Chương 35: Tà Linh

Đông Quân ngây ngốc đi không biết qua bao lâu, phía trước trăm trượng xuất hiện một thân ảnh mờ mờ lướt đi trong gió. Hắn vừa nhìn thấy thì mừng rỡ như điên, há mồm gào lên thật to:

- ALO.

Cái này sai sai... Tiếng hét vang vọng xa xa trong mảnh tuyết trắng, từ xa xa cái bóng kia nghe được hơi quay đầu. Chưa kịp để Đông Quân vui mừng thì cái bóng kia như gặp đại địch cắm đầu chạy mất.

- DỪNG LẠI...

Vừa đuổi vừa hô khản cổ mà cái bóng kia cứ như gặp ma chạy càng nhanh, tình thế như vậy khiến hắn rất ư là bực bội, chân khẽ dậm để lại một cái tàn ảnh còn thân hình đã ngoài chục trượng.

Đạp liền ba bước Lăng Không Phi Độn rút ngắn khoảng cách còn 5 trượng Đông Quân hớn hở gọi:

- Con người kia...

Hắn nói được một nửa cảm giác câu này kỳ kỳ định đổi một câu khác nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh kia nhất thời có chút ngây người.

Cái bóng phía trước kia rất kỳ quái, thân người, đầu trâu, điều để hắn kỳ quái là tên này chỉ là một cái bóng. Nói dễ hiểu thì tên kia bóng hình lờ mờ loáng thoáng có thể nhìn xuyên qua thân thể. Trong đầu Đông Quân xoẹt qua một ý nghĩ: "Linh hồn?". Vừa nghĩ đến đó hắn đã tự lắc đầu phủ nhận.

- Chẳng lẽ là nguyên thần xuất khiếu?

Điều này cảm giác có vẻ hợp lý hơn, bởi vì khi tu sĩ chỉ dùng nguyên thần xuất khiếu trong tình thế hiểm cảnh cầu sinh. Mà linh hồn tu sĩ có tính công kích nhưng cũng rất yếu nhược, nếu gặp ai đó không chạy thật nhanh mới lạ.

Đông Quân sững người một lúc để cho tên kia đã chạy xa xa, hắn liếc nhìn hơi nhíu mày nhưng cũng mặc kệ. Dù gì bám theo tên kia còn có cảm giác không cô độc a. Nghĩ như vậy hắn liền vận dụng nội lực đuổi theo...

- Ê... đại ca... này dừng nói chuyện chút...

Chỉ nửa phút thôi Đông Quân đã dí sát tên kia ba trượng, miệng không ngừng lải nhải gọi với lên. Đứng gần quan sát mới thấy, cái bóng đầu trâu kia cao hơn 2m, cả người lực lưỡng thô to. Tên đầu trâu như câm điếc mặc cho Đông Quân lảm nhảm cái gì cũng không đáp lời chỉ có cắm đầu mà chạy.

- Mẹ nó, đây là khinh người quá đáng.

Bám sát theo tốc độ của tên đầu trâu bày tỏ thiện ý mà bị làm ngơ khiến Đông Quân rất bực bội. Hắn hừ lạnh một tiếng gia tăng tốc độ chớp nhoáng đã vượt lên chặn trước mặt tên đầu trâu. Chỉ thấy Đông Quân tay phải luồn qua sau lưng nắm chuôi Thu Thủy kiếm quát:

- Dừng lại.

Đầu trâu lùi ra sau tính bỏ chạy chợt cảm thấy cảm giác nguy hiểm tận sâu trong linh hồn làm hắn sợ hãi không dám động đậy. Con ngươi vừa thấy thanh kiếm sau lưng Đông Quân rút ra một đoạn, lưỡi kiếm tỏa ánh lam lập lòe khiến hắn trong trạng thái linh hồn rung động kịch liệt.

- Tà Linh?

Đông Quân có chút bất ngờ, đối diện trước mắt hắn tên đầu trâu kia trong hốc mắt không có con ngươi mà chỉ có đốm tử hỏa lập lòe. Hắn của thể khẳng định chắc chắn tên này chắc chắn là Tà Linh. Sinh vật khi chết cũng sinh ra rất nhiều loại tùy theo nguyên thần mạnh yếu mà có nhiều cách khác nhau.

Tu vi thâm sâu, linh hồn mạnh mẽ thì trực tiếp đoạt xá trùng sinh, có tên yếu kèm thì nương nhờ vật dụng nào đó. Mà đặc biệt là loại quỷ và tà linh. Quỷ cũng chia ra nhiều loại, do công pháp tu luyện cần cần vứt bỏ nhục thân hoặc là linh hồn vất vưởng quá lâu mất đi dương tính không thể đoạt xá.

Tà linh cũng đặc biệt: nó có thể là từ địa hình sông núi, đồ vật, trận pháp tự tạo... mà sinh ra linh trí. Cũng có thể chỉ là những sợi nguyên hồn khi bị kẻ địch đánh tan rồi nhờ cơ duyên những sợi thần hồn tụ tập lại sinh ra tà linh. Qua thời gian ngây ngốc tu luyện dần dần sẽ lại sinh ra linh trí nhưng cũng không còn là mình trước đó nữa...

Điểm nhấn ở đây là tà linh nào khai mở linh trí trong thâm tâm cũng sẽ tôn thờ tứ đại Thánh Thú: Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước. Có nhiều người thắc mắc tại sao Tà Linh lại tôn thờ Thánh Linh, điều này cũng dễ hiểu. Cái tà linh tôn thờ không phải là Thánh Linh chân chính mà chỉ là Ngụy Thánh Linh, có thể hiểu tứ đại Thánh Thú kia được đản sinh do trận pháp tự nhiên mà thành nên cùng là một loại Tà Linh nhưng chỉ vì hình thái cao cấp hơn thôi.

Điều làm hắn chắc chắn tên này là Tà Linh là vì con mắt của hắn không phải con ngươi mà chỉ là một đốm lam quang. Đốm lam quang này khẳng định nó là một con tà linh cấp thấp, linh trí sơ khai. Lúc này đốm lam quang như tử hỏa trong hốc mắt Tà Linh đầu trâu nhảy nhảy liên hồi, Đông Quân có thể cảm nhận được nó đang sợ hãi cực độ, hắn có chút tò mò nhịn không được bèn hỏi:

- Ngươi tên gì?

Hỏi một câu này hắn cũng rất ư là ngu, một con Tà Linh linh trí còn mơ hồ hành động theo bản năng thì làm thế quái nào trả lời được câu hỏi.

Đúng như hắn dự đoán, Tà Linh đầu trâu ánh mắt nhảy nhảy vài cái có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn một bộ đề phòng Đông Quân. Thấy tên đầu trâu ngu ngơ không hiểu Đông Quân cũng buồn bực không thôi. Hắn hơi tiến lên tính sờ sờ xem Tà Linh có cảm giác như nào thì tên đầu trâu nhảy dựng gầm lên tiếng rít chói tai:

- GRÀO....

Tiếng hú như tiếng ma sát ken két rợn người, âm thanh tựa như có như không... Đông Quân nghe vào tai cả người nổi da gà, hắn chân thật cảm nhận được tiếng hét rất quen thuộc. Tựa như là... là âm thanh móng tay cạo vào bảng phấn...

- Câm miệng.

Đông Quân phẫn nộ mà quát to một tiếng, Thu Thủy kiếm lấp lóe lam quang, đốm sáng trong mắt con Tà Linh nhảy một cái dần ảm đạm, thân mình bị chém làm hai nửa như làn khói tan dần vào không khí.

Đông Quân nhìn một bãi tuyết trắng ố đen trên đất rùng mình một cái, hắn chỉ nghĩ lại cái âm thanh tra tấn thần kinh đó thôi mà khó chịu. Đang lúc bực bội thì từ bốn phương tám hướng lại truyền đến âm thanh gào rú cạo bảng rợn cả người. Hắn liếc nhìn xung quanh, từ trên không, dưới đất chui ra lúc nhúc hơn chục con Tà Linh, con nào con đấy hình thù kỳ quái gào thét điên cuồng.

- KÉT... KÉT...GRÀO...

Một đám âm thanh hòa vào nhau khiến hắn cảm giác như bốn phương trời có lớp lớp người cào lên bảng phấn tạo ra một thứ âm thanh kinh khủng. Lông tơ da gà vừa dịu xuống đã dựng ngược lên. Lúc này từ trên không trung bay ra một con Tà Linh, lũ Tà Linh vừa thấy liền im bặt, dạt sang hai bên nhường đường.

Tên tà linh này vừa xuất hiện đã nhe lanh trợn mắt gào rú gì đó về hướng Đông Quân. Hắn có thể nhạy cảm phát giác được tên Tà Linh này như đang muốn nói cái gì đó nhưng hắn chả hiểu cái mẹ gì. Mà tròng mắt tên này không phải đốm lam quang, mà cảm giác như một mắt con vật gì đó khó nói. Con Tà Linh gào rú một hồi khiến hắn bực bội mà chửi:

- Lải nhải cái mẹ gì?

Tà Linh thủ lĩnh ngây người, ánh mắt như phát ra tia sáng lấp lóe như hiểu ý từ ngữ. Bỗng chốc con Tà Linh cả người phát ra tử khí gầm lớn một tiếng. Cả lũ Tà Linh xung quanh như nhận mệnh lệnh đồng loạt lao về phía Đông Quân, miệng gào rú liên hồi.

Thấy lũ này không hợp liên chiến hắn cố gắng đè nén cảm giác ghê rợn khi nghe âm thanh quát to một tiếng xuất kiếm lao lên. Thu Thủy kiếm phát ra lam quang, lưỡi kiếm đi đến đâu tà linh đứa chết đứa lùi lại, cả lũ sợ hãi nhìn chằm chằm thanh kiếm. Bản năng khiến chúng sợ hãi muốn tránh xa.

Đông Quân vừa nhìn liên hiểu, Thu Thủy kiếm được rèn từ Hồn Thạch thiên sinh đã khắc chế các linh hồn và Tà Linh, hắn nhếch miệng nở nụ cười dữ tợn ra sức đồ linh. Thủ lĩnh Tà Linh vừa nhìn thấy Thu Thủy kiếm con mắt đã nhảy ngược, nhìn xung quanh đám Tà Linh tiểu đệ toán loạn phẫn bộ rít gào:

- GRÀO.

Tiếng rít của tên thủ lĩnh như liều thuốc kích thích đám Tà Linh, mặc dù chúng không muốn nhưng dưới thúc dục liền như bày thiêu thân lao vào công kích Đông Quân.

- Grào... grào...

Đông Quân xuất kiếm cũng chẳng cần kỹ năng gì mà chém loạn bốn phía, không phải hắn không muốn dùng mà là mẹ nó cái bọn này rất đông a. Tiếng quỷ khóc sói chu vang vọng cả một mảng trời đất, bọn Tà Linh này cũng không có công kích gì đặc biệt chỉ như những con thú hoang lao vào mà cắn mà vồ.

- Xoẹt, xoẹt xoẹt...

Ánh lam quang từ Thu Thủy kiếm chém ra tứ phía, từ xa nhìn lại có cảm giác như một người đứng giữa màn đêm cầm một dây đèn nháy múa loạn, nếu không có âm thanh tru nên ghê rợn thì cũng là một thứ gì đó đẹp mắt.

- Grào...

Chẳng biết chôi qua bao lâu tiếng ghê rợn dần dần lụi tắt, Đông Quân đâm một kiếm vào giữa đầu một con Tà Linh, Thu Thủy kiếm vừa chạm đã lấp lóe lam quang như muốn hút kiệt lấy con Tà Linh. Con Tà Linh khí gầm rú đau đớn, từ trong thân thể mơ hồ bay ra vài đốm sáng đều bị Thu Thủy kiếm hấp thu.

Con Tà Linh không giãy giụa được bao lâu đã hóa thành một đám gì đó tan biến, xung quanh 50 trượng quanh hắn bây giờ một màu đen âm u tràn đầy tử khí. Liếc thấy thân Thuy Thủy kiếm lập lòe lam quang không dứt làm hắn cau mày một cái, lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ miệng lẩm bẩm:

- Thật xui xẻo...

Hắn bực bội phát hiện con Tà Linh thủ lĩnh kia đã chạy đâu mất tiêu, cả người bây giờ bám một loại khí không ra khí, dịch không ra dịch gì đó đen đen biến cả người hắn đổi màu. Đông Quân cảm giác toàn thân khó chịu, hắn khẽ nhún chân vận dụng khinh công chỉ một nát đã ở xa xa phía chân trời.

Một khắc sau con tà linh thủ lĩnh lượn lờ bay lại bãi chiến trường, nhìn thấy một mảng tuyết đen thui, nó như có nhân tính mà gầm lên bi bô cái thứ ngôn ngữ gì đó. Con ngươi trong mắt nó nhảy một cái miệng lẩm bẩm quay người bỏ đi...