Đông Quân cảm nhận lỗ chân lông toàn thân như được lới lỏng, cả người thư thái vô cùng. Hắn ngắm nhìn gương mặt lem luốc trắng nhợt của Tuyết Kỳ, tay hắn di chuyển cởi bỏ y phục rách rưới trên người nàng. Đập vào mắt hắn là một nàn da trắng như tuyết đông, chiếc yếm căng ra ẩn ẩn hằn lên hai hạt nhũ hoa.
Ánh mắt hắn láo liên, đánh gia toàn bộ cơ thể của nàng, thấy trên nàn da như băng ngọc kia nhiều chỗ chầy xước khiến hắn đau lòng không thôi. Khẽ lau đi khuôn mặt lem luốc để lộ ra gương mặt tuyệt mỹ làm nội tâm hắn rung động.
- Thật đẹp a.
Đông Quân không nhịn được mà thầm khen một tiếng, cái nữ nhân Tuyết Kỳ này hắn mới chỉ gặp hai lần nhưng lần nào cũng chưng cái bộ lạnh lùng. Nhưng giờ nàng an tường say giấc để hắn có thời gian đánh giá... Ánh mắt loạn động, nàng bộ dáng như một thiếu phụ 25 ngực mông này nở, vòng eo thon gọn tôn lên đường cong quyến rũ.
Làn da nàng trắng như tuyết đông kết hợp với bộ dáng lạnh lùng của nàng làm hắn cảm giác như nàng là một nữ tử băng thanh ngọc khiết khiến người chỉ biết nâng liu sợ động cái là vỡ. Tay hắn loạn động khắp nơi, súc cảm nơi tay truyền đến một cảm giác lành lạnh, hắn cảm giác như mình đang vân vê một khối ngọc thạch nhẫn mịn.
- Ưm...
Tuyết kỳ đang say giấc ngủ hơi cau mày rên nhẹ một tiếng khiến hắn giật thót dừng lại động tác, liếc nàng vẫn nhắm mắt ngủ say mới an tâm. Tay hơi sờ sờ, bả vai nàng ấy vậy mà chệch khớp. Hắn hơi cau mày, bàn tay to lớn đặt trên cánh vai chật khớp khẽ động.
- Rắc.
Một tiếng khớp xương vang lên, Tuyết Kỳ hét lên một tiếng đau đến trán rịn mồ hôi, đôi mày cong nhíu chặt không nhả. Động tác chỉnh khớp xương của Đông Quân khiến nàng có chút tỉnh táo, nhưng do một hồi chiến đấu, linh lực quá suy kiệt chỉ có thể mơ mơ màng màng nhận biết mình đang ngâm trong một nàn nước ấm nóng dễ chịu.
- Phù.
Đông Quân thở hắt một hơi, nhìn đôi lông mày của nàng dãn ra hắn mới yên tâm lại. Giải quyết xong việc vặt hắn nhìn chiếc áo yếm của nàng căng phồng, Đông Quân gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
- Ực.
Tà ý trong lòng nổi lên, Đông Quân đầu óc xoay chuyển, Tuyết Kỳ làm hắn cảm giác băng thanh ngọc khiết khiến hắn cũng có chút tâm phiền. Nhưng dục vọng con người là một cái gì đó rất tà ác, con người chỉ có thể áp chế mà không thể ngừng suy nghĩ. Giờ này Tuyết Kỳ đang hôn mê bất tỉnh một bộ mặc người hưởng thì càng làm nội tâm của hắn trỗi dậy.
- Nàng đang hôn mê!
Nói một câu bâng khuâ để biện giải, tay hắn khẽ nâng lên vuốt ve lưng ngọc của nàng, tay còn lại không tự chủ được thò vào trong chiếc yếm.
Một cảm giác mềm mại kích thích đánh sâu vào linh hồn hắn làm hắn cả người nhộn nhạo, dương căn không tự chủ được cương lên. Đông Quân ánh mắt lóe lên, áp đôi mối xuống. Đầu lưỡi dễ dàng cậy mở đôi môi nhỏ nhắn của nàng chui vào bên trong.
- Chụt.
Hắn tham lam mút một cái nuốt luôn đầu lưỡi của nàng vào miệng, đầu lưỡi hắn thuần thục đảo quanh lưỡi Tuyết Kỳ vừa liếm vừa mút. Phía dưới tay hắn xoa nắn nhũ phong mềm mại săn chắc của nàng biến nó thành muôn hình đủ vẻ. Tuyết kỳ trong mông lung bị hắn công kích chẳng hề hay biết, nàng chỉ cảm giác được cố một cương khí nóng hơn cả nước ấm đang áp sát mình, nàn da tuyết trắng không tự chủ hơi ửng hồng...
Đông Quân thì cảm giác ngược lại, trên thân thể nàng phả ra một nàn khí lạnh kì lạ. Miệng hắn nhấm nháp lưỡi nàng, cảm giác được một vị ngòn ngọt làn lành làm hắn như thưởng thức một cây kem vậy. Hương vị khó tả làm hắn kích động, dục vọng mấy hôm không được phát tiết trỗi dậy mạnh mẽ.
- Ưm.
Tay hắn bóp mạnh một khiến nhũ phong của nàng hằn nên dấu tay, nghe được tiến rên vô thức làm hắn tâm tình kích động. Động Quân hung hăng dựt phăng chiếc áo yếm để bại lộ ra cặp nhũ phong sung mãn, trên đỉnh nhũ phong điểm một nhụy hoa hồng hồng. Hắn vừa thấy đôi nhụy hoa thì miệng lưỡi đã khô khốc vùi đầu vào ngực nàng mà ngậm lấy.
- Ưm~.
Tuyết Kỳ trong mông lung, bản năng nữ nhân mách cho nàng biết mình đang bị một thứ gì đó kích thích khiến nàng không khỏi rên khẽ một tiếng.
Đông Quân nghe thấy tiếng rên động tình không khỏi cao hứng, lưỡi hắn đảo hết bên này đấy bên khác, đầu lưỡi điêu luyện gẩy gẩy nhũ hoa khiến hai bên căng cứng cả lên.
- Ưm~ ưm~ ...
Tuyết Kỳ rên trong vô thức, Đông Quân trong lòng nổ ầm ầm, dương căn giờ đã cương cứng săn chắc đang ma sát vào nội khố của nàng.
- Ưm~ ưm~...
"Nữ nhân dù gì vẫn là nữ nhân a". Cảm giác được Tuyết Kỳ thân thể càng ngày càng mềm mại Đông Quân không khỏi đắc ý suy nghĩ, tuy động tác nhấm nháp nhũ hoa vẫn không giảm. Tâm tình hắn có chút bạo khởi không nhịn được mà khẽ cắn nhẹ vào nhũ hoa một cái.
- Ah~ đừng...
Động tác hơi mạnh lại đúng chỗ kích thích khiến Tuyết Kỳ khẽ rên một tiếng mơ hồ. Nơi nhạy cảm của nàng bị hắn dùng răng khẽ cắn cắn khiến nàng thanh tỉnh một chút. Thần thức làm cảm nhận được có ai đó đang "ngấu nghiến" mình khiến nàng cau mày không hiểu, nàng cố cử động thân thể nhưng cả người ê ẩm không thể nhúc nhích.
Đầu Đông Quân nổ oanh một tiếng, hắn có thể nghe ra được tiếng rên này chỉ khi nữ nhân động tình... Miệng lưỡi hắn giờ đây khô khốc, dương căn dựt dựt liên hồi. Khẽ nhả nhũ hoa ra, ánh mắt đỏ ngầu luồn tay xuống làn nước dựt bỏ nội khố của nàng.
Hồ nước nóng này cũng không sâu lắm, mực nước chỉ đến ngang hông. Qua mặt nước trong vắt hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy được một nhúm lông đen lâp loáng phía dưới. Dục vọng đang tăng cao Đông Quân cũng không suy nghĩ nhiều bế phắt nàng lên trên bờ.
- Róc rách.
Tiếng nước chảy từ thân thể nàng rớt xuống mặt hồ gợn lên những cơn sóng lăn tăn. Khẽ đặt nàng trên thảm cỏ xanh mởn. Giờ này không có làn nước che khuất hắn có thể toàn cảnh ngắm nghía nàng: làn da Tuyết Kỳ trắng như tuyết đông, khuôn mặt nàng tuyệt mỹ như được đúc từ tuyết, hai bầu ngực sung mãn qua đo đạc của bàn tay Đông Quân có thể khẳng định nhũ phong của Tuyết Kỳ nhỏ hơn An Như Ngọc nhưng cũng làm một tay ôm không hết...
Hắn ngây ngẩn nhìn thân thể hoàn mỹ của nàng, khí nhìn đến nhúm lông tơ mượt mà mơn mởn trên mu... của nàng thì hắn thật sự không nhịn nổi. Khẽ gầm lên một tiếng, Đông Quân tách mở hai chân của nàng để lộ ra hai mép thịt căng mọng múp rụp đang khép chặt. Hắn của thể hiểu được, Tu tiên giả cũng là già đi tuy thời gian lâu nhưng ăn một viên Trú Nhan đan thì mọi chuyện không còn là vấn đề..
Hắn đoán Tuyết Kỳ tu luyện thời gian cũng không ít chắc hẳn khi ở bộ dáng 25 nàng mới ăn dược vật trú nhan gì đó, nhưng điều này hắn khẳng định là nàng không sai lầm. Bởi vì với bộ đáng thiếu phụ lạnh lùng của nàng càng có sức hấp dẫn mê người, nhưng giờ đây để hắn mê mẩn hơn cả là cái ẩn dấu dưới hai cánh hoa kia.
Đông Quân liếm liếm môi khô khốc, hắn khép hai chân nàng lại rồi ép lên tận ngực làm đôi nhũ phong biến dạng. Ở cái tư thế này hắn có thể tận hưởng hoa huyệt mọng nước của nàng dễ dàng hơi, điều đặc biệt là cái tư thế này rất dâm đãng...
Mũi hắn khịt khịt hít vào một luồng khí mát lạnh như bạc hà còn kèm theo mùi hương khó tả.
- Thật thơm...
Vừa ngửi được mùi hương làm hắn kích thích tột độ, nhìn mép thịt mọng nước vẫn còn vương một chút dịch nhờn Đông Quân cười tà tà, đầu lưỡi lần nữa công phá phòng tuyến thứ ba.
- Ưm~...
Tuyết Kỳ dù sao cũng là người tu tiên, tuy nàng kiệt sức say ngủ nhưng thần thức vẫn là còn. Từ lúc thần thức thanh tỉnh, cảm nhận được thân mình bị hắn loạn động, cả người bị hắn nhìn khiến nàng như bị kim châm. Nàng rất muốn phản kháng nhưng khổ nối toàn thân vô lực.
Thần thức hơi thả ra, cảm nhận được tư thế xấu hổ của mình và hắn khiến cả người nàng có chút run rẩy, trong lòng sát cơ trùng trùng. Bỗng nhiên bên dưới hạ thân truyền đến cảm giác ấm lóng mềm mại khiến trái tim nàng nhảy thót, tên kia ấy vậy mà... mà liếm láp... Linh hồn Tuyết Kỳ như nhận trùng kích, một cảm giác khoái lạ truyền từ hoa huyệt khiến cả người nàng run lên miệng nàng không tự chủ được khẽ rên:
- Ah~... ưm~...ưm~...
Tuyết Kỳ không nhịn được mà nhíu chặt hai cánh hoa sâu bên trong âm huyệt rỉ ra một chút dịch nhờn.
Đông Quân như chó khát nước, hắn tham lam liếm láp hai cánh hoa mọng nước của nàng, cảm nhận được thân thể nàng biến hóa khiến hắn mừng rỡ. Như tiên đoán được tương lai, đầu lưỡi hắn khẽ tách mở hoa huyệt thò vào liếm láp dâm thủy.
- Ực, ực, ực...
Vài tiếng nuốt nước vang ra... Đông Quân úp mặt hút nước một hồi miệng khẽ thì thào:
- Không ngờ tiên nữ băng tâm lại mọng nước như vậy.
Tuyết Kỳ dù bản chất đang hôn mê nhưng thần thức vẫn còn, chỉ là không thể điều khiển thân thể mà thôi. Nàng vừa nghe Đông Quân nói như vậy thì làn da bạch tuyết ửng hồng, trong lòng sát cơ tứ phía. Nhưng nàng cũng thật sự cũng không hiểu nổi cơ thể mình sao lại khác lạ như vậy, mông lung suy nghĩ nàng chỉ có thể đổ lỗi cho âm dương tương sinh a.
- Ưm~... ưm~ ... ưm...
Phía dưới hoa huyệt được đầu lưỡi mềm mại khuấy động khiến Tuyết Kỳ bị kích thích, hai mép thịt của nàng như một cái miệng nhỏ cắn chặt không nhả.
- Ưm~.... ưm...~... ưm~....
Tiếng rên rỉ càng ngày càng biến hóa, Tuyết Kỳ cảm nhận được tiếgn rên của mình thì ý nghĩ bạo thể lại nổi.
Đông Quân nào biết suy nghĩ của nàng, đầu lưỡi hắn khuất động trong ấm huyệt khiến dâm thủy rỉ ra không ngừng, hoa huyệt nhỏ bẻ co bóp đầu lưỡi khiến hắn sướng rên, hắn khẽ vươn đầu đưa lưỡi thọc sâu vào...
"Vẫn còn?" Trong đầu Đông Quân ong ong, vừa cảm giác mừng rỡ, vừa cảm giác tội lỗi. Nàng này ấy vậy mà vẫn còn là xử nữ...
- ƯM~.
Màng chắn bị đầu lưỡi đụng tới nhiến Tuyết Kỳ cả ngưởi run rẩy, Đông Quân nhạy bén phát giác, hắn nhếch lên nụ cười tà tà, dù gì cũng như vậy rồi. Nghĩ vậy đầu lưỡi hắn nhích động trong âm huyệt, chỉ nhăm nhăm ma sát tấm màng.
- Ưm~... ưm~... đừng...
Tuyết Kỳ gian lan lắm mới hô được một tiếng như mèo kêu, nàng cảm giác được trong hoa huyệt tên ác ôn kia lúc lên lúc xuống tra tấn tấm màng của nàng. Một cảm giác khoái lạ trước nay chưa từng có khiến Tuyết Kỳ thần thức có chút mơ hồ không hiểu.
- Ưm~...
Một cảm giác sâu trong linh hồn truyền tới khiến hoa huyệt Tuyết Kỳ run rẩy kịch liệt, nàng giờ đây trong thâm tâm lại trờ mong điều gì đó... Từ sâu trong âm huyệt có một dòng lũ đang dần lớn mạnh. Bỗng nhiên một cơn sướng khoái trước nay chưa từng có bùng phát.
- AH~....
Âm huyệt nở rộ, một dòng dâm thủy phun ra...
- Ực... ực...
Miệng Đông Quân mở rộng bịt kín hoa huyệt khiến dòng dâm thủy phun trọn vào miệng mình rồi nuốt trọn. Phải mất một lúc hắn mới nhả ra, nhìn hoa huyệt ướt đẫm, từ sâu bên trong vẫn rỉ ra dịch trắng không ngừng. Đông Quân trong lòng thâm hô "cực phẩm", dù hắn nuốt nhiều như vậy mà giờ vẫn còn rỉ ra,... cái này thật sự không biết nàng đã tích tụ bao lâu rồi a.
Hai mép hoa của nàng giờ đây như nở rộ căng mọng nước thêm vài phần, Đông Quân cả người ngứa ngáy, hắn quỳ trên mặt đất đưa quy đầu ra nhân lúc dâm thủy dạt dào mà nhét vào.
- AH....
Tuyết Kỳ vừa tiết thân, một cảm giác thư sướng khó tả khiến linh hồn nàng run rẩy, nhưng chưa thư sướng bao lâu hạ thân đã cảm thấy đau đau, bên trong hoa huyệt có vật gì đó tròn tròn chui vào đụng trúng màng chắn. Nàng một chút hoang mang nhưng rất nhanh đã hiểu,... "Hắn đây là... đây là muốn cho vào".
Vừa nghĩ đến đó thôi nàng đã cảm giác không ổn, thâm tâm muốn tránh thoát nhưng cả người vô lực, cố mãi cũng chỉ uốn éo cái eo nhưng hai chân bị hắn chế trụ không tài nào thoát được.
Đông Quân bên này nào có biết, hắn chỉ cảm thấy quy đầu chỉ vừa mới vào thôi mà đã bị hai cánh hoa mút chặt không nhả. Hắn cảm giác như Tuyết Kỳ đang dùng đôi môi cậm lấy quy đầu mình khiến hắn sướng khoái rên lên một tiếng trong cổ họng:
- Hừ.
Đang lúc muốn phá thân nàng thì phía dưới như có dị động, hắn khẽ liếc mắt thấy nàng uốn eo như muốn tránh né thì cau mày. Ngước đầu nhìn lên thấy bên khóe mắt nàng chạy ra hai hàng lệ châu làm hắn ngạc nhiên.
"Nàng đây không phải tỉnh dậy rồi chứ?" Dừng lại động tác kiểm tra một lượt thấy mạch đập đều đều chỉ là hơi thở có chút gấp gáp nhưng biểu hiện vẫn là hôn mê không giả. Hắn vừa muốn tiếp tục thì lấy trên thân thể nàng đầy đầy vết thương, vết chày xước thì nhất thời có chút thương tiếc.
Hắn tự nhận mình không phải dạng tốt lành gì, cái chuyện nhân lúc người gặp nạn mà hôi của đối với trước khi xuyên không hắn cảm thấy là việc xấu hổ, nhưng sau khi xuyên qua cái thế giới này, được sư phụ quán thông lại trải nghiệm thực tế khiến hắn sâu sắc cảm nhận được triết lí: "Mạnh được yếu thua".
Nhưng chuyện giờ này thì lại khác,... hắn thật sự không muốn mình là con bò giống lỗ nào cũng chơi... Với lại khí độ băng thanh ngọc khiết của nàng làm tâm tình hắn thấy rất tội lỗi... Thở dài một hơi miệng hắn lẩm bẩm:
- Ta thật tà ác a...
Tuyết Kỳ trong lòng hỗn loạn, dù nàng tu luyện Băng Tâm quyết khiến tâm tình bất động cũng không tự chủ được mà nhỏ lệ. Nàng cảm giác được trên khóe mắt có một ngón tay đang xoa đi giọt nước thì phẫn nộ khó tả:
- Haz... nữ nhân khóc vẫn là max trí mạng a.
Đông Quân lau đi giọt lệ miệng lẩm bẩm một câu khiến Tuyết Kỳ cũng không hiểu, nàng đang cố sức tích tụ khí lực tự đánh thức thân thể thì tự nhiên bên dưới hoa huyệt trống rỗng. Thần thức nàng có chút ngây dại không hiểu, nhưng hành động tiếp theo của hắn làm nàng bất ngờ. Tên sắc lang này ấy vậy mà từ bỏ cơ hội, thần thức nàng cảm nhận được hắn đã rút ra "thứ đó".
Hắn luyến tiếc liếc hoa huyệt ẩm ướt của Tuyết Kỳ một cái rồi dứt khoát nhắm mắt lại lắc lắc đầu quay người đứng dậy.
Tuyết Kỳ thấy hắn rời di thờ phào một hơi nhẹ nhõm, trái tim đang lơ lửng cũng hạ xuống.
Đông Quân đi tới bên cây thiết bổng đen thùi lùi cắm ở rìa sông, liếc đầu dây đáng nhẽ trói con thú nhưng giờ chỉ còn chiếc thòng lọng thì bất ngờ. Hắn vội vàng tìm kiếm thấy được túi chữ vật còn nguyên mới an tâm nhưng trong lòng hắn lại tò mò.
Cái sợi dây này là được sư phụ Thông Huyền Đạo Nhân cho, nghe lão nói sợi dây này tuy kém cỏi nhưng trói mấy tên tôm tép là không vấn đề. Dù không biết tôm tép trong miệng lão là cảnh giới gì nhưng hắn cũng đoánn hẳn không kém đi. Một sợi dây khốn được cả Kết Đan có khi còn Nguyên Anh kỳ mà con thú kia thoát được, hay là...
Trong lòng hắn xoẹt qua một ý nghĩ rồi tự phụ nhận:
- Con thú kia dù nhanh chút nhưng cũng không có chiêu thức gì.
Nói rồi lại nhớ tới thú nhỏ có cái chiêu dịch chuyển tức thời để mình ăn thua thiệt không ít thì trong lòng máy động.
- Rất giống Son Go Ku a.
Vừa nghĩ đến cái tuyệt chiêu bá đạo này mà hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại hâm mộ không thôi, trước kia đuổi bắt con thú bao lần vồ ếch a... Hắn lúc đầu tính bắt nó lại nghiên cứu xem như nào nhưng giờ không biết nó đã chạy đến phương trời nào...
Bỏ qua suy tính hắn lại nhìn Hàn Tử Thiên tứ tri cụt ngủn nằm đó, vừa nhìn thấy thôi khóe miệng Đông QUân đã giật giật hô lên Mẹ Nó. Con hàng này giờ đây thật sự là khổ không thể tả ấy còn là nói giảm a. Hàn Tử Thiên giờ tứ chi cụt ngủn trông kỳ kỳ, đáng sợ là cái đồ vật của gã tím ngắt, hai viên hoàn không biết dập nát đến mực độ nào.
- Thật đáng sợ a.
Đông Quân tự cảm thấy mình thật tà ác, nếu giờ thả tên này ra dù sống nhưng chỉ sợ đồ vật kia cũng hỏng a... Nội tâm quá khứ trào dâng khiến dương căn vẫn còn cương cứng rụt rụt ỉu đi.
Lòng đang cảm thán bỗng hắn nhận ra điều khác lạ, tên này được mình dùng dược chữa thương sao mặt lại tím ngắt thế kia... Hắn cau mày đi tới, trước không để ý giờ mới thấy tên này không còn chút nhân khí nào. Đông Quân sợ tên này chơi cái trò con bò gì, hắn chán ghét kiểm tra động mạch cổ của gã:
Vừa mới chạm vào da thịt Hàn Tử Thiên đầu ngón tay hắn đã bỏng rát, da thịt Hàn Tử Thiên như phụ một lớp axit khiến Đông Quân vừa chạm vào đã phát ra tiếng thịt cháy xèo xèo.
Theo bản năng rụt lại cánh tay, Đông Quân thâm hồ không ổn, liếc nhìn ngón tay đã đen kẹt khiến hắn bực bội.
- Mẹ nó, thật xui xẻo.
CHửi thề một tiếng, hắn vẩy vẩy bàn tay như có cứt dính trên đó vậy, chỉ thấy độc dược ngấm vào ngón tay Đông Quân chưa đến một đốt đã hòa tan trung hòa với máu thịt hắn.
- Không biết Tố Như ra sao.
Nhìn tên Tử Thiên khí tức đoạn tuyệt, hắn đoán chắc tên này nhân lúc mình hoan lạc đã tự hạ độc hoặc làm gì đó. Điều hắn lo lắng không phải tên này chết mà là Tố Như không biết ra sao... Dù chưa xác định gì với nàng nhưng hắn cảm thấy nàng rất tốt, qua chuyện nàng bị bỏ rơi hắn cảm giác có chút muốn che trở nàng.
- Chuyện sau này đề sau này tính.
Nói thì nói thế chứ hắn vẫn là hoang mang, cái tên súc sinh này tra tấn nữ nhân trong hang động kia rất là... Hắn thật không thể ngừng tưởng tượng đến cảnh Tố Như bị tên súc sinh này hãm hại. Vừa nghĩ thôi máu đã dồn lên não, quâ lấy cây thiết bổng đập tới.
- Bụp.
Hạ thân Hàn Tử Thiên bị hắn nện một bổng nát bét, giờ này dương căn gì gì đó đã bay đâu mất tiêu... Đông Quân căm tức nhìn nhìn, trong đầu nghĩ đến cái gì đó khẽ hừ lạnh một tiếng thu lại thiết bổng mặc kệ cái xác Hàn Tử Thiên ở đây.
Tuyết Kỳ ở bên kia theo dõi nhất cử nhất động của hắn, thấy hắn thu lại thiết bổng vào túi kia thì có chút tò mò không hiểu. Nhưng nàng rất nhanh đã giật thót lo lắng, cái tên ác ma kia rửa tay một hồi lại quay lại chỗ nàng. "Không lẽ hắn lại muốn", trái tim băng giá của nàng nhảy nhảy vài cái.
- Aiz...
Đông Quân nhìn thân thể mỹ miều của nàng mà than thở, hắn thật sự muốn đè nàng ra mà làm nhưng lại cảm giác như thế thật sự không thú vị. Nội tâm tự an ủi "dưa hái xanh không ngọt, dưa hái xanh không ngọt".
Cảm nhận được ánh mắt sắc lang không ngần ngại đánh giá trên dưới khiến Tuyết Kỳ cả người như bị kim chích, thấy hắn dần dần tiến lại nàng bỗng chở lên an tĩnh trong lòng thầm quyết: Chỉ cần vừa hôi phục liền tự bạo, cùng tên này đồng quy vu tận.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng khi Đông Quân tiến gần quỳ xuống bên nàng vẫn làm nàng lo lắng. Cái thời đại này vẫn là phong kiến, tuy tu tiên giả khác hẳn phàm nhân nhưng bản sắc là ăn sâu vào dễ rồi a.
Mang tâm tình bồi hồi rõi theo tửng cử chỉ của tên dâm tặc, nàng chỉ thấy hắn xuất ra một cái khăn tay. Đầu óc nàng giờ có chút không đủ dùng không hiểu hắn tính làm gì, rất nhanh nàng đã biết được ý định của hắn.
Đông Quân lấy ra khăn tay mềm, động tác ôn nhu miết miết cánh hoa, lau lau dâm thủy lênh láng phía dưới hạ thân Tuyết Kỳ. Động tác hắn tuy nhẹ nhàng nhưng đây là nơi nhậy cảm nha, Tuyết Kỳ đang hoang mang thì hoa huyệt truyền đến khác thường, nàng lần đầu tiết thân lên có chút nhậy cảm, hắn chỉ vừa chạm vào thôi đã khiến nàng rên lên thành tiếng:
- Ưm~.
Nghe được tiếng rên Đông Quân nhếch miệng nói khẽ:
- Rất nhạy cảm nha.
Tuyết Kỳ trong lòng bực tức, cái này đều là ngươi làm ra, giờ lại trêu tức ta a. Nhưng mà thật sự nàng cũng cảm giác nơi đó của mình đang rất nhạy cảm... Vừa nghĩ đến đó Tuyết Kỳ đã ra sức phủ định, đổ hết trách nhiệm lên đầu Đông Quân.
Nàng trong lúc ngẫu nhiên không hề hay biết tâm tư mình biến hóa.
Đông Quân rọn dẹp sạch sẽ xong xuôi mới lục lọi trong túi chữ vật ra một tấm chăn mềm còn có một viên đan dược, trong sự nghi ngờ của Tuyết Kỳ hắn giải nệm ra đất bế nàng nằm qua. Nhìn nàng dang hôn mê lại nhìn viên đan dược hắn có chút cau mày nhưng nhanh tróng nhếch lên khóe miệng:
- Chưa thương cho nàng cũng phải lấy phí a.
Hắn bỏ viên đan dược vào miệng nhai nhai, Tuyết Kỳ nằm đó trong đầu đang mười vạn câu hỏi vì sao. Một loạt hành động của Đông Quân làm nàng rất ư là nghi ngờ. Đang lúc trầm tư suy tính cảm giác được đầu bị hắn nâng lên, miệng hắn không ngần ngại áp tới, Tuyết Kỳ hừ lạnh "Biết sẽ như vậy".
Đông Quân áp miệng vào đôi môi nhỏ nhắn của nàng, vẫn là cảm giác mát lạnh nhưng lần này có pha thêm chút dược. Hắn tiết ra ít nước nhãi mang theo dược hoàn bị cắn nát đẩy qua miệng nàng.
- Ực.
Một thứ nước ngòn ngọt rơi vào miệng nhưng Tuyết Kỳ không có thời gian cảm nhận, nàng chỉ cảm giác ghê tởm không thôi. Nước vừa vào miệng Tuyết Kỳ không tự chủ được nuốt vào cổ họng, lông mày nàng khẽ nhăn lại khó chịu. Đông Quân thấy nàng nuốt xuống mới an tâm gật đầu, lại lấy từ túi trữ vật ra một cái trường bào của mình lặng lẽ mặc cho nàng.
Tuyết Kỳ thật sự là không biết hắn đang trang cái bộ gì, nhưng qua hành động trước đó làm nàng suy đoán tên này chắc là có chủ ý biến thái gì đó. Đang suy tính các kiểu thì từ vùng bụng truyền đến một cỗ linh lực ấm áp dễ chịu, Tuyết Kỳ ngạc nhiên cảm nhận linh lực đang lấp đầy đan điền suy kiệt.
"Là hắn?" Nhớ tới tên kia nhai đan dược rồi hôn mình, chẳng lẽ là mớm? Tuyết Kỳ thầm cau mày, cảm giác động tác của hắn ôn nhu thành thục mặc lại y phục cho mình khiến trái tim băng giá của nàng nhảy nhảy vài cái. Từ sâu trong mông lung khó hiểu như có cái gì đó rạn nứt... Giờ nàng có chút ngây ngốc không biết nên như nào.
- Aiz, không ngờ mặc y phục của mình mà có vẻ nàng còn khiêu gợi hơn.
Tâm tình Tuyết Kỳ vừa biến chuyển thì bị Đông Quân tạt cho một gáo nước lạnh, nàng thầm hừ một tiếng "Biết là ngươi có chủ ý biến thái mà". Tuy nàng lạnh lùng nhưng cũng là nữ nhân, thấy hắn khen mình cũng khiến nàng tò mò, thần thức khẽ đảo qua nhất thời cũng có chút thấy mình thật quyến rũ.
Giờ nàng mặc một bộ bạch bào của nam nhân, không như nàng nghĩ là nó sẽ kỳ quái ngược lại rất ư là khiêu gợi. Bộ áo này tuy thùng thình nhưng do nàng không mặc nội y lên hai bầu ngực vươn cao ẩn ẩn lộ ra hai đầu nhụy hoa, phía dưới vạt áo có chút sộc xệch để lộ ra vòng eo nhỏ gọn mềm mại.
Lúc nàng tự dò xét bản thân thì Đông Quân như đấng lang quân kéo tấm chăn lên, vòng tay qua sau gáy ôm nàng vào lòng. Tuyết Kỳ trái tim nhảy mạnh một cái... Cái tên này không phải muốn ngủ cùng mình chứ?
Dù chuyện này đỡ hơn rất nhiều so với giao hoan, nhưng từ bé đến giờ nàng cũng là lần đầu ngủ với người lạ, lại còn là nam nhân... Tuyết Kỳ trái tim cứ nhẩy loạn không thể kiềm hãm, ngực nàng phập phồng lên xuống, tâm trí hỗn loạn một mảnh.
Cái tên sắc lang này từ đầu nhân lúc nàng hôn mê cưỡng bức nàng, bây giờ lại trang cái bộ dù không tính là quân tử nhưng cũng đủ giới hạn... Tuyết Kỳ đầu óc mơ hồ suy nghĩ đủ kiểu, trái tim nơi ngực không hiểu nhảy loạn. Nàng cũng là tự tò mò tại sao mình lại như vậy, cảm giác từ trước đến này chưa có...
- Rắc... rắc...
Sau trong linh hồn Tuyết Kỳ như có tảng băng nứt vỡ, thứ vây khốn nàng ở cảnh giới Nguyên Anh lâu nay trong lúc vô tình đã lới lỏng mà nàng không hay biết. Giờ này nếu nàng quyết tâm thì ắt hẳn sẽ phá tan Băng Tâm quyết bủa vây chính mình mà thoát ra ngoài....