Chương 30: Miêu Ân Ly

Đông Quân thấy lão giả Thanh Lam kiếm tông vừa dứt ra đã chạy cũng không nhiều lời, lấy trong túi chữ vật ra một nhuyễn tiên màu vàng óng ánh đưa cho An Như Ngọc:

- Ta rất ghét bọn áo lam.

An Như Ngọc thấy hắn đưa nhuyễn tiên kia cho mình nhất thời ngạc nhiên, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, chỉ cười cười nhận lấy ngự không đuổi theo lão giả thanh bào. Đông Quân quay người về phía Tuyết Hoa sơn, ánh mắt dừng trên người Tuyết Kỳ:

- Cơ hội tốt a.

Tuyết Kỳ vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng, nghe hắn nói vậy cũng hiểu ý. Ba tông môn tranh đấu giờ có cơ hội tốt tiêu diệt sinh lực địch thì nào có bỏ qua. Nàng lạnh lùng hạ lệnh:

- Đệ tử Tuyết Hoa sơn nghe lệnh. Tru sát người của Thanh Lam kiếm tông và Hỏa Vân tông.

Chúng nữ hô ứng theo sau Tuyết Kỳ đuổi theo đám người hai tông. Trong khu rừng chỗ Đông Quân đứng bây giờ một mảng hoang tàn do tàn dư trận chiến. Nhìn đám người đi xa xa khiến xung quanh nhất thời yên tĩnh, liếc nhìn thấy tiểu cô nương vẫn ngồi đó khóc lóc, lão giả kia đã quay lại bảo vệ bên người nàng. Nhẹ nhún chân dùng khinh công phi đến cách hai người một trượng hắn cười cười gọi:

- Tiểu muội muội.

Lão giả thấy hắn đến thì trừng mắt đề phòng, tiểu cô nương nghe được tiếng gọi ngẩng đầu, trong lòng nhớ tới tiện nghi bị hắn chiếm khiến nàng mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ đứng lên hi tới:

- Ta giết ngươi.

Thấy nàng không kiềm chế lao tới, lão giả tóm nàng lại ánh mắt không rời khỏi Đông Quân:

- Tiểu công chúa hãy bình tĩnh.

Cô nương nghe không thể tiến lên, hai mắt đỏ hoe lệ châu hai hàng ủy khuất khóc lớn.

- Hức hức,... Hoắc gia gia đừng cản con, con phải giết tên khốn đó huhu.

Đông Quân thấy nàng khóc thương tâm như vậy cảm giác rất ư là tội lỗi, hắn gãi gãi đầu lúc lọi trong túi chữ vật ném một tấm ngọc bội nửa vàng nửa trắng về phía hai người dỗ dành tiểu cô nương:

- Là ta không tốt... tiểu muội muội đừng khóc.

Lão giả nhanh tay lẹ mắt tóm được ngọc bội, chưa kịp làm gì tiểu cô nương kia đã dành lấy ném trả lại tức giận nói:

- Đồ ngươi cầm rồi ta không thèm... hức...

Nói thì nói thế nhưng ánh mắt nàng vẫn không tự chủ được mà nhìn nhìn tấm ngọc bội. Hắn nhạy bén phát giác tóm lấy tấm ngọc bội thở dài than vãn:

- Aiz, ta có lòng tốt gánh họa thay người, vậy mà... vậy mà aiz.

Một già một trẻ nghe hắn than vãn trợn to hai mắt ngạc nhiên. Lão giả thấy vậy ghé sát tai tiểu cô nương thì thầm:

- Ta cảm giác rất đúng a.

Tiểu cô nương có chút lưỡng lự thì thầm đáp lại:

- Hoắc gia gia đừng để hắn lừa, mẫu thân nói mấy tên đẹp trai rất giỏi lừa người...

Hoắc lão giả nghe vậy gật gật đầu:

- Nhưng còn tấm ngọc bội kia...

Tiểu cô nương có chút tiếc nuối liếc ngọc bội:

- Một cái ngọc bội thôi, ta không thèm...

Tuy nàng nói vậy nhưng lão giả vẫn nhìn ra được là nàng đang rất tiếc nuối... Trong đầu lão nảy ra môt ý tưởng nói nhỏ bên tai tiểu cô nương:

- Ta xem hắn là muốn trả lại... Hay là tiểu công chúa cứ nhận lấy, chờ khi trở về Phiêu Miểu sơn chúng ta xuất lĩnh tộc nhân tru diệt hắn?

Tiểu cô nương thấy rất hợp lý gật gật đầu:

- Đúng... đúng, Hoắc gia gia quả thật thông minh. Chờ về nhà rồi ta méc phụ thân, kêu người sai khiến tộc nhân giết hắn hả giận.

Hai người đều có cảnh giới nhưng lại không truyền âm mà thì thầm to nhỏ. Đông Quân đứng cách đó chỉ có một trượng nghe đến nhất thanh nhị sở. Mặt hắn đen như cái đít nồi, trong lòng hắn vừa bực bội vừa buồn cười: "Các ngươi bàn kế hoạch hại ta cũng không cần trước mặt ta to nhỏ đi. Khinh người quá đáng, là khinh người quá đáng a". Đông Quân hừ một tiếng tính cất ngọc bội lại, tiểu cô nương thấy vậy thì gấp gáp:

- Chờ đã... Ngươi không phải muốn trả lại cho ta sao?

Lão giả thấy vậy cũng gật gật đầu:

- Nam tử nói lời phải giữ lấy lời.

Con mẹ các ngươi, trả lại các ngươi rồi các ngươi bày mưu giết ta, ta cũng không ngu a. Trong đầu Đông Quân lóe lên ý tưởng, khua khuâ tấm ngọc bội về phía tiểu cô nương hỏi:

- Tiểu muội muội tên gì?

Thấy hắn tự dưng hỏi tên mình tiểu cô nương nhất thời không hiểu, nàng ngây thơ trả lời:

- Ta là Miêu Ân Ly.

Đông Quân nghe tên nàng có chút quen quen nhưng trong đầu không rõ. Hắn nhìn nhìn đánh giá ngực nàng, cảm giác ở tay vẫn còn chút tư vị liền gật gật đầu:

- Thì ra là Tiểu Ly.

Miêu Ân Ly thấy hắn gọi thân thiết như vậy, lại nhìn ánh mắt hắn đánh giá ngực mình có chút bực bội, nàng ưỡn ngực giọng có chút trẻ con rõng rạc nói:

- Ta cũng không nhỏ.

Nhìn Ân Ly một bộ tiểu loli mới nhú đang ưỡn ngực khoe cặp nhũ phong, hắn nhìn nhìn có chút cảm khái "đúng là không nhỏ nha". Dù nàng vẫn trong thời kỳ phát dục nhưng cặp nhũ phong vẫn to hơn các tiểu cô nương binh thường, cơ mà so với mấy nữ nhân thành thục còn kém xa a. Đông Quân trong lòng đánh giá lại gật gật đầu:

- Ừm... ừm hơn tiểu cô nương bình thường một chút.

Miêu Ân Ly mặt đỏ tía tai, cảm giác mình nói chuyện với tên này lúc nào cũng không thể tự chủ a. Nàng cuống quýt lùi ra sau lão giả sợ hắn giở trò gì đó, hơi thò đầu trừng mắt với hắn chìa tay ra:

- Trả đây.

Thấy nàng thất thế vẫn một bộ loli ngang bướng làm hắn rất ư là có cảm giác. Không thèm để ý đến những tính toán của hai người trả lại ngọc bội. Tiểu loli gấp gáp thu lại yêu thích không rời tay, nàng còn lấy vạt áo lau lau mặt ngọc bội như là trên đó rất bẩn làm Đông Quân bực bội không thôi. Lúc này từ trên không bay đến một nhóm người y phục Tuyết Hoa sơn, cầm đầu là Tuyết Kỳ, nàng nhẹ nhàng đáp trước mặt Đông Quân sắc mặt lạnh lùng:

- Để lọt mất vai tên xin công tử thứ lỗi.

Làn da trắng như tuyết đông, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nàng sắc bén như muốn giết người, lông mày dài dài két hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ khiến Đông Quân có cảm giác như nàng là tiên nữ băng thanh ngọc khiết. Hắn nhìn không chớp mắt, chẳng thèm để ý đến tiểu tâm tư thả người gây phiền cho mình của nàng mà cười cười nói:

- Tiên tử vất vả rồi.

Tuyết Kỳ vẻ mặt cau có, nhớ tới hắn xâm phạm sắc mặt càng lạnh, nhưng giờ có chuyện nhờ hắn không thể không đè nén lại mở miệng dò hỏi:

- Còn về tấm ngọc bội, không biết công tử xử lý ra sao?

Nàng một bộ lạnh lùng không để ý càng khiến hắn có chút tư vị nha. Hắn liếc Tiểu Ly và lão giả đang đề phòng nhóm người rồi lại nhìn vẻ lạnh nhạt của Tuyết Kỳ ha hả mở miệng:

- Ta rất có hứng thú với tấm ngọc bội này, nếu không tiên tử giải thích xem nó có tác dụng gì biết đâu ta không cần, lúc đó bèn giao cho tiên tử.

Tiểu Ly nghe hắn nhận ngọc bội trong tay thì thở dài nhẹ nhõm, cảm kích vừa dâng lên trong lòng đã bị hành động trước đó đập tan, nàng xì một tiếng trừng mắt nhìn hắn ra vẻ không cần ngươi lo. Tuyết Kỳ vẫn tưởng ngọc bội trong tay Đông Quân, nhìn nhận hắn tuy mạnh có chút thái quá nhưng vẫn là một phàm nhân mới an tâm giải thích:

- Ta được lệnh các đại trưởng lão và chưởng môn thu hồi ngọc bội...

Nói đến đây Miêu Ân Ly xù lông tức giận:

- Ngọc bội ta nhặt được, không phải của các ngươi.

Tuyết Kỳ chẳng thèm để ý nói tiếp:

- Ta chỉ biết nó rất có ích trong một di chỉ nào đó,...

Nghe nàng giả thích đại khái là có một di chỉ vừa mở có vẻ cổ lão ở địa phận giao nhau của ba tông môn, có một ngày đang yên lành thì khu vực kia nhất thời bạo nổ bay ra vô số các thứ. Qua một hồi ba tông môn dò xét tìm kiếm đã đưa ra kết quả, ai có những miếng ngọc bội bay ra từ di chỉ mới có thể tiến vào, mà di chỉ kia bay ra không chỉ ngọc bội long phượng mà còn có ngà voi, lanh hổ, sừng tê giác, binh khí cũng gần 30 cái... Sau khi thu thập thì chỉ còn vài cái thất lạc hẳn được tu sĩ tán tu đoạt được, còn tấm ngọc bội họ chỉ coi như vé vào cửa. Sau khi ba tông thương lượng đã đề ra quyết sách, khi thu thập gần đủ ba tông sẽ tiến hành đi vào di chỉ...

- Phu quân.

Đang lúc Tuyết Kỳ giải thích trên không có một nữ tử mỹ lệ mặc sườn xám bay xuống hướng về Đông Quân mỉm cười. Nàng còn mang theo xác lão giả thanh bào của Thanh Lam kiếm tông, cả người gã cơ hồ bị quật cho chi chít vết roi. An Như Ngọc hạ xuống gần Đông Quân tính trả lại cây roi vàng óng kia bị hắn cản lại:

- Ta không thích dùng thứ đó, nếu nàng thấy vừa tay thì giữ lấy.

An Như Ngọc động tác được lưng trừng thì bất ngờ, nàng dù mới thất thân nhưng tu luyện mị thuật lâu nay cũng coi như hiểu lòng người, đặc biệt là nam nhân. Nếu hắn ở trước mặt nhiều người nói cho nàng thì nàng cũng không tốt cự tuyệt, cái này là lên quan đến thể diện nha. Nàng e lệ cười cười hôn lên má hắn một cái:

- Đa tạ phu quân ban thưởng.

Đông Quân sờ sờ chỗ Như Ngọc vừa hôn mỉm cười xấu xa nhìn nàng khiến nàng cả người mất tự nhiên. Tuyết Kỳ và Hoắc lão giả ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm vào cây nhuyễn tiên trên tay An Như Ngọc, dù không nhìn ra phẩm chất nhưng nàng kia dùng cái binh khí này đánh với người cùng cảnh giới chỉ hai khắc đã hạ gục thì đủ biết nó lợi hại ra sao. Miêu Ân Ly không nghĩ nhiều như vậy, nàng bĩu bĩu môi mặt khinh bỉ nói:

- Cẩu nam cẩu nữ.

Lời vừa nói ra khiến An Như Ngọc đang mỹ lệ cười tươi nhất thời biến sắc, mặt nàng từ kiều diễm chuyển lạnh tanh, sát khí đằng đằng nhìn Miêu Ân Ly. Đông Quân thấy vậy sợ nàng sẽ động thủ thì cười ha hả vòng tay qua ôm lấy eo nàng cười nói:

- Trẻ nhỏ không hiểu chuyện,... trẻ nhỏ không hiểu chuyện... ha ha.

Thấy phu quân mình không tức giận ngược lại cười tươi, An Như Hoa như nghĩ tới cái gì cũng cười cười tựa vào vai hắn hưởng thụ. Tuyết Kỳ cùng Ân Ly đều cau mày khó chịu, Ân Ly thể hiện rõ sự khinh bỉ trên mặt. Chúng nữ Tuyết Hoa sơn ánh mắt sáng ngời hâm mộ không thôi, lúc này Tuyết Kỳ đang khó chịu thì nhớ tới việc ngọc bội đang tính mở miệng thì Đông Quân đã nói:

- Ta cũng rất hứng thú với di chỉ.

Tuyết Kỳ nghe xong cau mày suy nghĩ, dù gì hắn cũng là đối thủ mạnh không cần phiền phức, quay lại báo cho sư môn là được rồi. Nàng gật gật đầu không thèm từ biệt quay người rời đi. An Như Ngọc thấy vậy bĩu bĩu môi nói:

- Ra vẻ cái gì, nếu rơi vào tay phu quân sợ nàng cả ngày luân hãm không thể tỉnh.

Nàng tuy bị công pháp phản phệ không rõ ràng mà trao tâm, nhưng một thời gian ở cùng hắn khiến nàng nhận đủ ấm áp của nữ nhân. Đặc biệt là qua cơn đau đớn dần dần thích nghi thì... nàng thật sự cũng bị luân hãm a. Nhìn thấy mỹ nữ đỏ mặt Đông Quân cũng là cảm giác thành tựu, tay hắn xảo diệu tránh né tầm mắt mọi người bóp nhẹ mông An Như Ngọc thổi khí bên tai nàng nói:

- Nhớ tạ ơn phu quân ban thưởng.

An Như Ngọc mặt đỏ hồng diễm lệ, mặc dù hắn tặng đồ vẫn đòi công nhưng nàng không thấy gì không đúng, ánh mắt nàng biến long lanh hờn dỗi như thiếu phụ đánh nhẹ vào ngực hắn:

- Chàng thật xấu ~

Nhìn hai người tình chàng ý thiếp khiến tâm hồn thơ ngây của Miêu Ân Ly có chút không chịu nổi. Trong lòng lại có chút mơ mộng: "Hàn ca ca cũng như vậy với ta thì tốt". Nghĩ đến ca ca lại nhớ tới hình ảnh ả hồ ly chuyên câu dẫn người kia khiến nàng bực bội:

- Hồ ly tinh.

Bộ dáng diễm lệ, lại thêm cách ăn mặc thiếu vải của An Như Ngọc làm nàng liên tưởng thế nào cũng ra ả hồ ly câu dẫn ca ca của mình khiến nàng không tự chủ được mà mắng một tiếng. An Như Ngọc nghe vậy chẳng thấy không tốt ngược lại càng hưởng thụ hắn ấu yếm nói:

- Tiểu cô nương rất ghen tị nha.

Ân Ly trừng trừng mắt nhìn hai người nàng hừ một tiếng quay đầu đi. Đông Quân có chút tò mò hỏi:

- Giờ hai người đi đâu?

Nghe được câu hỏi Miêu Ân Ly mới nhớ tới nơi này thật sự không thích hợp dừng lại. Nàng liếc nhìn hai người âu yếm không thèm từ biệt mà ngự không bay đi, lão giả một bên thấy thế cũng quay người đuổi theo. Đông Quân thấy vậy thì máu chó dội đầu "Ta xấu như vậy?". Dường như nhìn ra hắn có ý với tiểu cô nương An Như Ngọc khuyên:

- Hay đuổi theo nàng?

"Ta kém cỏi như vậy?" Hắn lắc lắc đầu nói:

- Dù có chút đáng yêu nhưng ta cũng không bỏ mặt mũi như vậy a.

An Như Ngọc cười cười hỏi hắn đi đâu, Đông Quân suy nghĩ một chút, theo lời Tuyết Kỳ nói chỉ một tuần nữa di chỉ sẽ mở ra. Hắn cũng muốn đến tham quan mấy cái di chỉ đó xem có gì hay ho, nghĩ vậy liền kêu An Như Ngọc đến đó. Nàng chỉ mỉm cười gật đầu không hỏi han mà tế ra một phi thuyền nhìn như đóa hoa sen, ôm theo Đông Quân bay lên trên đó rời đi.

Trên một tòa sơn phong mây mù lượn lờ, bên dưới chân núi có một dòng sông nước chảy siết ngang qua. Lúc này trong một đại sảnh được dựng trên đỉnh núi có một trung niên dáng vẻ tiên phong đạo cốt ngồi ở vị trí chủ vị cau mày hỏi:

- Là ai dám ám hại người Thanh Lam kiếm tông ta?

Bên dưới có một người đang quỳ trên đất, lam bào trên người có chút rách nát chật vật. Hai bên ngồi ba người một phụ nhân, hai lão giả tóc bạc, sau lưng một lão giả tóc bạc có một nam tử trung niên nhất có một nam tử tuấn tú cau mày hỏi người đang quỳ:

- Sư đệ nói nữ tử cầm nhuyễn tiên giết Tào Luân trưởng lão đi cùng một tên tóc lam, y phục trắng rất tuấn mỹ?

Người quỳ trên đất ra sức gật đầu:

- Phải phải... tên đó xuất thủ rất quái dị, Hỏa trưởng lão của Hỏa Vân tông sơ ý đã bị hắn giết chết.

Lão giả có vẻ trưởng bối của tên nam tử tuấn tú hơi liếc mắt ngồi yên nói với giọng ồm ồm:

- Tử Thiên nếu con biết người này thì nói cho mọi người nghe.

Ánh mắt của một người nhất thời tập chung trên người nam tử tuấn tú. Nam tử Tử Thiên này mặt mày có chút cau có, trong ánh mắt phẫn nộ tràn đầy, hắn hơi thi lễ với mấy người sau đó hướng phía chủ vị giải thích:

- Thưa tông chủ và các đại trưởng lão, nếu ta không nhầm thì tên này tên Đông Quân. Ta gặp hắn trong lúc làm nhiệm vụ ở Thanh Thạch thành, hắn cấu kết với tà tu ẩn giấu trong phủ thành chủ ám hại ta và sư muội...

Nói đến đây Tử Thiên kia tức giận dậm chân, khóe mắt đỏ đỏ đã có chút ươn ướt. Nam tử trung niên trên chủ vị thấy vậy thì thở dài khuyên nhủ:

- Ngươi cũng đừng quá đau lòng, Tố Như sống chết vẫn chưa rõ hẳn vẫn còn cơ hội. Giờ ngươi hãy tiếp tục kể mọi người nghe xem tên đó là thần thánh phương nào dám đắc tội tông môn ta.

Tử Thiên hơi lau lau khóe mắt, hắn hít sâu một hơi như đè nén súc động trong lòng tiếp tục nói:

- Tên này chỉ là phàm nhân có chút kỳ ngộ nên thân thể rất mạnh mẽ. Hắn chỉ dùng nội lực tích xúc và một thanh kiếm kỳ quái chỉ trong 5 tức thời gian hạ gục một Kết Đan sơ kỳ. Đặc biệt tên này rất xảo quyệt, dâm loạn, chính hắn giả trang lừa lòng tin của sư muội... Ta cũng khuyên nhủ nàng nhưng nàng... nàng... aiz

Hắn nhắc đến sư muội vành mắt đã chảy ra lệ, một bộ rất thương tâm a. Đông Quân ở đây chắc chắn sẽ hô to oan uổng, "Mẹ nó, ngươi cũng đủ vô sỉ, ngươi bỏ nàng chạy trốn đã đành. Ta đây cứu người làm vui mà bị ngươi nói thành sắc lang độc ác không gì không làm a". Lão giả ngồi trước Tử Thiên nghe vậy thì vỗ bàn đứng dậy quát:

- Hay cho một tên luyện thể!!! Hàn nhi theo ta xuất sơn tru sát tên nghịch tặc này...

Mọi người ở đây đều đã biết đến cố sự của Hàn Tử Thiên, lúc hắn chạy về tông môn thì người đầy thương tích, cả người linh lực cạn kiệt phải có người rìu mới đi nổi. Khi hắn kể cho tổ gia gia thì lão cũng phẫn nộ như vậy, cháu dâu tương lai bị người ám toán mặt mũi cũng không tốt nha, nhưng lần đó có công sự nên lão cũng không tiện truy bắt. Giờ chuyện mới chuyện cũ cộng lại khiến lão tâm tình bạo nổ hằm hằm đòi tru sát Đông Quân. Hàn Tử Thiên thấy vậy ánh mắt lóe lên vui mừng, nhưng chưa để hắn nói nam tử trung niên vị trí chủ vị đã khuyên giải:

- Nỗi đau này ta có thể hiểu, nhưng mong Hàn trưởng lão nguôi giận mà chú tâm vào đại sự... Chỉ 7 ngày nữa là đến hẹn mở ra di chỉ, lúc đó ba tông kết hợp mở ra kết giới còn cần Hàn trưởng lão hỗ trợ tầm bảo...

Hàn trưởng lão nghe đến di chỉ và tầm bảo nhất thời yên tĩnh, một lúc sau lão mới gật gật đầu coi như phải. Hàn Tử Thiên bên cạnh ánh mắt phẫn nộ cũng thu hồi, thay vào đó là có chút vui mừng. Nghĩ đến mình có xuất đi vào di chỉ, đến lúc đó kỳ ngộ quật thân muốn không thành cường giả cũng không thể được a.

Phụ nhân ngồi đó quan sát nhạy bén phát hiện ánh mắt Hàn Tử Thiên, trong lòng nàng thầm hừ một tiếng "Tố nhi thật khổ a". Nàng lúc nghe hắn nói cũng tức giận không thôi, nhưng trong nhóm đại trưởng lão của tông môn, lại còn là cảnh giới yếu nhất khiến nàng không thể không nhịn. Giờ suy nghĩ lại thì cũng chưa chắc Tố nhi đã bị tên kia hại, có khi...

Ở một hỏa mạch trải dài trăm dặm, bên dưới dòng chảy dung nham nóng hầm hập khiến cả một mảnh trời cây cối không mọc. Bên trong một ngọn núi lửa cao vun vút đã ngưng hoạt động có một nam tử lưng hùm vai gấu giận dữ bừng bừng, hai bên ngồi hơn chục người có già có trẻ đang khuyên can gã cái gì đó, mãi lâu sau gã mới hét lên:

- Điều tra tên tiểu tử đó cho ta.

Bên dưới có một nhóm người áo đỏ như dung nham quỳ trên đất nghe hiệu lệnh hô lớn:

- Rõ.

Đám người xung quanh nghe gã ra lệnh như vậy gật gật đầu biểu thị nên thế.

Trên một ngọn núi cao chót vót, nửa tòa núi bên dưới cây ối xanh tươi, nửa trên lại bao phủ bởi tuyết trắng xóa. Đỉnh sơn phong có một đại điện được dựng lên rất quy mô, bao quanh là lớp lớp nhà gỗ. Ở chính điện có một nữ nhân da trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng rất xinh đẹp đang gật gật đầu nghe nữ tử bên dưới nói gì đó. Khi nghe nữ tử bên dưới nói xong nữ nhân này mới nói:

- Tuyết Kỳ, con xử lý như vậy làm ta rất an tâm.

Vây quanh toàn là nữ nhân cũng gật đầu xem như phải...

- Được rồi, con lui xuống tĩnh dưỡng cho tốt... chuẩn bị vài ngày nữa tiến vào di chỉ.