- Phu quân.
Giọng nói yêu kiều của An Như Ngọc vang lên bên tai, Đông Quân hé mắt nhìn nàng như con chim non nép trong lòng mình hơi hơi gật đầu thở dài nói:
- Nàng muốn đi ta cũng không giữ được.
An Như Ngọc ánh mắt mỵ hoặc, hơi hờn dỗi tò mò hỏi:
- Nếu chàng biết nàng ấy không ở lại còn cho nàng nhiều đồ tốt như vậy làm gì?
Hắn liếc mắt cười mờ ám:
- Nàng cũng không cần, ta giữ lại cũng vô dụng không bằng đưa cho nàng để nàng còn nhớ đến ta.
Như Ngọc ánh mắt ngạc nhiên đánh giá nam tử đang ôm mình, nàng khẽ hừ một tiếng giọng có chút khó chịu:
- Thì ra là không có ý tốt.
Đông Quân thấy nàng dù giận vẫn mị hoặc vô hạn hắn cười lên ha hả giọng nói bát quái nói:
- Hơn nữa...
An Như Ngọc thấy hắn nói được một nủa tò mò hỏi:
- Hơn nữa cái gì?
Chỉ thấy thanh niên tóc lam nở nụ cười dâm đãng ghé sát tai An Như Ngọc nói nhỏ:
- Hơn nữa nàng ấy đi, chúng ta mới có việc để làm.
Nàng giờ thì coi như hiểu rồi, liếc mắt vũ mị nhìn hắn tựa như câu dẫn, tựa như rụt rè. Hắn vừa thấy vậy thì cười lên ha hả vật nàng ngửa ra môi áp tới:
- Ưm~
Vừa mới chạm môi thôi An Như Ngọc đã rên một tiếng tiêu hồn khiến Đông Quân cả người nóng ran đầu lưỡi chưa kịp thể hiện đã bị nàng quần lấy. Ánh mắt hắn híp lại ý cười nhìn nàng khiến An Như Ngọc mặt hơi ửng hồng ánh mắt hơi chút trốn tránh. Tuy biết nàng tu luyện mị thuật mỗi động tác đều tự nhiên mà phát mị hoặc nhưng hắn cảm giác nàng rất chân thật, hắn thò một tay lên xoa nắn bồng đào khiến Như Ngọc rên khẽ:
- Ưm~
Tiếng nhóp nhép phát ra từ miệng hai người, An Như Ngọc dù là lần thứ hai cùng hắn chính diện nhưng rất chủ động, đầu lưỡi nhỏ mang theo hương thơm nồng đậm đảo qua lại khiến hắn nếm được vị ngọt, động tác tay xoa nắn bồng đào càng gấp, bên dưới dương căn đã căng cứng trong đũm quần kề sát hạ thân nàng mà ma sát.
- Ưm~ ... ưm~ ....
Ba nơi trọng yếu đều bị luân hãm khiến An Như Ngọc ánh mắt long lanh vũ mị rên khe khẽ trong cổ họng. Cả người nàng kích thích mà ửng hồng, hai tay vòng qua cổ hắn hơi ghìm xuống. Lưỡi nhỏ càng ra sức mà chiều chuộng.
- Ưm~ ... ưm~ .
Bên dưới dương căn căng cứng luồn qua váy của sườn xám mà ma sát với nội khố của An Như Ngọc khiến nàng hơi run rẩy, âm huyệt rỉ ra chút nước. Đông Quân cả người căng cứng khó chịu, tay luồn lách cởi nhưng khuy đính của sườn xám tuy lần đầu cởi bỏ nhưng động tác rất ư là thành thục.
- Ưm~ .
Cảm giác chuyện gì sắp tới, An Như Ngọc càng rên rỉ khiêu khích khiến mắt hắn hơi đỏ, hơi thở càng là dồn dập. Chẳng mấy chốc vải che đã được tháo bỏ Đông Quân ngồi dậy đánh giá thân hình nàng có chút xấu hổ nói:
- Ta xin lỗi.
Từ lúc ra khỏi phủ thành chủ đến nay đã được ba ngày mà trên người nàng những vết "hôn" vẫn hằn rõ chưa ngơi. Đặc biệt là nhũ hoa đang lấp loáng sau chiếc yếm kia có chút nhô lên chưa lui vì bị cắn. An Như Ngọc thấy biểu hiện của hắn mặc dù do công pháp phản phệ nhưng cũng thật sự ấm áp khẽ kéo tay hắn thủ thỉ:
- Chỉ cần phu quân không chê bai Như Ngọc là được rồi.
Ánh mắt nàng từ dụ hoặc chuyển sang bẽn nẽn, điều này làm Đông Quân như tắm gió xuân rõng rạc nói:
- Mặc dù không có tình cảm nhưng ta sẽ cố gắng bồi đắp.
Đông Quân trong lòng cũng có chút không hiểu, hắn đối với Lam Yên, Lam Kiều, Hồng Nô chỉ thoáng qua mặc dù các nàng cũng rất tốt. Nhưng đối với Như Ngọc này lại rất có cảm tình, hẳn là nàng xinh đẹp kiến lòng hắn sinh chiếm hữu, cũng có thể do công pháp, cũng có thể do nàng biết cách dụ dỗ.
- Chàng đợi gì nữa?
An Như Ngọc dịu dàng mà khiêu khích, Đông Quân cả người lộp bộp, dương căn căng cứng cực điểm. Hắn cởi nốt nội y của An Như Ngọc để lộ ra thân hình nóng bỏng, đường cong như sóng nước dập dềnh, chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ. Hắn nhấc tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi bồng đào hằn lên dấu đỏ nhẹ nhàng xoa nắn:
- Ưm~
Nàng tựa đau tựa khiêu kích rên khe khẽ, liếc nhìn thấy hạ thân thấy cánh hoa vẫn sưng phồng do trận chiến, Đông Quân ánh mắt có chút không đành lòng nói với nàng:
- Để ta chăm sóc nó.
An Như Ngọc dường như hiểu ý định của hắn, vẻ mặt đỏ lên khép hai chân lại khuyên nhủ:
- Chỗ đó bẩn lắm, phu quân không AH.
Chưa nói xong hai chân nàng đã bị tách ra, đầu hắn đã cúi xuống mà ngậm lấy hai cánh hoa mọng nước. Lưỡi hắn liếm láp hết bên này qua bên kia khiến An Như Ngọc hạ thân có chút sót sót lại có chút kích thích.
- Ưm~, chàng đừng ... ưm~ ... vậy... ưm~ .
Những lời khuyên của nàng chẳng khác nào câu dẫn người ta phạm tội, Đông Quân ánh mắt tà tà càng ra sức liếm láp, bỗng lưỡi hắn di chuyển lên trên, đầu lưỡi tìm thấy một hột nhỏ hồng gẩy gẩy. An Như Ngọc cảm giác hột le bị công hãm cả người run rẩy hoa huyệt nhíu chặt lại cầu xin:
- Ưm~ Chỗ đó... ưm~... không được Ah~...
Từ lúc hắn chạm đến hột le hoa huyệt An Như Ngọc nhíu chặt không nhả, hai cánh hoa mọng nước run rẩy như muốn nhỏ nước, từ sâu trong âm huyệt nhỏ ra một chút dâm thủy trắng đục bị nàng kiềm hãm.
- Ưm~ ... Ah~... đừng... Ah~.
Thấy biểu hiện của nàng kích thích như vậy, Đông Quân trong đầu lóe ra tinh quang lưỡi như lươn đảo quang hột le khiến Như Ngọc kích thích cực độ hai eo đã run run.
- Ưm~... ah~ ... không được ... Ahhh~
An Như Ngọc như hết hơi, hoa huyệt đang nhíu chặt hé mở tràn ra một đống dâm thủy, Đông Quân hai môi ép tới nuốt gọn, khi hắn nuốt xong còn dùng lưỡi liếm dài một cái qua hột lẹ làm nàng vòng eo uốn éo.
- Chàng thật xấu ~
Mặc dù không phải là tiết thân nhưng nàng thật sự ra rất nhiều, Đông Quân nhìn nàng hai má ửng hồng động tình, ánh mắt ngập nước lườm lườm khiến hắn vui vẻ cười lên ha hả. Túm lấy hai chân nàng vắt lên bên vai để hai cánh căng ra vài phần, bại lộ hoa huyệt ẩm ướt, âm huyệt thật sự rất hẹp khiến hắn phải cảm thán "Nữ nhân như nước, đặc biệt là mỹ nữ a". Nàng bị hắn tàn phá suốt một ngày đêm ấy vậy mà hoa huyệt giờ đây đã khép lại gần như không có kẽ hở:
- Đau... đau lắm...
Như biết hắn chuẩn bị làm điều gì, An Như Ngọc có chút sợ hãi cầu xin. Nàng càng làm như vậy càng bộc phát thú tính của hắn, nhưng Đông Quân cũng biết nàng bị ám ảnh nhẹ giọng dụ dỗ:
- Ta sẽ nhẹ nhàng...
An Như Ngọc mặc dù mới thất thân nhưng cũng là bươn chải, hơn nữa lại còn tu mị thuật. Nàng thấy hai mắt hắn dâm quang chàn đầy biết nếu khuyên chỉ làm hắn ghét bỏ. Giọng nàng nhỏ nhẹ nhắc nhở:
- Nhẹ thôi... như hôm trước thiếp thật sự không chịu nổi...
Đông Quân mở cờ trong bụng, động tác nhẹ nhàng nằm dương căn, quy đầu khiêu khích hai cánh hoa làm An Như Ngọc vô thức rên rỉ:
- Ưm~...
Được một hồi bên trong mật huyệt đã rỉ ra lênh láng, biết nàng bây giờ đang động tình cực điểm hắn tinh chỉnh quy đầu giữa hai cánh hóa từ từ tiến vào:
- Ah~, nhẹ chút...
Chỉ vừa vào hết quy đầu An Như Ngọc đã rên lên khác lạ nhắc nhở. Quy đầu vừa vào chút đã được hoa huyệt nhỏ bé co bóp cho sướng khoái làm hắn thật sự suýt nữa thất thủ. Đè nén dương căn căng cứng, động tác hắn ôn nhu chậm rãi tiến vào.
- Ah~
Quy đầu mở đường đến đâu đều được thành mật động co bóp chặt chẽ không kẽ hở. Từ từ tiến vào đến lúc chạm phải vật cản Đông Quân mới dừng lại tận hưởng hoa huyệt ấm nóng co bóp. Dương căn còn một đoạn bên ngoài nhưng hắn đã kích thích mà rên khẽ:
- Hừ.
An Như Ngọc mặc dù đã thất thân với hắn nhưng cũng là lần thứ hai làm chuyện này, bên dưới dương căn đi đến đâu nàng đều cảm giác chỗ đó nhoi nhói, khi quy đầu đụng vào vật cản hoa huyệt hơi nhíu lại, từ sâu bên trong truyền đến cảm giác khác lạ đánh sau vào linh hồn nàng.
- Ưm~...
Mặc dù lần trước nàng đã được biết "thứ đó" của hắn rất thô và dài, nhưng hôm này tận hưởng ôn nhu lại là một vị sướng khó nói. Trước của hoa tâm quy đầu hắn cứ căng cứng va chạm làm nàng có chút mừng rỡ trong lòng. Nàng biết hoa huyệt mình đang làm hắn rất hài lòng, đè nén cơn đau nàng vũ mị mở miệng:
- Thiếp... thiếp chịu được.
Đông Quân hai mắt đã có chút ửng đỏ nghe nàng nói vậy thì hông hơi dùng sức, xuyên qua vật cản tiến vào tử cung. An Như Ngọc chỉ cảm thấy cả người như bị một cây gậy xuyên thủng hoa huyệt bị kích thích mà bóp chặt lấy dương căn.
- ƯMMM~.
Dương căn vừa chui lọt vào bên trong đã chạm đến thành tử cung khiến nàng có chút đau đớn mà dướn eo tránh né. Thấy nàng có vẻ đau hắn nhẹ nhàng tách mở hai chân nàng hơi cúi người nắm lấy một bên bồng đào ngón tay khiêu khích nhũ hoa làm nàng đỡ đau an ủi:
- Cố chịu một chút sẽ khác thôi.
Dù chỉ là mấy câu ân ái bình thường nhưng khiến An Như Ngọc trong lòng ấm áp khác lạ, mặt ửng hồng, vành mắt đã có chút đỏ đỏ nói:
- Chàng di chuyển đi.
Cảm thấy nàng cũng đã thích ứng, Đông Quân rút ra một nửa dương căn, cảm giác bên trong hoa huyệt dương căn ra đến đâu thành huyệt động đã lấp đầy đến đó làm hắn mừng rỡ không thôi. Hông khẽ dùng sức một lại tiến sâu vào hoa tâm của nàng.
- Ah~... Ưm~
Cảm giác hạ thân cơn đau vơi đi thêm vào đó là kích thích khó nói khiến An Như Ngọc rên rỉ trong vô thức.
- Ưm~... chậm chút...
Điều trỉnh theo nhịp độ để nàng thích nghi, tuy nhẹ nhàng nhưng hoa huyệt co bóp khiến hắn cũng sướng rên:
- Hừ.
Khẽ hừ một tiếng bày tỏ thỏa mãn, thấy nàng ánh mắt long lanh như có điều khó nói, Đông Quân nhếch miệng ra tăng lực đạo.
- Ưm~... ưm~... ưm~~
Dường như đúng theo ý muốn của mình, An Như Ngọc rên lên dâm đãng bày tỏ cõi lòng.
- Ah~... Ah~... ưm~.
Nàng chỉ cảm thấy tên thanh niên tóc lam thật hiểu ý, chỉ cần hoa huyệt buông lỏng hay nhíu chặt hắn sẽ điều chỉnh tốc độ cho vừa ý nàng khiến nàng sướng khói tiếng rên cũng biến chuyển.
- Ah~... ưm...~ Chàng...ưm~.... không cần lo ưm~~
Đông Quân nghe vậy thú tính bạo chướng rút dương căn ra tận cửa mật huyệt hông dùng thêm sức mạnh mẽ tiến vào, An Như Ngọc chỉ cảm thấy bên dưới bỗng trống rỗng, sau đó chưa đến 1 giây thứ thô to kia đã mạnh mẽ xuyên qua hoa tâm:
- Bạch. Ah~~
Tiếng va chạm xác thịt vang lên văng vẳng giữa màn đêm, từ cao nhìn xuống chỉ thấy hai cái lều nhỏ sát nhau, một cái đang có ánh đèn lấp lóe, tiếng rên là được phát ra từ đây.
- Bạch... ah~... ưm~...Bạch chậm... chút.... ưm~
An Như Ngọc cảm giác mỗi tiếng va chạm vang lên đều khiến linh hồn nàng run rẩy. Hoa huyệt kích thích đến nhíu chặt lại, ngực nàng phập phồng lên xuống, bồng đào bị hắn biến đến muôn hình muôn vẻ.
- Ưm~... ưm~.... Bạch... Ah~...ưm~
Tiếng rên không biết qua bao lâu, Đông Quân cảm giác mình có chút không chịu nổi, nhìn mỹ nữ kiều mị vẫn rên rỉ sướng khoái hắn có chút mất mặt. Trong đầu lóe ra linh quang tay thò xuống tìm kiếm hột le mà day day.
- Ah~... không....ưm~... đừng...ah~...
Chỉ vừa mới day day mà hắn cảm tưởng như hoa huyệt nàng bóp nghẹt lấy dương căn, da thịt nàng toàn thân đã nóng bỏng đỏ ửng. Hắn nhếch lên nụ cười nói nhỏ bên tai nàng:
- Chúng ta cùng ra.
Hơi thở nóng hổi của nam nhân khiến An Như Ngọc tim nhảy thình thịch, bên dưới hoa huyệt kích thích đến nhíu chặt không nhả, nàng ánh mắt mơ màng hé mở rên rỉ nói:
- Bạch...Ah~ ... Cùng....Ah~... chàn....Ưm~...g...
Hắn khẽ ngồi dậy giữ lấy eo nhỏ của nàng ra sức mà nhấp tới, An Như Ngọc chỉ cảm thấy sau trong tâm linh đang tích tụ thứ gì đó, nàng thở phù phù giọng đứt quãng:
- Thiếp...Ah~...ưm~... Không....ưm~...
Đông Quân chỉ cảm thấy dương căn như có ngàn ngàn chiếc lưỡi liếm láp khiến hắn sướng khoái, cả cây dương căn đang căng cứng cực điểm, ống tính được hắn dùng sức ép chặt không nhả.
- Ra...ưm~...ra...ah...thiếp raaaaaaah~
Quy đầu bị bóp đến không thở nối, hắn gầm lên một tiếng cố nhấp thêm vài cái thật mạnh thì miệng quy đầu mở rộng phun ra sối sả.
- BẠCH BẠCH BẠCH ....A~
Một dòng dương tinh nóng hổi phun ra từ đầu long, phun thẳng vào tận sâu bên trong tử cung làm bụng AN Như Ngọc nhô lên một chút. Phải mất một lúc lâu sau dương căn bành trướng dựt dựt mới yên tĩnh trở lại. Hai người hô hấp dồn dập liếc nhìn nhau, Đông Quân giữ tư thế ngúi người thơm nàng một cái mở miệng:
- Nàng thỏa mãn chứ?
AN Như Ngọc hạ thân run rẩy, cảm giác bụng căng phồng. Vẫn là giao hoan nhưng lần này lại khiến nàng sung sướng kì lạ."Chẳng lẽ là tình yêu?" trong đầu nàng tự suy đoán, nàng mệt mỏi thở hổn hển chỉ hơi hé mắt quyến rũ nói:
- Chàng thật xấu ~
Nhìn bộ dạng thỏa mãn của nàng làm hắn rất ư là có thành tựu, lại nghe nàng nũng nịu như thiếu phụ khiến hắn có chút rục rịch, dương căn vừa xả đã ngóc đầu trở lại. An Như Ngọc cảm giác dương căn trong hoa huyệt mình rục rịch thì sợ hãi, nàng biết hắn là có bao nhiêu "thú tính" a. Ánh mắt rưng rưng nhìn hắn chỉ sợ hắn tiếp tục "tra tấn" mình:
- Thiếp... thật sự không được mà...
Thấy bộ dạng sợ hãi đến sắp phát khóc của nàng hắn cười lên ha hả rút ra dương căn biểu thị tha cho nàng. Dương căn vừa ra một dòng hỗn hợp dịch nhờn phun ra xối xả. Hắn khẽ ôm thân thể như sợi bún của An Như Ngọc thủ thỉ bên tai nàng:
- Tạm tha cho nàng.
Cảm nhận sự ôn nhu của hắn An Như Ngọc trong lòng không hiểu ấm áp. Nàng đỏ mặt rúc vào lòng Đông Quân tay cũng vòng qua ôm hắn... Hai người mệt mỏi lim dim rơi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Đông Quân ra khỏi lều trại, liếc nhìn mỹ nữ áng thêm phần thành thục mà mỉm cười đắc ý. Đều là công cày cấy của ta nha. Thu hồi ánh mắt, ngửa mặt lên trời hít thở không khí trong lành, khác hẳn với hiện đại. Ánh rơi vào lều trại kế bên làm tâm tư thoải mái dịu đi pha thêm chút mất mát.
- Xin lỗi! Không từ mà biệt.
Cầm tờ giấy với lời nhắn nhủ của Tố Như hắn lắc lắc đầu cảm khái. "Một cô nương tốt như vậy lại va phải cái tên súc sinh". Cảm khái một hồi chuẩn bị xe ngựa kỹ càng, khi hắn quay lịa lều trại An Như Ngọc đã khoanh chân tọa thiền, thấy hắn đi vào nàng hơi hé mắt giải thích:
- Công pháp thiếp tu luyện có thể hấp thu dương khí, hôm qua sợ làm phu quân thức giấc nên chưa có luyện hóa.
Nói đến đây nàng sợ hắn hiểu nhầm bèn nói:
- Cái này... cái này chỉ là dương khí tiết ra khi... khi phu quân... tưới tắm...
Nàng giọng hơi ấp úng ngại ngùng, vẻ mặt đã ánh lên áng hồng khiến Đông Quân vừa nhìn đã mê. Vẻ mặt hắn chàn đầy tiếu ý hắc hắc thủ thỉ bên tai nàng:
- Vậy hôm nào ta cũng giúp nàng tu luyện.
An Như Ngọc mặt đỏ ửng, biết hắn chỉ đang nói giỡn nhưng nghĩ hôm qua một lần đã toàn thân giã rời, nếu hắn hôm nào cũng làm thì có là sắt thép cũng không chống nối a. Nàng vẻ mặt ủy khuất không thôi, như nghĩ ra cái gì vẻ mặt buồn bã:
- Tiện nghi bị chàng chiếm hết rồi. Nếu sau này chàng chán, thiếp biết phải làm sao.
An Như Ngọc như thiếu phụ ai oán làm hắn yêu thương không dứt, khẽ đến bên bồng nàng ôm vào lòng, chẳng biết kiếm đâu thùng nước mà gột rửa cho nàng. An Như Ngọc thấy hắn thể hiện hết ôn nhu tắm tát cho mình trong lòng trái tim đập liên hồi, vẻ mặt có chút hưởng thụ nói khẽ:
- Coi như ta không bị thiệt.
Nhớ đến lúc mình dùng mị thuật câu dẫn rồi tự chuốc họa vẻ mặt nàng chuyển sang gượng gạo. Đông Quân nhìn ra nội tâm của nàng, biết nàng sợ công pháp phản phệ tự dẫn lửa tình mà hắn lại xa lánh không quan tâm mình. Hắn cười cười nhéo nhéo nhũ hoa của nàng hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng mà nói:
- Chỉ sợ Như Ngọc nàng không chịu nổi "yêu thương" thôi.
Nghe trong giọng nói của hắn biến chuyển An Như Ngọc hạnh phúc không thôi, lại thấy hắn nhấn mạnh "yêu thương" thì có chút sợ hãi, hai cánh hoa rụt rụt. Đông Quân một bên thấy biểu hiện của nàng vui vẻ cươi ha hả, tuy không giao hoan nhưng lúc lau người cho nàng cũng không từ bo mà chiếm chút tiện nghi nhỏ.
- Ưm~
Chỉ sờ nắn, lau lau một hồi mà An Như Ngọc cả người đã ửng hồng, ánh mắt ngấn ngấn lệ mơ màng. Đông Quân thấy vậy thì cảm thán: "Thiên địa tạo ra mỹ nữ không chỉ có vẻ mặt mà là cơ thể cũng rất ư là...". Như nhớ tới cái gì hắn lục lọi bên trong túi chữ vật lấy ra một bình dược thủy, ánh mắt liếc xuống hạ thân nàng cười quỷ dị.
- Để ta chữa chị cho tiểu bảo bối.
An Như Ngọc mơ màng không hiểu, bỗng dưới hạ thân chuyền đến cảm giác động chạm khiến nàng giật thót, sau đó lại mà một đợt mát lạnh, khoái cảm khó tả. Nàng khẽ cắn răng cổ họng không tự chủ phát ra tiếng rên:
- Ưm~ đừng day thế ưm~...
Bên dưới hai cánh hoa bị hắn tàn phá đến sưng phòng như được xoa một lớp kem, cảm giác mát mát xóa nhòa cơn đau cộng thêm tay hắn cứ day day làm nàng có chút run rẩy. Nàng không phải không có thuốc trị thương, mà là hắn tàn phá cũng quá là ghê gớm khiến nơi đó có chút không nổi...
- Ưm~... xấu xa ~... ưm~
Chỗ nhậy cảm bị kích thích khiến nàng không tự chủ mà rên rỉ theo bản năng, giọng nói nũng nịu khiến tên kia càng thêm điên cuồng mà "bôi thuốc". Chẳng biết qua bao lâu, ánh mắt nàng đã chở lên mơ hồ, hơi thở dồn dập bên dưới hạ thân rỉ ra thật nhiều dâm thủy. Đột nhiên cảm giác những ngón tay đang xoa nắn cánh hoa rời đi khiến nàng có chút mất mát mở mắt tò mò nhìn hắn.
- Ha ha, Tiểu dâm phụ của ta.
Đông Quân thấy được ánh của nàng cười ha hả trêu ghẹo làm An Như Ngọc dù tu luyện mị thuật cũng đỏ bừng mặt, nàng xì một tiếng trách móc:
- Đều do chàng nên nó mới hư như vậy.
Nàng nói xong như sợ hắn hiểu lầm cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng. Đông Quân ha ha cười tay luồn lên xoa nắn ngực tiện thể bôi thuốc... Bôi thuốc chẳng mất thời gian mà qua thay hắn cũng phải đến 1 khắc(14p) mới xong. Mặc luôn quần áo cho nàng làm nàng cảm động không ngớt xong mới chịu ra xe ngựa.