Chương 34: Tiểu thiên địa

Vừa nhảy qua tấm màn bước vào di chỉ Đông Quân đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiên địa quay cuồng. Mất một lúc để hồi phục bình thường hắn lại cảm giác toàn thân rét run, ánh mắt liếc nhìn xung quanh làm hắn trợn mắt há mồm.

Nơi đây một mảng tuyết trắng, tầm mắt nhìn xa xa không thấy điểm cuối... Hắn cau mày, đây là lần đầu hắn tiến vào di chỉ, không như trong tưởng tượng là mộ huyệt hay cung điện gì gì đó... Trong lòng hắn máy động một cái bàn chân khẽ nhún dùng khinh công lướt đi xa xa...

Một khắc sau hắn dừng lại trên đỉnh một ngọn núi tuyết mắt nhìn xa xa vẫn một màn trắng xóa... Cảm nhận gió lạnh khiến hắn không khỏi có chút rùng mình. Dù hắn là phàm nhân nhưng nội lực, thân thể mạnh hơn người bình thường rất rất nhiều... trong tâm có chút sợ hãi:

- Tiểu thiên địa?

Nghĩ đến đó hắn đã cảm giác kinh sợ lại chờ mong... Nhớ lại sư phụ Thông Huyền nói ở đây thiên địa không phải chỉ có một mà là diễn hóa ba ngàn... Nghe truyền thuyết kể lại từ thủa hoang sơ tức là hồng hoang ba ngàn thế giới từng là một thể. lúc đó trời đất là của Long, Phượng, Ma tộc, Tu La tộc, và các Thánh Linh,... và các sinh vật, tộc loài mạnh mẽ khác. Nhưng một ngày không hiểu vì sao đại địa hồng mong vỡ vụn bay vào hư không, lúc đó các sinh vật gần như tuyệt diệt.

Những mảnh thiên địa to lớn sau khi vỡ nát tách khỏi một thể với đại địa Hồng Hoang tùy theo nơi trốn mà tạo thành những thiên địa, quy tắc riêng cho mình gọi chung là thiên địa sơ khai, hay còn có cách gọi khác là thời kỳ Hỗn Độn... Cho nên các tu chân giả thường truyền tai nhau rằng:

"Hồng Hoang diệt, Hỗn Độn Sinh"

Mới đầu khi tách khỏi hồng hoang những mảnh thiên địa này còn gần sát nhau, lúc đó sinh vật còn có thể dùng lực lượng phá toái bầu trời mà bay qua hư không đến những mảnh thiên địa khác. Nhưng những "mảnh Hỗn Đỗn" càng ngày càng có tính tự lập, khi chúng sinh ra những thiên địa quy tắc riêng của mình thì bắt đầu có kháng tính, xung đột và dần dà đẩy nhau ra xa.

Thời gian tuế nguyệt vạn vạn năm thiên địa của những mảnh Hỗn Độn càng hoàn thiện kiên cố, các tu chân giả không còn có thể dùng lực lượng mà phá mở bầu trời đi ra ngoài hư không qua những mảnh hỗn độn khác, nếu có thể phá mở cũng cần phải có lực lượng rất mạnh. Mà những mảnh Hỗn Độn đẩy nhau càng ngày càng xa khiến người ta thoát ra khỏi "mảnh Hỗn Độn" của mình cũng chỉ có thể nhìn ngắm từ tỷ tỷ khoảng cách.

Những hàng hà sa số ngôi sao trên bầu trời khi phàm nhân nhìn thấy kia cũng đều là các mảnh Hỗn Độn tách ra từ Hồng Hoang, mỗi ngôi sao tỷ lệ cũng không kém nhau bao nhiêu, mà mỗi nơi có thể sinh sống đều có hàng tỷ sinh linh. Điều đó làm người ta khó có thể tưởng tượng được trước khi Hồng Hoang diệt nó to lớn bao nhiêu.

Sau thời Hỗn Độn những tiền bối phá toái hư không xông ra ngoài đều cho biết "mảnh Hỗn Độn" khi quy tắc càng hoàn thiện cảm giác như nó tự vo thành một cục nên được tu chân giới gọi là những tinh cầu. Những tinh cầu sinh ra từ Hồng Hoang này không phải hoàn toàn tách rời mà nó còn những liên kết với nhau qua những tiết điểm. Khi xuyên qua những tiết điểm có thể đến những mảnh thiên địa khác, gần như bẻ cong không gian giúp phi thuyền nhảy vọt của các phim vũ trụ vậy.

Các tiết điểm này hầu hết đều được các tông môn to lớn cai quản chặt chẽ... Nói lại khi Hỗn Độn tách ra khỏi Hồng Hoang rồi tự hình thành quy tắc riêng được tu chân giả gọi là:

"Hỗn Độn thành Thiên Địa sinh"

Còn nhân tộc hay gọi là: "Hồng Hoang diệt, Hỗn Độn sinh - Hỗn Độn hóa ba ngàn Thiên Địa, ba ngàn Đại Đạo".

Điều này cũng vì Nhân tộc được đản sinh ra vào thời Hỗn Độn đang hình thành quy tắc riêng, lấy sự sinh sản nhanh tróng mà lấp đầy đại địa khuyếch trương ra những thiên địa khác. Rồi lấy trí thông minh Nhân tộc dần dần hòa mình vào Hỗn Độn, tự sáng tọa công pháp tạo thành một trường phái riêng khác hẳn với những sinh vật tồn tại từ Hồng Hoang. Nhân tộc tu luyện theo quy tắc của thiên địa được gọi là Đạo, đại đạo ba ngàn trăm hoa đua nở... Trừ các tộc, sinh vật truyền thừa từ Hồng Hoang, các loài còn lại kết hợp, đản sinh ra giống loài mới nhiễm thiên địa linh khí bản năng tu luyện hợp quy tắc thiên địa.

Cũng không phải nhân tộc hay các loài đản sinh thời kỳ Hỗn Độn không muốn tu luyện theo Hồng Hoang mà là do một lực lượng không hiểu không cho phép các loài mới tu luyện. Cái này khiến nhiều người suy đoán nhưng sau đó gần như nhất quán là do quy tắc, cơ cấu các loài không giống Hồng Hoang. Nhưng điều này lại đưa ra một nghi vấn là vì sao các sinh vật từ Hồng Hoang vẫn tu luyện được... Đó là vấn đề rất khó trả lời a... Hẳn là Hỗn Độn diễn sinh từ Hồng Hoang nên các sinh vật trước đó vẫn hợp theo quy tắc...

Những dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu Đông Quân cau mày, điều hắn tò mò là vì sao ở nơi này lại có Tiểu thiên địa. Bình thường các di chỉ thượng cổ được che dấu kín kẽ chờ người phát hiện. Nhưng Tiểu thiên địa lại khác, nó là được tạo ra từ những mảnh thiên thạch tách ra từ Hồng Hoang lơ lửng vô định khắp hư không...

Những Tiểu thiên địa vẫn là từ Hồng Hoang sinh ra nhưng nó được sinh ra sau những mảnh đại địa Hỗn Độn, vì từ một nơi nên sau khi tự đản sinh quy tắc nó sẽ liên kết, móc nối với những Tinh cầu gần nó chờ người phát hiện. Gọi nó là tiểu thiên địa không phải vì nó nhỏ bé mà là sinh sau đẻ muộn lên lực lượng pháp tắc thiên địa yếu hơn.

- Vậy chỗ mình đi qua là tiết điểm?

Hắn có thể khẳng định đây là tiểu thiên địa là vì khi vừa mới vào đây hắn đã cảm nhận được một lực lượng vô hình nào đó đang bài xích mình. Đông Quân nhìn nhìn mảnh ngọc bội Long Phượng đang lấp lóe cau mày. Tấm ngọc bội này là hắn "mượn" của Tiểu Ly lúc nàng chuẩn bị rời đi, tại vì khi An Như Ngọc điều tra biết được ba môn phái kia chuẩn bị tiến vào đây mà lại có rất nhiều Huyền Tiên, hắn dù tự phụ mình thân thể mạnh mẽ nhưng cũng không thể đấu lại mấy Huyền tiên vây công a. Cho nên hắn mạnh mẽ "mượn" tiểu muội muội Miêu Ân Ly ngọc bội chờ đám người kia vào rồi mình mới nén đột nhập.

- Hazz, thật nhớ cái mông của Tiểu Miêu nữ nha.

Hắn lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại lúc tét mông nàng rất là sướng tay a...

- Tấm ngọc bội này hẳn là giấy thông hành đi...

Nhìn ngọc bội trong tay lấp lóe hắn mạnh dạn suy đoán nó lực lượng bài xích mình cảm giác được là do tấm ngọc bội này hấp thu bài trừ. Cũng gần như kiểu tín vật vậy... Liếc nhìn một màu tuyết trắng Đông Quân cảm giác cả người như đông cứng, thân thể hắn mạnh mẽ phi thường đối với cái lạnh cái nóng là rất miễn dịch nha. Nhưng nghĩ lại đây là di chỉ, không đúng hơn là Tiểu thiên địa bí ẩn nào đó tâm hắn bình phục.

- Mong là có nhiều thứ tốt a.

Nghĩ đến đây hắn đã hưng phấn hẳn nên "Đây mới là xuyên không a", lấy từ trong túi chữ vật ra một cái áo choàng trắng Đông Quân trong đầu ảo tưởng bảo vật các kiểu tiến về nơi xa xa.

Ở một nơi nào đó trong tiểu thiên địa, chỗ này dung nham nóng hầm hập chảy xuôi thành từng dòng len qua các khe đá nhô cao. Lúc này một nữ nhân áo trắng đang bay trên không cảm nhận hơi nóng khiến nàng cau mày khó chịu... Ngay phía sau nàng có một nữ tử bộ dáng 18 tuổi, nàng này đang lau lau mồ hôi trên chán phàn nàn:

- Sư phụ, nơi này thật nóng a.

Nữ nhân được nàng gọi là sư phụ liếc mắt thấy bộ dáng chật vật của nàng thì mỉm cười:

- Cố gắng chút, đợi tìm mấy người còn lại chúng ta sẽ tầm bảo.

Nữ tử trẻ tuổi mặt mày phụng phịu dạ dạ ngoan ngoãn theo sau sư phụ, hai người này là người của Tuyết Hoa sơn, người đằng trước là môn chủ Lãnh Ngọc. Nàng tuy mỉm cười nhưng trong lòng cũng đang tính toán, từ lúc bước vào di chỉ thì nàng được truyền tống đến nơi đây. Nàng qua thần niệm lưu lại trên mọi người chỉ tìm được cố nương đệ tử này còn những người khác xa xa không cảm ứng được.

Nàng cũng biết tuy là tiểu thiên địa nhưng nó cũng rất là lớn nha... Nàng đi loanh quanh một hồi qua thần niệm lưu lại cảm nhận được đại trưởng lão tông môn đang cách đó vài trăm dặm nên dẫn đệ tử đi về hướng đó. Bay được một hồi phía trước xuất hiện ba bóng người, hai bên bay sát lại nhau, một phụ nhân đẫn đầu nhóm ba người tiến lên:

- Môn chủ.

Môn chủ Tuyết Hoa sơn khẽ gật gật đầu:

- Ngộ trưởng lão.

Phụ nhân trừng hơn 40 được môn chủ Lãnh Ngọc kêu Ngộ trưởng lão cũng gật đầu sau đó cau mày:

- Chỉ có Lục Thanh đi theo người sao?

Ngọc môn chủ nhìn nữ tử 18 tuổi đằng sau lắc lắc đầu:

- Hẳn là đi qua tiết điểm kia khiến mỗi người truyền tống một nơi.

Điều này Ngộ môn chủ cũng đã suy đoán được chỉ khẽ nhìn một vòng có chút lo lắng hỏi:

- Vậy Tuyết Kỳ đâu?

Ngọc môn chủ chỉ nhíu mày một cái rồi mỉm cười:

- Những người khác tiến vào cũng bị truyền tống, nơi này rộng lớn như vậy ta không tin nó lại xui xẻo đụng phải mấy tên gia hỏa kia.

Nghe được môn chủ nói Ngộ trưởng lão cũng an tâm không ít, nàng thở hắt ra một hơi. Ngọc môn chủ tuy nói vậy nhưng vẫn có chút lo lắng cho đệ tử yêu quý của mình nàng hít sâu một hơi nói:

- Đi thôi, chúng ta vừa tìm mấy người còn lại vừa xem nơi này có gì...

Nàng nói xong dẫn đầu bay đi, mấy ngươi còn lại cũng theo sát phía sau...

Trong một rừng rậm trong tiểu thiên địa:

- Ầm ầm.

Vài tiếng nổ lớn phát ra khiến cây cối xung quanh đổ rạp, lúc này một trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Hỏa Vân tông đang đấu pháp với một trưởng lão của Thanh Lam kiếm tông. Hai người đang hung hăng người tới ta đi đánh thành một đoàn. Trưởng lão của Thanh Lam kiếm tông bổ ra một đường kiếm, nhanh nhẹn vứt ra một lá linh phù khiến Trưởng lão Hỏa Vân tông phải nâng đao đỡ lấy lùi lại chục trượng:

- Ầm.

Linh phù xuất ra bạo nổ giữa không trung đẩy Trưởng lão Hỏa Vân tông đi xa xa, Thanh Lam trưởng lão thấy vậy nhếch lên nụ cười lại vứt ra vài tấm linh phù rồi phi thân xuống hái lấy một gốc thảo dược. Hỏa Vân tông trưởng lão vừa lùi lại đã biết mình bị lừa, hắn gầm lên một tiếng không thèm tránh linh phù mà lao thẳng xuống:

- Mộc Linh Chi của ta

Tên Trưởng lão Thanh Lam kiếm tông nhìn hắn nhếch lên nụ cười, hắn nhanh nhẹn vận dụng linh lực lấy bàn tay đào sâu xuống gốc linh thảo. Tên Hỏa Vân tông ánh mắt như muốn nứt ra, hắn chưa kịp chửi gì mấy tấm linh phù đã phát nổ:

- Ầm ầm ầm.

Linh phù này không biết được tên kia thêm cái gì mà khi phát nổ bắn ra một đoàn khói xám khiến tên Hỏa Vân tông kia ho lên sặc sụa. Đợi khi khói bụi lắng xuống tên Thanh Lam kiếm tông đã mất dạng chẳng thấy. Gã áo đỏ nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng phẫn nộ:

- Khốn nạn.

Bình nguyên cỏ dại tươi tốt nhưng hoang vu không một bóng người, trên không trung đang có vài nhân ảnh giao thủ qua lại. Lúc này một tên Thanh Lam kiếm tông đang đấu pháp với một nữ tử Tuyết Hoa sơn...

- Xoẹt.

Nữ tử Tuyết Hoa sơn xuất kiếm, đường kiếm như kéo theo bão tuyết chém đến nam tử Thanh Lam kiếm tông. Tên kia thấy vậy mặt không đổi sắc trường kiếm trên tay run rẩy một cái hóa thành vài chục hư ảnh nghênh tới.

Gió lạnh xuất ra từ kiếm của nữ tử thổi cho cỏ cây phía dưới cứng đờ, loáng thoáng có thể thấy được vài giọt nước đọng trên tán lá bị đóng băng. Kiếm phong lạnh buốt quét tới, vài chục tanh trường kiếm ánh lên không có phô trương lao thẳng vào cơn gió.

- Hừ, Nguyên Anh cũng chỉ thế mà thôi.

Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, vài chục thanh trường kiếm trên không trung sau khi công tới cơn gió vang lên những tiếng va chạm khó tả. Hai bên cứ thế trên không dằng co, nữ tử kia thấy hắn chỉ là Kết Đan hậu kỳ mà đón đỡ được chiêu thức có chút bất ngờ. Nhưng nàng rất nhanh hồi tâm, chỉ thấy nàng khẽ ném thanh trường kiếm trên tay về phía trước tay chắp lại bấm quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú.

- Vù vù.

Cơn gió nhất thời cuồng bạo thổi ra những làn hơi lạnh tứ phía, nam tử kia thấy vậy biến sắc thúc dục linh lực rót thêm vào trường kiếm.

- VÙ VÙ.

Gió càng ngày càng lớn tạo thành một cơn lốc xoáy ập đến, nam tử thanh bào mặt có chút đỏ gắng gượng trống đỡ. Đột nhiên hắn cảm giác ngực có chút quay cuồng, trên không trung những hư kiếm ầm ầm vỡ vụn chẳng mấy chốc chỉ còn một thanh. Phía trước cơn lốc mang theo kiếm khí ập tới khiến hắn hoảng sợ hô lên:

- Gia gia.

Thấy sắp dành chiến thắng thì tên địch thủ kia hô lên một câu khó hiểu làm nữ tử Tuyết Hoa sơn có chút khó hiểu nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Tay nàng khẽ nhấc, từ lòng bàn tay bắn ra một lực lượng vô hình tiếp lực cho gió lốc, đúng lúc cơn lốc do nàng tạo ra gần đánh tới nam tử thì đột nhiên có một bàn tay to lớn xuất hiện đánh tới.

- Ầm.

Chưởng phong kia to tới chục trượng, chỉ hời hợt đánh tới đã phá nát chiêu thức của nữ tử. Linh lực phản phệ làm nàng huyết khí quay cuồng miệng rỉ máu, chưa kịp để nàng phản ứng thêm bên cạnh đột nhiên xuất hiện một lão giả lam bào nhăn nheo. Nữ tử ánh mặt hoảng sợ miệng há ra định nói gì thì lão giả nhanh như chớp dán lên lưng nàng một lá linh phù.

- Gia gia...

Nam tử đầu đầy mồ hôi bay tới bên lão giả khẽ hô, lão giả khẽ liếc mắt gật gật đầu khen ngợi:

- Tốt lắm, mới Kết Đan hậu kỳ chưa lâu đã có thể vượt cấp đánh với Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, tư chất này cũng là hiếm có.

Được lão giả khen nam tử có chút đắc ý nhưng miệng lại khiêm tốn, lão giả thấy vậy vui vẻ cười cười:

- Ừm, khiêm tốn là tốt. Con làm ta rất hài lòng.

Nam tử vâng vâng dạ dạ ánh mắt liếc nữ nhân cả người vận y phục trắng dính Định Thân phù có chút không cam lòng, ánh mắt hắn lấp lóe nói:

- Gia gia hãy để ta sử lý nữ nhân này.

Ánh mắt hắn toát ra vẻ dâm đãng, lão giả thấy vậy chỉ cau mày nhưng không nói gì, thân hình lập lòe chút rồi biến mất. Nữ tử kia dính phù chú không thể mở miệng, nàng thấy tên kia ánh mắt dâm đãng nhìn mình sợ hãi. Nam tử thấy vậy cười lên ha hả:

- Ngươi cũng rất có tư sắc.

Nói rồi hắn tóm lấy nàng, một tay đặt trên ngực nàng một tay đặt dưới mông vừa xoa nắn vừa hạ xuống bãi cỏ bên dưới. Nữ tử ánh mắt căm tức pha lẫn sợ hãi làm tên nam tử này thú tính dâng cao. Chỉ vừa chạm chân xuống đất tên này đã xé phăng quần áo của nàng miệng khẽ ngúi xuống ngấu nghiến một bên nhũ phong...