Chương 31: Tà Tâm (18+)

Trên lâu thuyền có hình thù hoa sen, kích thước 10 trượng vuông, Đông Quân đang ôm An Như Ngọc trong bể tắm nhỏ. Nàng lúc này hơi thở gấp gáp miệng khẽ rên:

- Ưm~ ưm~ ... chàng chậm chút... ưm~

Ẩn sâu trong làn nước là thân hình yêu kiều của An Như Ngọc, Đông Quân một tay đơ mông, một tay đỡ lưng đứng trong bồn tắm giao hoan với An Như Ngọc. Tay hắn vuốt ve tấm lưng ửng hồng của nàng, một tay bóp nhéo cặp mông vểnh cao.

- Ưm~... đừng mà... ah~

An Như Ngọc gục đầu trên vai hắn rên rỉ yếu ớt, dưới làn nước dâm thủy rỉ ra biến một mảng thành đục ngầu. Giữa hạ thân hai cánh hoa lúc cụp lúc mở theo từng nhịp dương căn ra vào. Bỗng nhiên eo An Như Ngọc lắc lắc nghênh hợp với động tác của Đông Quân miệng rên rỉ:

- Ưm~ ... Nhanh chút...ưm~...thiếp..ưm~...

Đông Quân cảm giác dương căn được âm huyệt co bóp khiến hắn sướng rên. Động Tác nghênh hợp của nàng càng làm khoái cảm tăng mạnh, cảm giác quy đầu có chút căng cứng hắn gầm lên một tiếng, eo dùng sức nhấp tới.

- Ưm~... không...thiếp...ưm~ thiếp...raaaaaaAHhhhhhhhh~.

Hoa huyệt An Như Ngọc thít lại, bóp lấy dương căn, Đông Quân gầm lên một tiếng nhấp thêm vài cái thì quy đầu mở rộng tưới dương tinh trong tử cung của nàng. An Như Ngọc mệt mỏi gục đầu trên vai hắn, cảm giác bụng hơi căng căng lên, ánh mắt nàng long lanh thỏa mãn. Đông Quân xuất hết vào trong vẫn chưa rút ra, hắn cúi đầu cắn lấy thùy tai của nàng nói nhỏ:

- Nàng thỏa mãn không?

Màu đỏ lan dần từ tai tới cả khuôn mặt, An Như Ngọc có chút hờn dỗi trách móc:

- Chàng cứ như vậy chả mấy chốc ta sẽ thành một đóa hoa tàn.

Đông Quân hơi đẩy nàng ra, bên dưới hạ thân hai người vẫn dính chặt. Hắn nhìn ngắm thân thể đẫy đà của nàng tay xoa nắn nhũ phong vui vẻ nói:

- Nàng xem, được ta tưới tắm đều đặn đã to lên không ít.

An Như Ngọc vui vẻ cười cười hơi cong eo để nhũ phong nở rộ khiêu khích hắn. Đông Quân cảm giác trên tay mịn màng, đầu nhũ hoa đỏ hồng đính giữa bồng đào làm hắn mê luyến. Bên dưới dương căn vừa xuất đã có chút rục rịch, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy một bên nhũ phong mà liếm láp:

- Ưm~.

Nhũ hoa bị đầu lưỡi đảo quanh khiến An Như Ngọc rên khẽ, cảm giác được thứ trong hạ thân dần bành trướng khiến nàng có chút gấp vỗ nhẹ vào lưng hắn hờn dỗi:

- Không phải chàng kêu hai lần thôi sao?

Đông Quân nghe được câu hỏi buông tha nhũ hoa ngầng đầu nhìn nàng cười vui vẻ:

- Ha ha, đấy là hai lần của nàng, còn ta thì chưa nha.

An Như Ngọc xì một tiếng, trưng ra bộ dáng thiếu phụ giận dỗi cầu xin:

- Thiếp cần tu luyện, hơn nữa cây nhuyễn tiên chàng tặng ta còn chưa luyện hóa. Ưm~... đừng mà...

Nàng vừa nói được một câu dương căn trong hoa huyệt đã nhúc nhích di chuyển khiến hoa huyệt không tự chủ mà nhíu nhíu. An Như Ngọc biết hắn lại động sắc tâm thì nhanh nhẹn đẩy hắn ra chạy trốn khiến hắn có chút bực bội:

- Nàng thật không tốt nha.

Thấy vẻ mặt đau lòng đến thương tâm của hắn An Như Ngọc nhất thời ngủi lòng vòng tay qua ôm cổ thơm hắn một cái nũng nịu nói:

- Hôm nào chàng cũng làm chả lẽ không thỏa mãn?

Đông Quân thấy vậy vòng tay qua lấy eo nhỏ thì thầm bên tai nàng:

- Ai bảo nàng đẹp như vậy.

Vừa nói ma trảo đã loạn động trên người khiến An Như Ngọc có chút thở gấp, nàng đẩy nhẹ hắn trong lòng rất vui vẻ nhưng kiên quyết nói:

- Không được, chàng ăn nhiều như vậy sẽ nhanh ngán. Hay là phu quân kiếm thêm lão bà?

Đông Quân có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, tuy không thành thân nhưng nàng suốt ngày một câu chàng, hai câu phu quân khiến hắn cũng ít suy nghĩ vấn đề đó. Giờ nghĩ lại hôm nào cũng hành hạ nàng có vẻ không ổn nha. An Như Ngọc như đi guốc trong bụng hắn, thấy hắn ánh mắt lấp lóe hừ một tiếng có chút khó chịu:

- Hừ, biết ngay chàng không phải người tốt.

Aiz, kế cũng là nàng hiến, đến lúc ta suy nghĩ lại không cho... Ôi đàn bà! Chưa để hắn cảm thán xong An Như Ngọc đã chuồn khỏi bể tắm nhỏ, trước khi đi còn yêu kiều nói:

- Chàng là một nam tử mạnh mẽ, nếu chàng thích ta cũng không có gì dị nghị.

Nhìn bờ mông uyển chuyển lắc qua lắc lại khuất dần Đông Quân trong lòng suy tính: "Ta đẹp trai anh tuấn ngời ngời, lại còn một thân thần lực, nếu không lập một cái hậu cũng thật mất mặt người xuyên không nha". Trong đầu tự thẩm du làm hắn nghĩ đến mấy cái tên, Tố Như? Tuyết Kỳ? hay là Miêu Ân Ly? Không được a, nàng còn chưa phát dục, ta cũng thật đủ thú tính...

Trong một khách điểm ven đường của phàm nhân, Tố Như ngây ngốc nhìn ánh trăng qua của sổ trong lòng không biết đang suy tính cái gì. Bỗng nhiên trong lòng nàng máy động phi thân ra ngoài cửa sổ:

- OÀNH.

Vừa phi ra ngoài cả khách điếm đã nổ tanh bành, trên không trung có một nhóm người mặc áo đỏ trên ngực có kí hiệu lửa cháy. Tố Như vừa nhìn thấy ánh mắt đã co rút, nàng tế ra một thanh trường kiếm, xuất ra mấy tấm linh phù để chúng lượn lờ quanh người đề phòng nhóm người.

- Ầm.

Bên dưới đống đổ nát của khách điếm truyền đến tiếng nổ vang, từ dưới bay lên hai người một già một trẻ. Tố Như vừa nhìn có người tu tiên bên dưới ánh mắt có chút sợ hãi. Nàng thật sự không biết bên trong chỗ mình ở còn có cả người tu tiên khác... Điều này nói lên một là họ có công pháp ẩn nặc cao minh, hai là cảnh giới hơn xa xa nàng...

- Bọn cẩu tặc Hỏa Vân tông đúng là âm hồn bất tán...

Tiểu cô nương nhỏ tuổi được lão giả bảo vệ bực tức hô lớn. Đám người vừa thấy hai người đi ra đã vây quanh lại, phải đến 5-6 tên, Tố Như vừa cảm nhận khí tức họ phát ra toàn là Kết Đan trung, hậu kỳ. Còn có một trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ của Hỏa Vân tông thì có chút tò mò không biết đám người này làm gì:

- Hai ngươi giao ra tín vật tiến vào di chỉ chúng ta sẽ để các ngươi an an ổn ổn rời đi.

Tiểu cô nương nghe vậy càng thêm phẫn nộ, chỉ tay vào tên Nguyên Anh kia nói:

- Ta không có cầm, ngươi muốn thì đi tìm tên tóc lam kia kìa.

Trưởng lão Hỏa Vân tông nghe vậy tất nhiên không tin, đang lúc hắn định xuất thủ thì lại liếc sang phía Tố Như cau mày. Lắc lắc đầu không thèm để ý trực tiếp phi thân công tới một già một trẻ. Lão giả bên cạnh tiểu cô nương thấy tên kia không nhiều lời mà công tới cũng phát ra khí thế, móng tay không hiểu dài ra sắc bén.

- Ầm...

Tố Như chỉ thấy trước mắt lóe lên hai nhóm người đã chiến thành một đoàn, nàng liếc nhìn nhớ tới ánh mắt của tên trưởng lão kia như cảnh cáo thì cau mày quay người ngự không rời đi. Phía sau truyền đến tiếng linh lực bạo nổ nàng cũng chẳng thèm ngoái đầu...

Trưởng lão Hỏa Vân tông tay cầm một thanh đao, thân đao như có lửa cháy thiêu đốt hung hăng chém ra vài đao. Lão giả kia móng vuốt như sắt thép cào ra vài đường đón đỡ.

- Keng keng.

Tiếng binh khí va chạm vang lên liên hồi, móng tay lão giả ấy vậy mà không bị làm sao ẩn ẩn còn có chút áp đảo. Trưởng lão Hỏa Vân tông liếc mắt nhìn mấy tên còn lại, mấy tên kia gật gật đầu lao về phía tiểu cô nương. Lão giả thấy vậy tính đi tới bảo vệ thì bị tên trưởng lão cản lại, lão giả thầm hô không ổn hô lớn:

- Tiểu công chúa cẩn thận.

Tiểu cô nương thấy 4-5 tên Kết Đan lao tới không chút sợ hãi, nàng tế ra vài pháp khí, những pháp khí này cái nào cũng hình thù kỳ quái. Có một dải lụa như lông thú quấn quanh bảo vệ nàng, có một cái tháp nhiều tẩng chỉ cao nửa mét quay quanh công kích đám người, còn một thứ nhìn như cây đũa được nàng cầm trên tay thi thoảng lại chỉ chỉ bắn ra những tia sáng khiến đám người chật vật tránh né. Lão giả thấy như vậy nhất thời yên tâm tập chung đối phó trưởng lão Hỏa Vân tông.

- Xoạc.

Một vuốt cào tới khiến y phục trưởng lão Hỏa Vân tông rách ra một mảng, trên da thịt hằn lên dấu vuốt cào dài dài nơi ngực. Hắn gầm lên một tiếng ném đao lên không tay kết ấn miệng lầm bầm niệm chú.

- Hỏa Khí Gầm Thét.

Một tiếng kinh hô của trưởng lão Hỏa Vân tông khiến thanh đao rung động kịch liệt, thanh đao giờ đỏ lên bắn ra vài đốm lửa, đao như có lực lượng vô hình cầm lấy, khí thế tung hoành. Lúc này tên trưởng lão hô một tiếng:

- Trảm

Lão giả thấy vậy ánh mắt có lại tế ra một cái bát ngọc, bát ngọc từ bát bình thường theo từng nhịp di chuyển dần đàn lớn như một cái chậu to nghênh tới thế đao.

- ẦM.

Bát đao va chạm bắn ra tia lửa, cuồng phong gầm thét thổi quét tứ phía. Bên dưới đống đổ nát của khách điếm đã bị thổi cho tứ tán. Hai người điều khiển pháp khí lúc đao tiến lúc bát lui, sắc mặt hai người đỏ bừng bừng dồn lực mà áp tới. Đúng lúc này không hiểu từ đâu xuất hiện một lão giả mặc thanh bào nhàu nát, lão vừa xuất hiện tay xuất ra một chưởng đánh vào nơi hai binh khí va chạm.

Chưởng phong tựa vô hình tựa có hình mang theo khí thế mạnh mẽ ép tới, hai người đang đọ linh lực nhất thời ánh mắt co rút, nhưng đang ở thế dằng co một bên thu lại bên kia chắc chắn sẽ bị dính chiêu. Lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau đều nhìn thấy trong mắt đối phương có ý. Chưa kịp để hai người thu tay chưởng phong kia đã đánh đến:

- Oanh.

Một tiếng oanh long long, hai binh khí đang thế dằng co bị chưởng phong đánh bay. Linh lực phản phệ khiến lão giả và trưởng lão Hỏa Vân tông khí huyết quay cuồng phun ra một búng máu, cả người uể oải mà rơi xuống đất. Đám người và tiểu cô nương đang chiến đấu nghe thấy vậy nhất thời dừng lại, tiểu cô nương thấy lão giả như vải rách từ trên không ngã xuống phi thân lao tới:

- Hoắc gia gia.

Nàng đỡ lấy lão giả, nhìn lão khí tức suy yếu nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Lão giả thanh bào kia ngự không liếc nhìn đám người áo đỏ vừa vây công tiểu cô nương tế ra trường kiếm trảm một đường.

- AHH

Đám người chưa kịp phản ứng kiếm khí đã lao đến, nhất chiêu xảo diệu cắt đám người làm hai nửa. Đám người chỉ kịp hét một tiếng đã bị kiếm khí chém cho hình thần câu diệt... Lão giả thanh bào hờ hững, áo bào phần phật trong gió, ánh mắt lão lướt qua một vòng dừng lại trên người tiểu cô nương và lão giả Hoắc gia gia kia cau mày:

- Yêu tộc?

Nghe thấy lão một lời nói toạc ra thân phận khiến hai người có chút kinh sợ. Phải biết trước khi rời núi hai người đã lén lấy trộm pháp khí ẩn lặc, vậy mà tên này vừa liếc đã phát giác hẳn là cảnh giới phải rất thâm sâu. Tiểu cô nương chỉ ngây ngốc đôi chút, ngón tay chỉ thẳng lão giả thanh bào vừa khóc vừa nói:

- Hức... lão là người xấu... hức...

Lão giả Hoắc gia gia trong lời tiểu cô nương gắng gượng hé mắt nhìn có chút hoảng sợ thì thầm:

- Thái Ất Huyền Tiên a.

Vừa lẩm bẩm xong ánh mắt lão biến chuyển lẩm bẩm chuyền âm, lão giả thanh bào tai hơi nhích động mày cau lại chút rồi dãn ra cười nói:

- Yêu vương toàn kẻ khó dây dưa, nếu thả các ngươi ta khác gì tự dẫn lửa thiêu thân. Vả lại ở đây chỉ có ta với các ngươi, giết các ngươi thì yêu vương cũng chẳng hề hay biết a.

Hoắc gia gia nghe vậy ánh mắt cụp xuống thở dài nhìn tiểu cô nương đang khóc lóc mà nói:

- Xin lỗi công chúa, thuộc hạ không thể bảo vệ người chu toàn.

Chưa kịp để tiểu cô nương hiểu lão giả thanh bào đã hời hợt trảm ra một kiếm... Hoắc gia gia thấy vậy khẽ cắn đầu lưỡi tay xuất ra một cái trận bàn dí vào trong lòng tiểu cô nương miệng hô lớn:

- Khởi.

Lão giả thanh bào vừa nhìn thấy trận bàn ánh mắt co rút lại, thế kiếm thu lại chém ra một đường kiếm khí. Chỉ thấy kiếm khí kia như phá không lao đến tốc độ như chớp, Hoắc gia gia thấy vậy đẩy tiểu cô nương ra xa xa cả người căng lên một vòng.

- OÀNH.

Không biết do kiếm khí hay do lão Hoắc gia gia tự bạo phát ra tiếng nổ. Chỉ thấy một vùng trời sáng lóe trong đêm, chim muông xung quanh dáo dác bay loạn... Khi khói bụi vơi đi bên dưới đã có một cái hố lớn vài chục trượng, dấu tích khách điếm đã bị xóa sạch hoàn toàn. Lão giả thanh bào liếc một hồi mặt mày cau có:

- Gia gia.

Lúc này có một nam tử anh tuấn vác theo một nữ nhân mỹ mạo bay tới mở miệng đánh tiếng. Lão giả thấy vậy gật gật đầu thở dài một hơi có chút luyến tiếc nói:

- Gặp chuyện phiền phức rồi, ngươi dấu nàng chỗ nào đó rồi về tông môn thu xếp. Sau khi ra khỏi di chỉ chúng ta lập tức chạy trốn.

Nam tử kia nghe vậy cau mày định hỏi gì thì thấy sắc mặt lão giả nhăn nhúm, lời ra đến miệng thì nuốt lại, liếc nhìn nữ nhân mắt trừng trừng mình nhỏ lệ nam tử cau mày thi lễ với lão giả ôm nàng bay về nơi xa xa...

Trên phi thuyền màu hồng như đóa sen lơ lừng bay trên bầu trời đêm về nơi xa xa. Đông Quân lúc này buồn chán ngả người nằm ườn ra ghế ngắm nhìn bầu trời. An Như Ngọc luyện hóa nhuyễn tiên làm từ Kim Tằm Mẫu không bổi tiếp hắn làm hắn nhất thời không có việc làm chỉ biết nhìn trời...

- Ầm ầm.

Không khí xung quanh như bị thứ gì kích thích chấn động liên hồi, cuồng phong nổi lên tứ phía. Hắn tò mò liếc nhìn xa xa, chỉ thấy vài dặm phía trước lấy một con đường làm trung tâm có một vòng xoáy lớn. Cuồng phong bạo nổ cũng từ đó mà phát ra...

- Phu quân có chuyện gì?

An Như Ngọc đang luyện hóa nhuyễn tiên cảm giác linh lực chấn động sợ có chuyện gì bèn đi ra xem. Đông Quân liếc thấy nàng chỉ quàng một tấm lụa mỏng, ẩn ẩn có thể thấy được nhúm lông tơ đen láy, phía trên hằn rõ hai nhũ hoa làm hắn kích động kéo nàng ngồi vào đùi mình đổi tay loạn động hỏi:

- Có phải thấy ta buồn chán nên ra bồi tiếp?

An Như Ngọc trong lòng hắn cảm nhận được hơi thở nóng hổi, dương căn bên dưới đang nhích động khiến nàng hơi đỏ mặt. Nhẹ nhàng trốn thoát, tay nhỏ đánh nhẹ vào hạ thân hắn buồn bực nói:

- Tiểu bảo bối thật hư hỏng.

Đông Quân thấy nàng để ý đến thứ của mình thì ha hả cười lớn, ôm nàng vào lòng tò mò hỏi:

- Nàng thử xem phía trước xảy ra chuyện gì.

An Như Ngọc mặc hắn loạn động trên người, nàng thả ra thần niệm dò xét phía trước, thần niệm đảo qua đảo lại một hồi khiến nàng nhất thời cau mày:

- Khí tức có chút quen quen.

Vừa xoa nắn hai cặp nhũ phong hắn vừa gật gật đầu nói:

- Đến đó xem thử.

An Như Ngọc gật gật đầu điều khiển phi thuyền bay về hướng vừa phát ra cuồng phong, phi thuyền được nàng điều khiển chỉ nháy mắt một cái đã xuất hiện nơi đó. An Như Ngọc lấy từ giới chỉ ra một cái áo choàng khoác lên che đi thân thể ngó đầu xuống nhìn thì ngạc nhiên:

- Sao nàng ở đây?

Nghe nàng giật mình như vậy Đông Quân ngồi trên ghết cũng tò mò ngó đầu xuống nhìn cũng ngạc nhiên kinh hô:

- Sao lại là nàng?

Hai người liếc mắt nhìn nhau đều nhận ra trong mắt đối phương tò mò. Phía dưới có một vòng tròn đường kính hai trượng, nằm chính giữa là tiểu cô nương Miêu Ân Ly cả người quần áo rách rưới, linh lực suy kiệt ngất lịm. Trên người nàng vết thương chẳng chịt dường như đã đại chiến một trận, trong tay còn nắm một tấm trận bàn đã vỡ đôi. An Như Ngọc liếc qua giật mình:

- Truyền tống trận bàn.

Đông Quân cau mày, cũng hiểu truyền tống trận thì rất nhiều nơi có nhưng truyền tống trận bàn lại rất khó làm. Vì nó cần một lượng lớn Không Linh thạch, lại còn phải cần thận dùng thần niệm khắc trận pháp vào tấm mộc đặc chế. Không Linh thạch và dùng thần niệm khắc cũng cần kỹ xảo nhưng không phải không thể làm, chỉ là dùng truyền tống trận bàn rất hao tổn pháp lực mà nơi truyền tống lại không rõ... Đông Quân bỗng nhận ra một việc:

- Lão già đi cùng nàng đâu?

An Như Ngọc cũng là để ý đến, nàng lắc lắc đầu suy đoán:

- Hẳn là hai người này ác chiến một hồi, lão giả kia vận dụng linh lực cho nàng truyền tống bỏ chạy...

Nghe xong Đông Quân cũng đoán được lão già Hoắc gia gia kia hẳn đã lành ít dữ nhiều. Đang lúc hai người suy đoán thì từ trong cánh rừng bên đường chui ra một nhóm hơn chục người. An Như Ngọc liếc mắt thấy toàn phàm nhân hơi cau mày hỏi:

- Có cứu nàng không?

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nhếch lên nụ cười tà tà nói với An Như Ngọc:

- Nàng tiếp tục luyện hóa pháp khí, chỉ cần ở gần đây là được rồi. Ta xuống xem nàng ra sao.

Vừa nói xong hắn đã nhảy thẳng xuống phía dưới, An Như Ngọc nhìn bóng dáng hắn từ trăm trượng trên không lao xuống, lại nhìn tiểu cô nương kia có chút ghen tuông lẩm bẩm:

- Hừ, còn nói không thích nàng.

Bên tai chuyền đến tiếng gió vù vù, hắn từ trăm trượng nhảy xuống cũng không nhíu mày, đến lúc chuận bị chạm đất chân hắn khẽ dậm một cái. Dưới chân như có lực lượng phát ra đẩy hắn nhảy lên cành cây to gần đó.

Định lại thân hình nhìn xuống phía dưới chục tên phàm nhân rút đao đề phòng tiến gần Miêu Ân Ly. Một tên có vẻ bị sai khiến từ từ đến gần nhìn tiểu cô nương sau đó quay lại hô:

- Trại chủ là một tiểu cô nương.

Trong đám người bước ra một tên răng vẩu, mắt to mắt bé cực kỳ xấu xí. Tên này thấy tiểu đệ không có việc gì cũng tới gần quan sát người nằm trên đất. Hắn vừa nhìn ánh mắt như phát ra tia lửa ha hả cười:

- Ha ha, là một tiểu mỹ nữ. Tốt tốt.

Hắn cười có chút dâm đãng sai khiến một tên tiểu đệ vác ngược tiểu cô nương trên vai vui vẻ quay lại phía bọn hắn đến. Đông Quân trên cành cây nhếch mép cười quỷ dị, chân hắn khẽ nhún bám sát đám người không gây một tiếng động.

Đám người từ đường cái đi sâu vào trong rừng tiến vào một núi đá địa hình hiểm trở. Chúng luồn lách rất quen thuộc đi tiến vào một khe núi rất khó phát hiện... Đông Quân bám sát phía sau đi qua khe núi chỉ thấy phía trong là một sơn cốc có vài chục lều trại, bên trong ước trừng chứa được hơn 50 người.

Đám người vừa vào thì chia ra về các lều trại, chỉ có tên đại ca răng vẩu kia vác tiểu cô nương về một căn nhà gỗ duy nhất trong sơn cốc. Tên kia đạp cửa bước vào phía trong đã có một phụ nhân béo. Tên đại ca đưa Miêu Ân Ly cho phụ nhân ra lệnh:

- Giờ chỉ vừa tối, ngươi thay quần áo cho nàng đêm nay ta động phòng luôn haha.

Phụ nhân kia cầm một khăn lụa nghe hắn nói che miệng cười cười:

- Ai zô, chúc mừng Thạch trại chủ kiếm được áp trại phu nhân...

Phụ nhân có vẻ rất nịnh nọt, kết hợp với giọng tranh chua cảm giác như là bà mối... Đông Quân nghe được cau mày một cái nhưng rất nhanh giãn ra... Tên trại chủ nghe vậy cười lên vui vẻ, đi ra ngoài hô lớn một tiếng, nhất thời xung quanh nhộn nhịp cả lên. Chỉ một lúc sau đã có hơn 50 tên sơn tặc tập chung:

- Hôm nay Thạch Cẩu ta bắt được một tiểu cô nương xinh đẹp, ta cảm thấy mình với nàng rất hợp. Chi bằng trọn ngày không bằng gặp ngày, nhân lúc trời vừa tối các huynh đệ mổ gà giết lợn chúng ta chè chén no say đón Áp trại phu nhân. Ha ha.

Đám sơn tặc nghe đến trại chủ sắp nạp được áp trại phu nhân cười lên ha hả, tiếng binh khí va đập hô hoán vang vọng cả sơn cốc.

- Hay lắm... rất hợp ý ta...

- Trại chủ uy vũ a....

- Huynh đệ đâu bắt heo...

Cả lũ lục tục hô hoán chạy tứ phía, không hiểu bọn này có kinh nghiệm hay như nào. Chỉ chưa tới một khắc tiếng heo kêu, gà gáy vang vọng cả núi, đèn lồng, lụa đỏ trải đầy một màng. Đông Quân nhìn đến trợn mắt há mồm, Thạch Cẩu? Mẹ nó cái tên đúng là hợp... nhìn tên trại chủ đang hưng phấn mặc áo tân lang, khuôn mặt "tuấn mỹ" không ngửi được a. Lại còn trọn ngày không bằng gặp ngày.... mả bố nó... Nhìn một loạt hành động mà Đông Quân có chút đau đầu a.

Tầm một canh giờ sau đám sơn tặc đã xong xuôi mọi thứ, lợn gà tất cả đều cho lên đống lửa quay khiến Đông Quân nhìn mà cảm thán: "cái đội này cho về hiện đại làm cỗ thì phải biết..." Chẳng mấy chốc rượu thịt đã tới, tên trại chủ liếc nhìn 5-6 đống lửa trại mỗi đống quây hơn chục người khiến hắn vui vẻ cười lớn hô:

- Hôm nay là ngày ta nạp thê. Các huynh đệ nâng ly.

Cả đám sơn tặc đứng dậy cầm bát nâng lên đồng thanh nói:

- Chúc trại chủ bách liên giai lão a.

- ZÔ.

Cả lũ nâng ly uống ừng ực hết cả bát, sau đó môi tên đi lên ngươi một bát ta một bát mời tên trại chủ:

- A, chúc mừng chúc mừng

- Không biết tân nương có xinh đẹp không?

- Ai nha, ta thật tò mò mỹ mạo của nữ nhân được trại chủ nhìn trúng.

- .....

Trại chủ Thạch Cẩu rất vui vẻ, ai đến cũng nâng ly uống cạn một bộ ngàn chén không say. Đông Quân nhìn tên trại chủ uống rượu cảm giác như mỗi lần hắn uống đều gặm cả cái bát vậy...

Hắn có chút buồn chán lẻn vào căn nhà gỗ kia. Trong phòng treo đầy lụa đỏ, trên giường đang nằm một người mặc áo cưới đỏ mang mạn che mặt. Liếc nhìn thấy phụ nhân kia ngái ngủ ngồi canh hắn trực tiếp đánh ngất mụ đá vào gầm giường.

Nhìn Miêu Ân Ly vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, khẽ nâng lên mạn che mặt thấy một tiểu loli môi đỏ, hai má phính phính phấn hồng, lông mi cong cong. Nàng bình thưởng đã là tiểu loli đáng yêu xinh xắn, giờ được trang điểm lại phát ra chút ý vị... Trong đầu Đông Quân bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ tà ác. Hắn nhếch lên nụ cười dâm đãng...

- Ủy khuất nàng rồi.

Hắn lẩm bẩm một tiếng, khẽ gỡ mạn che mặt, tay hắn luồn lách cởi bỏ y phục tân nương. Hắn không cởi hẳn mà chỉ khẽ phanh áo ra hai bên... Y phục lột bỏ để lộ ra chiếc áo yếm che lấp nhũ phong. Đông Quân ánh mắt phát hỏa nâng tay đặt lên nhũ phong xoa nắn.

- Ư.

Dường như cảm nhận được thân thể bị động chạm. Miêu Ân Ly khẽ kêu vô thức nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền không tỉnh. Thấy nàng an tưởng tay hắn khẽ xoa bóp. Cảm nhận nhũ phong chỉ to hơn bàn tay chút nhưng rất đàn hồi, qua lớp vải ngón trỏ hắn tìm được một hạt gì đó hơi nhô, hắn gẩy gẩy ngón tay khiêu khích:

- Ư.

Nhũ hoa bị khiêu khích có chút cứng lên khiến hắn nhìn mà có chút thích thú. Hắn nhẹ nhàng tháo ra áo yếm để lộ ra đôi bồng đào trắng ngần, trên đỉnh nhũ phong điểm hai dấu hồng mề người. Đây là tiểu cô nương chưa phát dục a, trong lòng nghĩ vậy làm trái tim hắn nhảy một cái, hắn có cảm giác như mình đang phạm tội... Liếc nhìn hai điểm hồng miệng hắn có chút khô khốc khẽ cúi cười ngậm lấy một bên nhũ phong:

- Chụt chụt.

Đông Quân tham lam liếm mút cặp nhũ phong vừa tay, cảm giác đầu lưỡi chuyền đến sự mềm mại săn chắc khiến hắn cả người căng cứng. Đôi nhũ hoa bị hắn thay phiên liếm mút đã căng cứng cả lên. Đông Quân liếm từ trên ngực xuống dưới rốn, rồi xuống hạ thân nàng... Thân thể Miêu Ân Ly bị kích thích hơi ửng hồng một chút... khi hắn liếm láp xuống rốn cảm giác nhột nhột khẽ rên:

- Ưm~

Vừa nghe vào tiếng rên có phần non nớt khiến Đông Quân như uống tiên tửu, tay hắn tóm lấy nội khố phía dưới của nàng hung hăng dựt đứt:

- Xoạc.

Nội khố vừa cởi bỏ qua ánh nến lập lòe hắn có thể nhìn được trên mu mật huyệt chỉ có lơ thơ vài sợi lông đen chứng tỏ nàng vẫn chưa phát dục hoàn toàn. Phía dưới hai mép thịt non nớt hồng hào khiến hắn cổ họng khô khốc.

- Ực... tiểu muội muội cũng thật đẹp a.

Nhìn hai cánh hoa căng căng khép chặt khiến mật động không chút bại lộ. Đông Quân thầm hô cực phẩm, hắn cúi đầu xuống hạ thân nàng, hai ngón tay tách hai mép thịt để lộ ra một tấm màng hồng hồng bên trong mật huyệt, hắn tham lam kề mũi hít sâu một hơi:

- Mùi của xử nữ rất khá lạ.

Nhớ tới mình chỉ lấy trinh tiết của An Như Ngọc nhưng trong lúc điên cuồng không thể cảm nhận. Giờ tận mắt thấy tấm màng xử nữ, ngửi được mùi thơm ẩn sâu trong cơ thể tiểu cô nương khiến hắn cả người rục rịch, dưới hạ thân dương căn đã căng cứng ngóc đầu. Hắn khó chịu cúi đầu hai môi ngoạm lấy cánh hoa đầu lưỡi thò ra liếm láp:

- Ưm~.

Dù đang hôn mê nhưng Miêu Ân Ly vẫn cảm giác nơi bí ẩn bị xâm phạm, nàng không tự chủ được mà khẽ rên yếu ớt trong cổ họng. Đông Quân nghe vào càng điên cuồng, đầu lưỡi liếm láp hột le khiến Miêu Ân Ly hạ thân có chút run rẩy, bên trong mật huyệt rỉ ra một chút dịch nhờn.

- Ưm~.

Dịch nhờn chỉ vừa mới ra đã bị lưỡi hắn đảo qua liếm sạch, dâm thủy của Miêu Ân Ly vừa vào miệng hắn đã cảm giác được vị ngọt ngọt khác lạ. Trong đầu hắn nổ oành một tiếng, lưỡi không tự chủ thò vào bên trong đào móc.

- ƯM~.

Hoa huyệt non nớt của Miêu Ân Ly không tự chủ được nhíu chặt lại kép lấy đầu lưỡi của hắn. Đông Quân cảm giác đầu lưỡi như bị một đôi môi ngậm chắt không nhả làm hắn phấn khích, đầu lưỡi khẽ nhích động thò vào sâu bên trong, chả mấy trốc đã cảm nhận được tấm màng ngăn chặn. Đầu lưỡi hắn như xà xuất động chỉ liếm láp màng xử nữ.

- ƯM~.

Miêu Ân Ly cả người ửng nên áng hồng, hoa huyệt cắn chặt lưỡi hắn không nhả, bên dưới dâm thủy càng rỉ càng nhiều...

- Ưm~... ưm~...ưm~...

Theo đầu lưỡi đảo quanh tiếng rên trong cổ họng của Ân Ly càng biến chuyển như bản năng nguyên thủy ẩn sâu trong thâm tâm. Bên dưới khó chịu khiến nàng không tự chủ uốn éo bờ eo, nhưng động tác nàng vô ý khiến hạ thân càng bị ma sát.

- ƯM~.

Đông Quân tham lam nuốt hết dâm thủy chảy ra... Không thể ngờ cô nàng này tuổi còn nhỏ mà "chỗ đó" dẫm đãng như vậy. Đông Quân ngồi dậy ngắm nhìn hạ thân nàng, hai cánh hóa nhíu nhíu như đang thở, lại như đang thèm khát thứ gì đó... Từ sâu bên trong dâm thủy rỉ ra từng đợt, Đông Quân nhìn mà cả người khô nóng. Hắn khẽ lắc lắc đầu lục lọi trong túi chữ vật ra một tấm linh phù, sau đó bóp nát...