng. Lão giả đang vận linh lực nhưng vẫn cười ha hả điên cuồng:
- Mỹ nữ Tuyết Hoa sơn là rất có tư vị ha ha.
Hỏa võng từ từ ép lại, hoa tuyết xung quanh bị đốt cháy cơ hồ không còn mấy đóa, nghe được lời nói dâm ô nhưng nàng giờ cũng không còn sức mà mở miệng. Ánh mắt nàng lấp léo lộ ra sát cơ, trong lòng thầm quyết định cái gì đó. Lão giả thấy nàng vẫn ngoan cường định há miệng nói gì đó thì nữ tử đột nhiên hô lên:
- Băng Tâm Tuyết Nộ.
Chỉ thấy trước mặt nàng xuất hiện một đóa hoa hồng tuyết đang dần dần lớn lên, chẳng mấy chốc đã to như cái chậu thổi ra khí lạnh thấu xương. Liệt võng xung quanh bị gió lạnh thổi qua như bị đông cứng lại, lão giả thấy vậy thầm hô không tốt nhưng chưa kịp để lão phản ứng nàng đã nâng lên đóa hoa đánh thẳng vào hỏa võng.
- ẦM.
Một tiếng nổ vang vọng cả hoang mạc bao la, lấy Bạch y thiếu phụ làm trung tâm cuồng phong mang theo băng lửa thôi quyét ra tứ phương. Linh lực to lớn bộc phát khiến lão giả có chút sợ hãi.
- Xoẹt.
Một mảnh băng sắc nhọn theo vụ nổ lao tới, lão giả ánh mắt ơi co lại phất tay đánh ra vài đường hỏa diễm, hỏa diễm lấy tốc độ chớp nhoáng tụ tập lại tạo thành một khiên lửa rực rỡ.
- Xèo xèo xèo xèo...
Tiếng băng tan vang lên xèo xèo, không chỉ một mảnh băng mà là vô vàn mảnh băng lao vào tấm chắn lửa. Nhưng chỉ xuyên qua được một chút đã bị hỏa diễm đốt thành hư vô... Vài hô hấp sau lão giả mới bỏ ra khiên chắn nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một cái hố chục trượng ở đó, nữ nhân kia đã biến đâu mất dạng, lão thả ra thần thức dò xét một hồi:
- Yêu nữ khốn nạn...
Lão vừa cảm giác tiếc nuối lại nhục nhã, đường đường là Huyền Tiên đấu pháp với Nguyên Anh vẫn để con mồi chạy mất. Nếu để đồng bối biết được chắc sẽ cười đến thối mũi.
Lão nghiến răng ken két thân hình lay động chuy tìm nữ nhân, dù gì nữ tử kia sau sát chiêu đó chạy được cũng bị nội thương trầm trọng, lão tin chắc nàng sẽ không chạy được xa. Trong lòng lão thầm thể nếu bắt được nữ nhân này "chơi" cho chán rồi cho đủ người, đủ loại tà vật đùa bỡn nàng tới chết.
(Ta tự tưởng tượng cảnh quái vật và...)
--------------------------------------------
Đông Quân chán cảnh tuyết trắng ra sức chạy không biết bao lâu thì tới một bình nguyên cỏ xanh mơn mởn. Hắn đứng giữa ranh giới hai miền vẻ mặt kỳ quái. Nơi này một bên là tuyết trắng vạn dặm, một bên là cỏ xanh bạt ngàn. Hắn một chân đặt nơi tuyết trắng, một chân đạp vào đám cỏ, hắn có thể cảm giác được nửa thân người lạnh lẽo, nửa bên lại mát mẻ dị thường...
- Thật tà môn a.
Hắn cũng là lần đầu gặp cái tình cảnh này, trong lòng hắn cũng có suy đoán chắc do lực lượng nào đó khiến chỗ hắn đứng bây giờ ngăn cách ra làm hai nửa, hai mùa. Đầu óc xoay chuyển một hồi cảm giác nó cứ quen quen như là lúc ngâm dược, một bên ăn mòn một bên tái tạo...
Rùng mình một cái hắn bước qua phía thảm cỏ xanh di chuyển một hồi như trong suy đoán của hắn. Nơi có cây xanh tươi tốt thỏa nào cũng có ao hồ sông suối.
- Trời ban phước lành a.
Nhìn suối nhỏ phía trước hắn mặt mày hớn hở cởi phắt bộ quần áo bửn thỉu bị dính ô uế của đám Tà Linh ra rồi nhảy ùm xuống dòng nước. Một cảm giác thư thái không gì tả được làm hắn sướng rên.
Lúc hắn đang ngâm mình tắm rửa thì phía bên dòng suối có một con thú nhỏ hình thù kỳ quái núp dưới bụi cỏ, ánh mắt nó lấp lóe có thần nhìn chằm chằm vào thanh niên đang tắm dưới suối.
- Aiz, nếu có mỹ nữ tắm chung thì thật khoái a.
Đông Quân cảm khái trong lòng, cái nơi chết bầm này chả thể phân biệt ngày đêm, nó hứng thì nó tối không hứng thì sáng không theo một quy luật nào cả. Nhưng hắn có thể tự ước lượng được chừng 2,3 ngày bên ngoài thế giới thực đã trôi qua.
Nguyên Anh kỳ phi hành bình thường một ngày đêm cũng đi được hơn 500 dặm đường(1 dặm=1,6km), tuy hắn chưa thể tu luyện tiên pháp nhưng vận dụng khinh công bình thường tốc độ cũng chăng kém, ấy vậy mà chạy suốt mấy ngày mới ra khỏi một thảm tuyết trắng, điều này có thể nói lên khu vực phủ tuyết kia nó rộng đến mức nào...
Trong lúc Đông Quân đang miên man thương nhớ An Như Ngọc rồi tưởng tượng ra đủ loại chấm chấm chấm thì con thú nhỏ kia đã rón rén đi tới bên bờ suối. Nó cảnh giác nhìn Đông Quân đang thẩm du tinh thần, ánh mắt có chút tò mò, nó không một tiếng động đi tới gần túi chữ vật.
- Cạch.
Ánh mắt con thú nhỏ đang hướng về hắn nhất thời không để ý chướng ngại mà đạp vào một viên đá. Đông Quân thư giãn tai khẽ nhích động liếc mắt, con thú kia giật nảy cả mình. Chỉ thấy nó ngoạm lấy túi chữ vật rồi dùng tốc độ nhanh gấp nhiều lần thân thể nó bỏ chạy.
Đông Quân ngâm mình trong dòng nước mát thì sững người, hắn rất nhanh kịp phản ứng lại nhanh như chớp giật nhảy lên trên bờ miệng chửi lớn:
- Mẹ nó, con chó hoang kia...
Nhìn bóng lưng con thú khuất dần sau tán cỏ rậm rạp hắn tính phi thân đuổi theo nhưng chững lại một chút, hắn cắn răng tóm vội cái quần lúc nãy thay ra vứt trên mặt đất che đi nơi hiểm yếu mà đuổi theo con vật. Vừa đuổi theo hắn vừa chửi lớn:
- Đứng lại con chó... không đúng...
Hắn chửi được một nửa nhất thời dừng lại, nhìn bóng lưng kỳ quái của con thú nhỏ kia hắn thật sự cũng không biết là loài nào a. Không thèm suy nghĩ vấn đề nhảm nhí này, Đông Quân một tay cầm quần che hạ bộ, thân hình như chớp dật đuổi theo con thú miệng bô bô chửi loạn.
- Đứng lại... con mèo mả gà đồng, chuột cống, chuột đồng kia...
Tức giận chửi bể hơi tai mà con thú nhỏ vẫn không dừng lại, hắn hừ lạnh một tiếng chân khẽ dậm một cái vận dụng khinh công Lăng Không Phi Độn. Chỉ thấy nơi Đông Quân vừa đứng thân ảnh mơ hồ phai nhạt, cách đó hai mươi trượng sau lưng con thú thân ảnh hắn dần dần hiện ra. Hắn khẽ cúi người dơ tay tính tóm lấy thú nhỏ.
Một điều làm hắn bất ngờ tột độ, bàn tay hắn dường như chạm tới lông của con thú thì nó đột nhiên biến mất, Đông Quân tưởng đã chắc thắng đang cao hứng thấy biến hóa không kịp phản ứng cả người mất đà cắm đầu xuống đất lộn vài vòng.
- Bịch.
- Ai ui.
Ma sát trên mặt đất, lăn lộn vài vòng hắn mới có thể dừng lại được thân mình, ngước đầu nhìn xung quanh thấy con thú nhỏ kia thân hình hiện ra cách đó gần chục trượng quay đầu lại nhìn mình trong ánh mắt lộ ra vẻ tinh quái rất nhân tính. Đông Quân có thể nhạy bén cảm giác được nó đang đùa cợt chính mình, cảm thấy lòng tự tôn tổn thương tột độ, hắn gầm lên một tiếng:
- Con súc sinh.
Hắn phẫn nộ bừng bừng đuổi theo con thú, thú nhỏ này tuy nhỏ nhưng tốc độ cực nhanh, nhưng so với hắn cũng chỉ là bình thường. Điều làm hắn bực bội là con súc sinh này rất tinh quái, khi hắn dùng khinh công thường bám tới tính bắt thì nó lại tận dụng ưu thế nhỏ gọn mà lách qua lách lại khiến hắn vồ một hồi không được. Bực tức vận dụng Lăng Không Phi Độn tạo bất ngờ thì nó lại kỳ quái dịch chuyển đi mất. Đúng! Là nó dịch chuyển chứ không phải lấy tốc độ vượt mặt...
- Ai ui.
Lại một lần vồ hút làm hắn lăn vài vòng trên đất, Đông Quân vẻ mặt như tích huyết chửi bới um tùm:
- Tiểu súc sinh, đứng lại...
Hắn nhanh nhẹn đứng dậy vận dụng môn khinh công bá đạo của mình chớp nhoáng xuất hiện sau con thú nhỏ vươn bàn tay ra chụp tới. Trên tay truyền đến cảm giác mượt mà của bộ lông thú làm hắn xác định đã chạm trúng nhưng:
- Mẹ kiếp... Bịch bịch...
Con thú nhỏ lại dịch chuyển đến chục trượng phía trước, nó dừng lại ngực có chút phập phồng nhưng ánh mắt toát ra vui thích nhìn thanh liên. Lại lăn vài vòng trên đất, nhưng lần này HẮN với "kinh nghiệm" đầy mình đã nhanh nhẹn lộn như xiếc. Con thú nhỏ vừa thấy thì giật thót, quay người tiếp tục bỏ chạy...
- Súc sinh... ta phải lột da róc thịt ngươi AHHHHHHH.