Chương 29: Gặp lại tiểu cô nương

- Oanh oanh

Phía trước chuyền đến tiếng nổ ầm ầm khiến con ngựa hoảng sợ chạy loạn, cách đó vài dặm truyền đến cột khói cao cao. Đông Quân ôm An Như Ngọc nhảy ra khỏi xe ngựa ngước nhìn về phía trước. An Như Ngọc như một nữ tử yếu đuối nép vào lòng hắn vẻ mặt ửng hồng, nàng bây giờ vẫn vận bộ sườn xám đỏ nhưng vạt váy dưới chân không còn xẻ sâu mà thêm vào là vài phần kín kẽ. Nhưng càng không thấy thì càng khiến mị hoặc của nàng tăng cao. Đông Quân nhìn phía cánh rừng sát bên đường truyền ra cột khói cau mày.

- Chuyện gì sảy ra?

An Như Ngọc dính chặt không rời, hơi dùng thần thức quét qua dịu dàng nói:

- Phía trước có vài Nguyên Anh đang giao thủ, còn có rất nhiều Kết Đan, Trúc Cơ...

Nàng nói xong cũng khó hiểu, nơi này là trốn phàm nhân mà tu tiên giả cũng không phải rau cải trắng chỗ nào cũng gặp. Trừ khi họ đang làm nhiệm vụ gì đó. Nghe nàng nói có nhiều tu tiên giả như vậy thanh niên tóc lam nổi hứng thú ôm eo nàng vận dụng khinh công Lăng Không Phi Độn chớp lóe tiến đến.

Lúc này cách nơi Đông Quân vừa đi chục dặm đường(1dặm=1,6km) đang có một nhóm người vây quanh một tiểu cô nương trừng 15 16 tuổi hai mắt to tròn đáng yêu, bên cạnh nàng là một lão giả nhìn như rất gầy yếu. Nhóm người chia làm ba tốp mặc trang phục lam, đỏ, trắng mõi nhóm đều có Nguyên Anh kỳ cầm đầu hơn chục tu sĩ. Lúc này một tên trung niên vẻ mặt dữ tợn áo đỏ có vẻ là người cầm đầu hô lên:

- Hai người các ngươi chỉ cần giao ra thứ đó thì Hỏa Vân Tông chúng ta sẽ đảm bào chu toàn.

Một lão giả lam bào trong tốp người cũng đứng ra:

- Tiểu cô nương, đừng nghe hắn xàm ngôn, Hỏa Vẫn tông nổi tiếng ác bá cô đi theo họ chỉ rước lấy họa. Chi bằng hai người qua bên ta, Thanh Lam Kiếm Tông ta đảm bảo cho các người.

Tiểu cô nương kia có vẻ tức giận, hai má phính phính nhìn nhìn đám người bực bội nói:

- Một đám tam giáo cửu lưu bản công chúa không để vào mắt.

Lão giả đứng trước tiểu cô nương hơi cau mày một cái bồi thêm:

- Các ngươi nếu rút lui chúng ta sẽ bỏ qua. Nếu còn cố tình chọc giận thì chờ rước lấy họa diệt tông.

Ba nhóm người nghe vậy thì hằm hè nhìn, không có ý định rút lui. Một nữ nhân Nguyên Anh dáng vẻ thiếu phụ trong nhóm người bạch bào toàn nữ nhân đứng ra nở nụ cười tươi khuyên nhủ:

- Ta không biết hai người các ngươi là ai, nhưng cầm trong tay vật đó thì khó tránh hỏi họa sát thân. Tuyết Hoa sơn chúng ta không phải nổi tiếng gì nhưng thanh danh cũng rất tốt.

Ba nhóm người đang thế rằng co, mỗi người một câu đều là nôi kéo lão giả và tiểu cô nương. Tiểu cô nương thấy thế không sợ hãi hơi ưỡn người lộ ra cặp ngực mới nhú ánh mắt khó chịu, lão giả đứng một bên như hộ vệ bộc phát ra khí thế Nguyên Anh hậu kỳ trực chỉ động thủ. Cả đám đang bộc phát khí thế hằm hằm vây quanh thì trên một cành cây gần đó phát ra tiếng động.

- Ồ, nhiều nữ nhân như vậy?

Nhóm người theo ánh mắt nhìn qua chỉ thấy một thiếu niên trừng 20 tuổi tóc lam, mày kiếm, làn da trắng khỏe một bộ anh nhiên đang ôm một mỹ nữ đường cong lả lướt trên trên mặt như phủ áng mây hồng, nàng mặc sườn sám xẻ ngực ẩn ẩn lộ ra nửa bầu nhũ phong. Lời nói bất ngờ là phát ra từ thiếu niên, mỹ nữ thấy thế thì hờn dỗi:

- Chàng chỉ nhìn nữ nhân?

Hai người đứng trên cành cây nam anh tuấn, nữ dụ hoặc khiến toàn trường ngây ngốc mà nhìn, đám nam tử nhìn chằm chằm vào mỹ nữ không rời mắt cả đám nuốt ực một tiếng, nữ nhân thì nhìn thiếu niên có chút si ngốc. Toàn trường đang yên tĩnh thì tiểu cô nương ở giữa kia nhảy cẫng lên chỉ thiếu niên tóc lam khẳng định:

- Ta biết, ngươi là người xấu hôm đó.

Tiếng nói có phần trẻ con khẳng định làm cả đám người hồi tỉnh, Nguyên Anh nam tử phản ứng lại vận dụng bí pháp kinh hô một tiếng:

- Cẩn thận mị thuật.

Cả đám nam nhân nhất thời thanh tỉnh, vẻ mặt hơi đỏ rời đi ánh mắt không dám nhìn thêm. Thiếu phụ bạch bào mặt hơi đỏ lên, dù không trúng mị thuật nhưng nhìn thiếu niên kia tuấn mỹ như vậy nàng cũng có chút si ngốc. Thu hồi ánh mắt liếc nhìn nữ đệ tử sau lưng ai lấy đều mặt ửng hồng nhìn thiếu niên khẽ hừ một tiếng khiến các nàng ngượng ngùng tỉnh lại.

- Không biết đạo hữu đến đây là có ý gì?

Lão giả lam bào đứng ra hơi thi lễ về phía mỹ nữ đang quấn quýt thiếu niên hỏi dò, mỹ nữ kia từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn dán chặt trên mặt thiếu niên nghe vậy không liếc lấy một cái chỉ nhàn nhạt mở miệng:

- Phu quân ta nhất thời có hứng thú đi dạo.

Lão giả Thanh Lam kiếm tông nghe vậy hơi sững người, thanh niên kia chỉ là một phàm nhân, nàng lại là Nguyên Anh hậu kỳ sao có thể là phu quân? Lão chỉ nghĩ nàng thấy hắn tuấn mỹ giữ lại bên người phục vụ nàng tu luyện. Không chỉ lão giả nghĩ thế mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

- À, là tiểu muội muội xem bói.

Thanh niên tóc lam như hiểu ánh mắt của mọi người, hắn không thèm để ý chỉ nhìn nhìn đám nữ nhân áo trắng đến khi thấy tiểu cô nương kia mới sực nhớ. Tiểu cô nương kia nghe vậy thì hừ một tiếng giọng thánh thót:

- Ai là tiểu muội muội của ngươi, ngươi cũng muốn đến cướp đồ chơi của ta?

Thanh niên một vẻ không hiểu nhìn nhìn đám người vây quanh tiểu cô nương và lão giả như hiểu ra, hắn có chút tò mò hỏi:

- Ngươi giữ thứ gì mà họ lại vây bắt?

Tiểu cô nương ngây thơ lấy trong túi chữ vật ra một miếng ngọc bội dơ lên nói.

- Là thứ này.

Cả đám người thấy nàng lấy miếng ngọc bội ra thì ánh mắt đỏ lên, tư thái lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ. Thanh niên tóc lam liếc nhìn ngọc bội có chút hứng thú. Một nửa ngọc bội phát ra ánh kim lấp lánh, điêu khắc một con kim long đang ngẩng đầu gầm thét, một nửa trạm trổ một con băng phượng đang vỗ cánh như muốn bay lên.

- Phu quân.

Tiếng nói nhắc nhở khiến thanh niên sực tỉnh, trên trán mò hôi hột chảy dài. Hắn vừa liếc tấm ngọc bội kia thôi trong đầu đã vang lên tiếng long ngâm dữ dội, phượng hót đinh tai, linh hồn như lọt vào trong ảo cảnh khó nói. Lau lau mồ hôi trên trán nhìn mỹ nữ bên cạnh lắc lắc đầu biểu hiện mình ổn, rồi quay qua tiểu cô nương hỏi:

- Nó là thứ gì?

Tiểu cô nương kia có vẻ rất ngây thơ đáp:

- Ta cũng không biết, ta chỉ biết nó rất đẹp a.

Thanh niên tóc lam nghe nàng đáp thì cau mày, đám người đang nhìn chằm chằm ngọc bội chỉ thấy bên cạnh tiểu cô nương lóe lên một cái, thanh niên kia vượt qua thần niệm bao phủ của bọn họ xuất hiện ngay bên cạnh tiểu cô nương chăm chú đánh giá ngọc bội. Lão giả đang thủ bên cạnh bất ngờ đầu ngón tay mọc ra móng vuốt cào tới:

- Oành.

Thấy lão giả công tới, nam tử tóc lam kia đánh ra một quyền giữa lòng bàn tay của lão khiến lòng bàn tay lão giả linh lực chấn động nổ oành một tiếng cả người lui ra sau mấy bước sợ hãi nhìn lại. Nam tử dữ tợn Hỏa Vân tông cả người nhoáng lên chớp mắt xuất hiện trước mặt tiểu cô nương định dơ tay đoạt ngọc bội, trong lúc bàn tay gần tới chỉ thấy ánh lam lóe lên hắn hốt hoảng thu tay.

- Ngươi tính toán thật hay.

Nam tử tóc lam không biết lục đâu ra một thanh kiếm lập lòe lam quang, hắn cầm trong tay thanh kiếm cong cong nhàn nhạt nhìn nam tử vẻ mặt dữ tợn bàn tay đã bị mất ngón cái, máu chảy tong tỏng. Chúng đệ tử xung quay thấy kẻ cầm đầu vừa xuất thủ đã dính thương tích hốt hoảng chạy tới ánh mắt trừng trừng nhìn thanh niên:

- Ngươi dám đả thương Hỏa trưởng lão?

Thiếu niên tóc lam khinh thường không thèm liếc mắt nhìn nhìn tiểu cô nương nở nụ cười thân thiện:

- Tiểu muội muội cho ta mượn xem chút.

Tiểu cô nương kia chưa kịp phản ứng, nghe hắn dụ dỗ tay nắm chặt hai nửa ngọc bội thu lại trong ngực ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Lão giả bảo vệ cô nàng cũng đã trở lại chắn trước người nàng, vẻ mặt nhăn nhúm có chút đỏ lên:

- Ngươi là ai? Tính làm hại tiểu công chúa?

Chiến đấu vừa rồi chỉ diễn ra trong cái chớp mắt, thanh bào lão giả chân đã hơi nhích lên tính xuất thủ thì bị Hỏa trưởng lão kia đoạt trước, lão còn sợ bảo bối sẽ bị đoạt mất ai ngờ diễn biến thành ra thế này. Giờ người lão đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt có chút sợ hãi đánh giá lại "tiểu bạch kiểm". Một bên thiếu phụ áo bạch bào cũng rịn ra mồ hôi, nàng bị mỹ nữ dụ hoặc kia nhìn chăm chú khiến toàn thân không được tự nhiên.

- Hại nàng? Nhìn nàng đáng yêu như vậy ta làm sao nỡ a.

Thiếu niên một bộ soái ca thật thà làm cho nữ nhân xung quanh nhất thời tim đập rộn lên. Tiểu cô nương thấy hắn như vậy tỏ ra ghét bỏ khẳng định nói:

- Ngươi là người xấu. Ta không tin ngươi.

Thiếu niên sắc mặt cứng đờ sờ sờ gương mặt liếc nhìn đám nữ tử vây quanh bực bội: "Có mỗi ngươi coi ta là người xấu a". Áp chế bực bội hắn cố nở nụ cười thân thiện:

- Ta chỉ tò mò miếng ngọc bội chút thôi, tiểu muội muội tin tưởng thì đưa ta xem thử.

Tiểu cô nương bĩu bĩu môi một vẻ có quỷ mới tin ngươi. Thanh niên tóc lam xa sẩm mặt mày nhích người một cái vượt qua lão giả, tiểu cô nương kia không kịp phản ứng đã bị hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nàng chỉ cảm thấy sau lưng có khí tức nam nhân hầm hập chuyền tới, hắn nói nhỏ bên tai nàng:

- Không ngoan là bị trừng phạt nha.

Nàng này một bộ chưa phát dục hoàn toàn, bị hắn ôm vào trong ngực thì mặt đỏ ửng nên dẫy giụa mãi không thể thoát khỏi vòng tay của thanh niên càng như tiểu cô nương đang làm nũng. Đôi mắt to tròn của nàng ngập nước, sụt sùi khóc lên:

- Ngươi vô lại, thả ta ra... hức...

Lão giả bên cạnh nàng nhất thời mới kịp phản ứng, cánh tay gầy dơ xương vung lên định chụp thẳng vào đầu hắn nhưng bàn tay vừa đến đã bị một nhuyễn tiên quất bay. Trước người nam tử áo lam đã đứng một mỹ nữ sườn xám. Lão giả vừa bị đánh bay phẫn nộ gầm lên:

- Thả công chúa ra.

Nói rồi lại hùng hục phi đến, lão giả thanh bào với nam tử vừa cụt ngón tay liếc mắt nhìn nhau không cần nhiều lời nhanh như chớp dật công tới phía thanh niên.

- Vút vút.

Hai người vừa đến đã bị nhuyễn tiên quật tới đành phải rút trường kiếm cản lại. Nhất thời bốn người đánh làm một đoàn không phân thắng bại. Thiếu niên tóc lam thấy vậy nhếch lên nụ cười, ôm nàng nhảy qua phía đám nữ tử bạch y.

- Hức,... ngươi vô sỉ, hức... thả ta ra...

Thiếu phụ bạch y thấy hắn xông qua có chút ngây người không hiểu, nhìn hắn một tay ôm tiểu cô nương một tay cầm kiếm nàng cũng có chút đề phòng. Lúc này Hỏa Vân tông va Thanh Lam kiếm tông đã vây đến, một đệ tử bước ra từ đám người hỏa vân tông hô lớn:

- Tuyết Hoa sơn trưởng lão mau giao tiểu cô nương tránh cho tam tông đại chiến.

Mặt mày thiếu phụ có chút đen lại, liếc nhìn một vòng đám người hai tông hừ lạnh nói:

- Ba môn phải giao chiến cũng không phải một hai ngày, các ngươi có giỏi bước lên, bổn tiên tử tiếp các ngươi.

Ánh mắt nàng lạnh như băng quét qua đám người làm đám người hai tông môn sợ hãi lùi lại vài bước. Đùa gì đâu, hai tên Nguyên Anh dẫn đội lao vào đại chiến rồi bọn tôm tép sao dám lao lên đánh nhau với Nguyên Anh kỳ a. Thiếu phụ thấy đám người sợ hãi mới thu hồi ánh mắt nhìn thiếu niên đang ôm tiểu cô nương lạnh lùng hỏi:

- Không biết công tử đến đây là có ý gì?

Thiếu niên tóc lam vẫn đang trêu trọc tiểu cô nương làm nàng khóc òa nghe vậy ngước đầu nhìn nhếch miệng cười cười:

- Bên này nhiều mỹ nữ a.

Cả đám nữ tử sau lưng thiếu phụ mặt đỏ đên mang tai, ngượng ngùng cúi đầu thầm xì một tiếng. Thiếu phụ thấy vậy thì cau mày, tên thanh niên này lúc nãy xuất thủ để nàng chắc chắn hắn chỉ là luyện thể sĩ, nhưng lực lượng của hắn có chút quá đáng a. Nàng hít sâu một hơi có chút lạnh lùng nói:

- Hẳn công tử cũng biết chúng ta cũng vì miếng ngọc bội kia.

Thiếu niên tóc lam ồ lên một tiếng:

- Ồ, vậy để ta lấy dùm nàng.

Nói rồi tay khẽ nhích động khiến tiểu cô nương giật thót gấp giọng:

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Hắn trưng lên nụ cười tà tà thổi khí vào tai nàng đáp:

- Đương nhiên là tìm đồ rồi.

Tiểu cô nương chỉ cảm thấy trước ngực loạn động một hồi, nàng đỏ bừng cả mặt luống cuống nói:

- Ta...ta tự lấy.

Nàng vội vàng thò tay vào ngực lấy ra ngọc bội đưa cho thiếu niên.

- Ồ?

Thiếu niên nhìn thấy ngọc bội nhếch miệng mỉm cười, bàn tay đang ở bụng nàng nhanh như tia chớp chuyển động bóp vào nhũ phong vừa tay của nàng:

- AH, ngươi xấu xa hu hu...

Bị hắn bóp trúng nơi nhạy cảm tiểu cô nương mặt đỏ bừng không biết thoát khỏi tay hắn kiểu gì ngồi xuống ôm mặt khóc lớn. Thiếu niên thấy nàng khóc vẫn đáng yêu như vậy thì cười ha hả. Cầm ngọc bội đánh giá, thật sự nhìn gần thì ngọc bội này được chia làm hai cái gắn chặt lấy nhau bằng năng lượng gì đó, một nửa là kim long, một nửa là băng phượng. Hắn chỉ nhìn một cái mà cảm giác như long, phượng trong tấm ngọc bội như sống lại gầm thét.

- Nàng muốn sao?

Thiếu phụ bạch y thấy hắn lấy được ngọc bội nhất thời tò mò tiếng sát lại gần đánh giá, thiếu niên để ý thấy vậy thu lại vào túi bên hông hứng thú hỏi nàng. Thiếu phụ bạch y sững người nhìn theo động tác hắn cất ngọc bội mà tiếc nuối. Nàng ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn bỗng nở ra nụ cười:

- Không phải công tử muốn đưa cho ta sao?

Nụ cười nàng tươi như ánh mặt trời, trói lọi xua tan băng tuyết. Thanh niên có chút hứng thú ngắm nhìn khiến khuôn mặt trắng như tuyết của nàng hơi ửng hồng, ánh mắt trốn tránh. Hắn nhếch lên nụ cười ta mở miệng:

- Vậy phải xem tiên nữ trả giá như nào.

Thiếu phụ nhất thời nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, nàng cũng không ngốc, nghe hắn nói "trả giá" là mười phần hiểu rõ. Sắc mặt nàng biến thành lạnh tanh, ánh mắt sắc bén nhìn hắn:

- Công tử muốn trả giá như nào?

Thanh niên thấy vậy nụ cười càng đậm, khẽ dậm chân một cái thân ảnh đã biến mất. Thiếu phụ chỉ cảm thấy eo bị người ôm lấy, đằng sau có một khối thân thể nóng hầm hập đang phả vào người khiến nàng ngượng chín mặt, tay định xuất thủ thì đã bị hắn tóm lấy khóa chặt. Thanh niên ngửi ngửi thân thể nàng rồi nói:

- Người nàng thật thơm, còn rất mát nha.

Cảm nhận được sau mông mình như kề vật gì khiến nàng rất khó chịu, sắc mặt lạnh lùng kết hợp với gương mặt đỏ ửng càng giống thiếu phụ giận dỗi.

- Công tử đây là ý gì?

Đám nữ tử bạch y xung quanh giờ mới phản ứng. "Lại là chiêu này, cơ mà rất lang mạn a", dùng hai lần chiêu cũ nhưng lần nào cũng khiến nữ nhân khó thở a. Chúng nữ xung quanh đỏ mặt lời đe dọa xen lẫn hâm mộ:

- Thả sư thúc ra...

Các nàng cầm kiếm như muốn tiến đến như muốn tấn công, đám đệ tử hai tông kia cũng trợn mắt há mồm mà hâm mộ. Thanh niên chỉ liếc mắt cười quỷ dị ghé sát bên tai thiếu phụ bạch y hỏi:

- Nàng tên gì?

Thiếu phụ bạch y tai ửng đỏ, giọng vẫn lạnh tanh:

- Điều này quan trọng sao?

Vừa dứt lời đã cảm thấy eo bị vòng tay siết chặt, mông áp sát với hạ thân hắn làm nàng gấp gáp:

- Tuyết... Tuyết Kỳ...

Nam tử tóc lam vui vẻ thủ thỉ vào tai nàng:

- Ha ha, ta là Đông Quân.

Nói rồi thu lại cánh tay vận dụng khinh công phi thân vào chiến trường. Thiếu phụ ngây ngốc nhìn theo tức đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đã đỏ ửng, cả người nóng lên. Nàng hít sâu một hơi áp chế lửa giận đổi lại một vẻ lanh lùng liếc nhìn tiểu cô nương đang khóc trên đất có cảm giác đồng mệnh tương niên a.

Trận chiến của bốn người không ai phe ai đã đánh đến nảy lửa, ngươi một cái linh phù, ta xuất một kiếm. Hỏa trưởng lão của Hỏa Vẫn tông thừa cơ mỹ nữ vung lên nhuyễn tiên đẩy lui lão giả Thanh Lam kiếm tông mà đâm tới một kiếm. Kiếm phong vù vù xé gió nhanh như tia điện, mỹ nữ vừa đẩy lui lão giả thanh bào quay đầu lại nhất thời không kịp thủ thế.

- Xoẹt.

Nàng hơi sững người nhưng rất nhanh nở ra nụ cười quyến rũ hờn dỗi nói:

- Ta tưởng chàng bị thiếu phụ kia câu mất hồn rồi?

Trước mặt nàng mơ hồ một trận thân hình nam tử tóc lam tự xưng Đông Quân dần dần hiện ra. Hắn liếc mỹ nữ một cái cười ha hả:

- Ta muốn tốt cho Như Ngọc nàng thôi.

Mỹ nữ kia ánh mắt lấp lóe khẽ hừ một tiếng:

- Tốt chỗ nào?

Đông Quân cười quỷ dị ghé sát tai nàng nói:

- Một mình nàng chịu nổi sao.

Mỹ nữ Như Ngọc mặt ửng hồng xì một tiếng. Lúc này đệ tử Hỏa Vân tông hô lên thất thanh:

- Hỏa trưởng lão, Hỏa trưởng lão...

Chỉ thấy một nhóm đệ tử mặc áo đỏ vây quanh một cỗ thi thể, bên cạnh là cái đầu của Hỏa trưởng lão. Cái đầu ánh mắt trợn to một vẻ không thể tin nổi. Lão giả thanh bào và lão giả dùng móng cũng ngây người nhìn một màn này. Chỉ thấy trên lưỡi kiếm lấp lóe lam quang của tiểu tử kia nhỏ ra một giọt máu, vẻ mặt hắn tí tửng trêu đùa mĩ nữ không chút nào để ý.

- Rút.