Đông Quân đánh nhau một hồi tuy dễ dàng nhưng hôm qua bị mị thuật tấn công có chút tinh thần mệt mỏi, hắn khoanh chân ngồi đó chẳng mấy chốc đã nhập định. Bên trong hắn vận chuyển kỳ kinh bát mạch tích tụ nội lực.
Ngây ngốc ngồi đó không biết bao lâu trên giường truyền đến tiếng sụt sùi. Đông Quân khẽ mở mắt thở dài một hơi, bị người mình yêu vứt bỏ cảm giác rất là đau đớn a. Hắn rất muốn an ủi nàng đôi chút nhưng mấy chuyện đó cũng không biết khuyên thế nào, trong lòng hắn thầm tính toán rồi nhếch lên nụ cười tà tà.
- Vù.
Tố Như mặt vào tường, khóe mắt có hai dòng lệ châu lóng lánh, nàng nhớ tới quá khứ, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ cùng sư huynh. Nàng ước rằng chuyện đêm đó chỉ là nằm mộng, uất ức đè nén khiến nàng dù cố bình phục nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Đang lúc thương tâm gần chết, vòng eo bị người ôm lấy, cổ có một thứ gì đó luồn qua, nàng kinh hoàng hô lên một tiếng:
- Ai nha, ngươi làm cái gì?
Đông Quân không hiểu dùng cách quỷ quái gì chui giữa hai nữ nhân, hắn giờ ôm chọn Tố Như. Tố Như cũng là phản kháng dữ dội nhưng thân hình bị hắn ôm chặt không thể cựa quậy. Nàng chỉ nghe thấy giọng nói Đông Quân thủ thỉ bên tai:
- Buồn lắm sao?
Hơi thở nóng hỏi thổi qua tai khiến vành tai nàng đỏ ửng, nàng có chút phẫn nộ khi bị hắn ôm vào lòng, thấy mình giãy dụa không thể thoát khỏi vòng tay hắn, tức khí quay người qua dùng quyền cước mà đánh.
- Ngươi vô lại, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.
Nàng như tiểu cô nương bị người khi dễ đang tìm chỗ chút giận, đôi tay nhỏ dùng sức mà đánh, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi dường như đang xả ra lỗi phẫn uất trong lòng. Đợi nàng quyền đấm cước đá một hồi Đông Quân mới mạnh mẽ ôm nàng, ép cho tay chân nàng không thể cựa quậy:
- Sao phải vì một người như vậy?
Hắn hỏi vậy Tố Như nhất thời im lặng không nói nước mắt trào mi. Đông Quân nhè nhẹ vỗ về tấm lưng an ủi Tố Như khiến nàng càng khóc lớn. Giọng nàng đã nghẹn ngào thủ thỉ:
- Hức... Ta... ta rất thích hắn... vậy mà hắn... hắn.... Oa.
Nằm trong lòng Đông Quân nàng như tìm được điểm dừng ra sức mà khóc lớn, khóc đến thương tâm. Đông Quân vỗ vỗ lưng nàng trấn an:
- Có ta ở đây rồi...
Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Hắn muốn nói nàng cứ khóc đi cho khuây khỏa, nhưng vào tai Tố Như nó lại thành...
- Ngươi... ngươi là tên khốn khiếp.
Tố Như trái tim thình thịch, trong lòng loạn thành một mảnh nhất thời quên đi sư huynh mà mắng.
Đông Quân đầu to lên một vòng không hiểu sao đang an ủi nàng lại chửi mình. Mặc dù có chút đường đột a. Tố Như thấy hắn không phản ứng tưởng hắn giận, đầu rúc trong ngực hắn len lén nhìn lên. Nàng giọng nói lí nhí nói:
- Ngươi làm sao?
Đông Quân mắt ngước lên trần nhà một bộ như suy ngẫm cái gì càng khiến Tố Như gấp gáp, lúc này Đông Quân thở dài một hơi giọng nói miên man:
- Ta rất là buồn a.
Một câu không đầu đuôi càng khiến Tố Như luống cuống vội giải thích:
- Ta... Không phải... Không nói ngươi.
Nàng ấp úng mãi mới nói rõ ý nghĩ của mình, nghe nàng nói vậy hắn khẽ cúi đầu nhìn ánh mắt long lanh còn vương chút nước nhất thời có chút si ngốc, khẽ nâng cánh tay lau lau khóe mắt. Tố Như thấy hành động dịu dàng như vậy có chút ngượng ngùng mặt nàng đỏ ửng như xoa một tầng phấn hồng cúi đầu tránh né:
- Ngươi làm gì?
Làm gì? Cái này giống như khiêu khích nha. Đông Quân thật muốn bật cười, mạnh mẽ vươn cưỡng ép điều chỉnh đầu nàng bờ môi kề xuống.
- Ô ô?
Bị hắn tập kích nhất thời nàng không kịp phản ứng, mắt trợn to lên miệng nhỏ lần thứ ba bị hắn tiến tới, lưỡi hắn như trạch luồn lách trong miệng khiến nàng đầu óc trống rỗng mặc hắn xử chí.
- Ô ô.
Đông Quân tiến đến lưỡi nàng quanh quẩn chêu tức, trong lòng thầm nghĩ "lưỡi cũng là mỗi cái một khẩu vị nha". Lưỡi của Tố Như mang theo mùi vị thoang thoảng khác hẳn với bọn Lam Kiều, nàng pha chút ngượng ngùng rụt rè khó nói càng làm Đông Quân hứng thú.
- Ưm~ .
Tiếng kêu trong cổ họng Tố Như biến chuyển, ánh mắt dần chuyển sang mê ly.
- Ưm~ .
Nghe được tiếng rên khẽ trong cổ họng của mỹ nữ, lại thấy ánh mắt, vẻ mặt mơ màng của nàng làm cho tâm tình hắn có chút bạo ngược. Tay luồn ra sau đặt trên bờ mông nàng vuốt ve.
- ƯM.
Tố Như thấy động tác của hắn thì ánh mắt từ mờ mịt biến chuyển. Nàng mạnh mẽ thoát khỏi bờ môi hắn đẩy hắn ra quay vào góc tường có chút hờn dỗi nói:
- Ta không phải hạng người như vậy.
Bị nàng đẩy ra khiến hắn có chút thẫn thờ liếm liếm khóe miệng, nghe giọng nàng như giận dỗi hắn nhếch khóe miệng kéo nàng quay lại lòng mình trêu đùa:
- Vậy ta là tên sắc lang rồi.
Các cụ có câu "quá tang ba mận", ba lần bị hắn ôm hôn thắm thiết làm lòng Tố Như lực bài xích dường như giảm mạnh. Bị hắn kéo qua ôm vào lòng ấy vậy mà không phản kháng, chỉ như con chim non nép vào lòng hắn ngượng ngùng nói:
- Ngươi là đại sắc lang.
Thấy nàng không còn chống cự mà lại như tiểu tình nhân giận dỗi, Đông Quân trong lòng nở hoa thầm bội phục mình. Mở miệng bô lô ba la:
- Vậy đại sắc lang này chỉ sắc mình nàng thôi.
Trái tim yếu đuối của Tố Như nhảy lên một cái, mặt ửng hồng, chính nàng cũng không hiểu nổi. Trước đó mình yêu sư huynh như thế nhưng vẫn giữ khoảng cách, mà đối với tên này ba lần bảy lượt cưỡng ép ấy vậy không chút phản cảm. Trong đầu nàng hỗn loạn, những ý nghĩ suôi dòng, lúc hắn đỡ một châm, lúc hắn đến cứu mình, lúc hắn hôn mình, lúc hắn với nữ nhân kia... Vừa nghĩ đến đó nàng lại tức giận, tay nhỏ thò qua nhéo hông hắn, giọng nói tức giận:
- Ai thèm? Ngươi làm thì cũng qua bên kia mà làm.
Đông Quân nhất thời cười lên ha hả tay khẽ ôm nàng thêm một chút miệng hô không có không có. Hai người tâm sự một hồi khiến Tố Như tâm tình hòa hoãn trở lại. Chẳng biết là do hắn mang đến cảm giác an toàn, hay là vì gì đó khiến nàng trong vòng tay hắn rất thoải mái. Dần dần dưới sự vỗ về của hắn tâm tình mệt mỏi buông xuống chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ nàng chỉ có suy nghĩ: "Vòng tay hắn thật lớn, người hắn thật thơm".
Nhìn mỹ nữ ngủ say trong lòng Đông Quân cảm giác rất ư là có thành tựu, phải biết một người tu tiên không cần ngủ cũng chẳng sao, chỉ những lúc tâm thần quá mệt mỏi mới cần tĩnh tọa nghỉ ngơi, đôi khi ngủ cũng là giải pháp tốt nhưng ngủ trong vòng tay một người xa lạ thì có chút không an toàn.
- Dậy rồi?
Đông Quân bỗng nhiên hỏi một câu chẳng ra làm sao. Hắn cũng là không cần câu trả lời miệng khẽ nhếch lên thu lại một tay đang ôm Tố Như vòng qua kéo nữ nhân bị trói kia vào lòng miệng khẽ mở thối khí vào tai nàng nói:
- Nàng ghen tị sao?
Nữ nhân kia một bộ nhắm mắt ngủ say ấy vậy mà hai tai ửng đỏ nằm gọn trong ngực hắn. Hắn thấy nàng giả bộ miệng nhếch lên nụ cười tà tà lại thủ thỉ vào tai nàng:
- Chẳng lẽ muốn trừng phạt?
Nữ nhân vừa nghe hai chữ "trừng phạt" như nhớ tới cái gì, ngực phập phồng liên hồi, nghe hắn nói vậy nàng bỗng mở trừng mắt gượng gạo cười làm lành nói:
- Công tử thật xấu ~ .
Đông Quân nghe vậy thì nụ cười càng rõ, hắn có chút hứng thú hỏi:
- Ta có thể xem đây là đang câu dẫn ta?
Nữ nhân kia nghe đến hai từ "câu dẫn" tim nhảy thật mạnh, sắc mặt tối sầm. Nhớ tới tên ác ma này "chơi" mình một ngày một đêm mà sợ hãi, giờ nàng cảm nhận trên thân truyền đến từng đợt đau đớn, nhũ hoa bị hắn nhéo, cắn như muốn đứt lìa ra. Đặc biệt là bên dưới hoa huyệt cảm giác cánh hoa nóng rát, trong âm động chỗ nào cũng nhói nhói. Nàng giờ nào có một bộ mị hoặc bức nhân, chỉ như con chim non bị thợ săn tóm co lại thân thể sợ sệt giải thích:
- Ta không dám.
Nhìn bộ dáng run rẩy của nàng hắn có chút hứng thú hỏi:
- Ngươi tên gì?
Nữ nhân kia rụt rè trả lời:
- Thiếp là An Như Ngọc.
Trả lời xong nàng như sợ hắn không vừa ý liền giải thích.
- Thiếp ở một thôn trấn nhỏ, từ nhỏ xinh đẹp bị thành chủ bắt nhưng sư tôn thấy ta tư chất hơn người lên nhận về nuôi. Nàng chuyền công pháp, bí tích để ta tu luyện nhưng nàng thọ nguyên hao hết lên đã tạ hóa. Ta tư chất tốt tu luyện rất nhanh, đã đạt cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ sơ giai, tuy tu luyện mị thuật nhưng không có hại ai cả, chỉ là ta rất hứng thú khi nhìn thấy người khác tuyệt vọng thôi. Ai ngờ... ai ngờ gặp phải công tử...
Nàng nói đến đoạn cuối thì giọng nói lí nhí. Đông Quân ánh mắt cổ quái, sở thích của nàng có được xem là biến thái không? Nghe nàng giải thích thì nàng dẫn dụ tên Hàn Tử Thiên kia tính cài bẫy mình nhưng tên kia không biết mình đã trúng chiêu của An Như Ngọc nên phút cuối bỏ chạy để lại Tố Như tâm như chết lặng. Sau đó thấy Đông Quân đến nàng tính trêu đùa hút chút dương khí của hắn để dọa Tố Như ai ngờ thành ra như thế... Coi như nàng tự mình hại mình a.
Còn cái tên Hàn Tử Thiên kia cũng không phải dạng gì tốt đẹp, dù trúng chiêu nhưng trong thâm tâm hắn cũng là có ý muốn lấy Tố Như làm bia chỉ là bị bí thuật kích thích thôi... Nghe xong thì hắn ậm ờ gật đầu, nếu An Như Ngọc không làm vậy thì giờ hắn cũng không được ôm mỹ nhân a, không biết có nên cảm tạ nàng không? Lúc này An Như Ngọc giọng có chút nũng nịu nói:
- Công tử, ta cũng bị "trừng phạt" rồi ngài có thể cởi trói cho ta không.
Đông Quân hứng thú nhìn nữ nhân tên An Như Ngọc này. Hắn tin dù cho thêm vài lá gan nàng cũng không dám câu dẫn hắn, không là lại bị trừng phạt nha. Nhưng nàng tu luyện mị thuật, mỗi lời nàng nói đều là bản năng rồi không thể trách. Dù sao hắn cũng không sợ nàng, nàng lại không đánh lại hắn. Hắn gật gật đầu tay xuống theo dây, trong lúc cởi trói còn cố tình va chạm xác thịt khiến nàng nũng nịu:
- Chàng thật xấu ~.
An Như Ngọc không hiểu sao rất ngoan ngoãn, cởi trói ra xong nằm im ở đó không cựa quậy. Đông Quân thật sự có chút tò mò, đến chính hắn cũng cảm thấy hành động của mình kỳ quái. Dù lấy tấm thân xử nữ của nàng nhưng hắn cùng nàng không thân quen, đã thế còn là kẻ thù một hồi, ấy vậy hắn lại rất tin tưởng nàng. An Như Ngọc nhìn ra trong ánh mắt hắn có chút tò mò ngượng ngùng nói:
- Ta... ta bị công pháp phản phệ.
Điều này càng làm Đông Quân bất ngờ, hắn không nhớ nổi mình làm gì mà khiến nàng bị công pháp phản phệ. Chẳng phải từ đầu mình đã bị mị thuật đốt thân bạo phát dâm uy sao? An Như Ngọc có chút ngại ngùng nói tiếp:
- Công pháp ta tu luyện có chút khác lạ... Bình thường dù làm... làm chuyện đó để tu luyện cũng không sao. Nhưng nếu nảy sinh hứng thú thì sẽ bị phản phệ... rồi... rồi...
Nàng nói đến đây lại ngập ngừng, Đông Quân chẳng cần nghe cũng hiểu. Công pháp này có thể thái dương bổ âm nhưng người tu luyện không được nảy sinh cảm tình gì với người hoan ái. Hắn suy đoán nàng này tu luyện mị thuật nhưng không lấy nam nhân tu luyện, cho nên khi hắn lấy đi tâm thân xử nữ khiến nàng đạo tâm bất ổn dẫn đến công pháp phản phệ... Hắn không hiểu sao mình tin tưởng vô điều kiện vào luận điểm đó, "Hẳn là do công pháp phản phệ nên giữa mình và nàng có móc nối vô hình nào đi". Suy đoán như vậy hắn gật gật đầu, giờ hắn cũng có chút mệt mỏi kéo nốt An Như Ngọc vào lòng nói:
- Đi ngủ.
Hắn là phàm nhân nha... Tuy tinh thần, thân thể mạnh gấp nhiều lần người bình thường cũng phải đi ngủ a. An Như Ngọc ngượng ngùng ngoan ngoãn nép vào lòng hắn cũng nhắm mắt lại. Nhưng một lúc sau cảm giác tay hắn trên nhưng vuốt ve nhẹ nhàng khiêu khích khiến An Như Ngọc như bị kích thích mặt đỏ ửng hơi thở có chút gấp gáp...
Tờ mờ sáng.
- AH.
Một tiếng hét thất thanh vang vọng cả tiểu điếm, trong một gian phòng nào đó truyền ra tiếng một nữ nhân có vẻ hoảng sợ:
- Ngươi làm gì ta? Hai người... hai người làm gì?
Chỉ thấy Tố Như hoảng sợ co lại một góc nhìn Đông Quân và An Như Ngọc quấn lấy nhau, hai người quần áo sộc sệch, dù đều nhắm mắt ngủ nhưng tay An Như Ngọc thò vào trong đũm quần Đông Quân, hắn thì vuốt ve lưng nàng kia. Hai người nghe tiếng hét thì cùng mở mắt, An Như Ngọc mặt ửng đỏ tránh khỏi ma trảo Đông Quân ánh mắt long lanh ngấn lệ nói:
- Chàng ấy ép ta. hức.
Tố Như nhìn quần An Như Ngọc lộn xộn lại nhớ tới tối qua mình không hiểu ăn bùa mê thuốc lú gì lại rúc vào lòng hắn ngủ thiếp đi mặt ửng hồng, nàng có chút thẹn quá hóa giận đánh tới:
- Ngươi cũng ép ta... ngươi là tên vô lại.
Đông Quân tờ mờ mở mắt chưa kịp phản ứng thì đã ăn một trận quyền đấm cước đá. Ánh mắt hắn trợn to nhìn An Như Ngọc rưng rưng sắp khóc lại nhìn Tố Như bừng bừng phẫn nộ đánh có chút bực bội. Dù ta có chút chủ động nhưng là hai ngươi tự nguyện nha a. Hắn nhanh nhẹn tránh thoát quyền cước Tố Như lao xuống giường chỉnh hại y phục hắng giọng:
- Ta sai... là ta chỉ ưu ái một bên.
An Như Ngọc một bộ rưng rưng ủy khuất, Tố Như nghe hắn xàm ngôn thi càng phẫn nộ chẳng biết linh lực biến đâu mất, nàng túm chăn gối trên giường ném về phía hắn khóc lớn:
- Thanh danh của ta bị ngươi phá hỏng rồi huhu.
Đông Quân thấy vậy gãi gãi đầu định nói gì thì An Như Ngọc đánh cho hắn một ánh mắt, hắn hiểu ý co chân chạy ra khỏi phòng. Giờ trong phòng chỉ còn hai nữ rưng rưng, mãi sau chờ Tố Như một hồi An Như Ngọc mới tiến đến vỗ vỗ vai an ủi nàng:
- Tỷ muội chúng ta đều bị hắn chiếm hết tiện nghi, giờ chằng còn cách nào...
Tố Như khóc tu tu ủy khuất vô cùng, nàng cũng chằng hiểu nổi tại sao hôm qua nghe hắn băng nhăng vài câu lại nằm ngủ cùng hắn. Giờ nghe An Như Ngọc nói nàng như hiểu ra cái gì lắc đầu liên tục:
- Không... ta chưa bị thất thân. Ngươi đi mà theo hắn...
Lời nói ậm ờ nhưng An Như ngọc lại hiểu, vẻ mặt đỏ ửng "Ta cũng là bị công pháp phản phệ a". Trong lòng nàng mặc dù biết vậy nhưng không hiểu sao trong lòng cứ nghĩ đến hắn... Lắc lắc đầu nhìn bộ dáng của Tố Như bỗng lại nổi hứng yêu nữ nháy nháy mắt nói:
- Muội muội hiến thân cho hắn là trinh tiết được giữ lại rồi?
Tố Như nghe xong trái tim nhảy lên vài cái, lắc đầu nguầy nguậy phản đối:
- Ngươi đi mà hiến, ta không phải dạng nữ tử như vậy.
Đông Quân xuống sảnh tiểu điếm lòng hậm hực không thôi cảm giác mình như mình chỉ là chỗ chút nỗi lòng của Tố Như. Nhưng hắn lại nhớ tới An Như Ngọc đêm qua bị mình vân vê khiến nàng động tình, đang muốn cùng nàng... thì nàng tỏ ra sợ hãi một bộ thà chết không chịu. Cái này hắn cũng là thông cảm nha... liếc nhìn đũm quần được bàn tay nhỏ của nàng vuốt ve mà cảm giác không thỏa mãn a.
Hậm hực ở dưới đại sảnh không biết qua bao lâu trên lầu đi xuống hai nữ nhân, người nào cũng nhan sắc kinh nhân khiến tiểu nhị gật gù ngủ mà trố mắt nhìn không rời. Hai nàng không biết trên đó tắm tạt tâm sự cái gì mà người lượn lờ hơi nước, Tố Như đã thay bộ đồ tông môn bằng bộ lam bào khác. An Như Ngọc thì thay lại bộ sườn xám rẽ ngực xẻ chân màu đỏ vừa nhìn mà khiến Đông Quân nhảy dựng. An Như Ngọc tựa ngại ngùng tựa phóng đãng đi đến bên Đông Quân cúi đầu nói:
- Để chàng đợi lâu.
Đông Quân nhìn bầu ngực bó sát khe sâu hun hút lại nhìn dưới chân nủa lộ nửa hở trong lòng lộp bộp nở nụ cười trư ca khen:
- Nàng thật đẹp, ta rất muốn phạm tội a.
Tố Như mọt bên thấy bộ dáng nước dãi sụt sùi của hắn thì hừ một tiếng không thèm để ý đi ra bên ngoài. Đông Quân chẳng hiểu ra sao gãi gãi đầu, AN Như Ngọc thấy thế nở nụ cười kiều diễm đi tới khoác vai hắn nói nhỏ bên tai:
- Nữ tử trong lúc yếu đuối rất dễ công hãm, Tướng công mau tranh thủ thu nàng.
Tướng công? Đông Quân ngây ra. Đây là có ý gì? Đợi hắn hiểu chuyện An Như Ngọc đã lắc lắc mông đi ra ngoài. Nhìn theo vòng eo thon thả của An Như Ngọc lại nhìn chân nàng đi có vẻ ngượng ngịu trong lòng hắn thầm tính toán, ném một nén bạc vào giữa trán tên tiểu nhị ánh mắt dâm đãng khiến hắn la lên oai oái Đông Quân tiêu sai rời đi.
Xe ngựa lọc cọng đi trên đường đất, phía trước là một chạng đường xa xa không thấy điểm dừng. Trên xe ngựa có một thanh niên tóc lam đang thúc ngựa tiến đi. Sau lưng hắn là một nữ nhân kiều mỵ đang ôm cổ, bầu ngực căng tròn ép sát vào vai thanh niên tóc lam khiến hắn nở nụ cười thỏa mãn. Thanh niên bỗng nhớ tới cái gì lấy trong ngực ra cái túi đưa cho mỹ nữ sau lưng nói:
- Hai nàng xem trong đó có cái gì dùng được thì lấy đi.
Mỹ nữ đang tựa người vào thanh niên tò mò cầm lấy, nàng tò mò mở ra chỉ thấy bên trong là hơn hai chục cái giới chỉ. Từng cái từng cái xem xét rồi nàng lắc lắc đầu đưa cho một nữ nhân trong xe.
- Ngươi xem thử đi.
Nữ nhân trong xe lắc lắc đầu:
- Ta không lấy đâu.
Mỹ nữ kia vẫn dán sát vào người thanh niên mở miệng giải thích:
- Mấy thứ này đối với Giả Đan cảnh như cô rất hữu ích vả lại tướng công là người luyện thể, cầm thứ này cũng vô dụng.
Thanh niên trường sam trắng, tóc lam nghe nàng kêu tướng công rất ư là hưởng thụ, nhưng chưa để hắn cười mỹ nữ đã kêu hắn chỉ là kẻ luyện thể thì sắc mặt tối sầm, thò tay xảo diệu tránh ánh mắt của nữ nhân trong xe bóp nhẹ một cái trên ngực mỹ nữ.
- Ai nha, chàng thật xấu ~.
Mỹ nữ bị hắn bóp không tỏ vẻ ngại ngùng chỉ hơi đỏ mặt đánh yêu hắn trách cứ khiến thanh niên cười nên ha hả. Cười một hồi hắn mới giải thích cho nữ nhân trong xe:
- Tố Như, chúng ta là người một nhà không cần phải ngại. Giờ nàng bỏ tông môn theo ta, ta cũng không thể bỏ mặc nàng a.
Nữ nhân trong xe nghe vậy thì tức giận đến mặt đỏ bừng bừng:
- Hừ, ai là người một nhà với ngươi? Lại còn ta cũng không đi theo ngươi, chẳng là...
Nàng chưa nói xong mỹ nữ kia đã ngắt lời dúi túi giới chỉ vào tay nàng nói:
- Trước sau gì cũng là người một nhà thôi, Tố Như muội muội cứ cầm lấy không phải ngại.
Nói xong mỹ nữ còn cười lên khanh khánh khiến Tố Như đỏ bừng cả mặt không biết phải làm sao. Lúc này thanh niên kia thở dài nói:
- Aiz, hai lần cứu mạng mà người nào có biết ơn.
Tố Như nghe hắn nói vậy thì càng thêm tức giận, ai đời cứu người còn đòi người trả ơn a. Nàng phụng phịu khuôn mặt hừ một tiếng thu hồi túi giới chỉ:
- Ta không khách khí.
Thanh niên tự xưng Đông Quân nghe vậy thì gật đầu vui vẻ, mỹ nữ đang ôm thanh niên tay chân tự nhiên loan động trên người hắn khiến thanh niên Đông Quân là lên oai oái:
- Như Ngọc, nàng đừng có thấy ta đẹp trai mà xàm sỡ ta nha... ui ui... chỗ đó không được.
Mỹ nữ kiều diễm nghe hắn được tiện nghi còn khoe mẽ cười khanh khánh thổi hương khí vào tai hắn khiêu khích:
- Chỗ đó của tướng công đang rất khó chịu nha...
Tố Như nhìn một màn tình chàng ý thiếp khó chịu không thôi. Dù biết là công pháp phản phệ cũng không cần thay đổi nhanh như vậy chứ a. Trong lòng lại nhớ tới việc sư huynh tình lang bỏ rơi mà thở dài. Như Ngọc nhanh nhạy phát giác buông tha Đông Quân nắm tay nàng mà an ủi:
- Cần gì phải nhớ thương loại người như vậy. Ngươi xem, tướng công rất là tốt a...
Nghe được đoạn đầu Tố Như còn cảm giác an ủi, nhưng nghe đến đoạn sau thì sao không hiểu ý dụ dỗ trong lời Như Ngọc. Nàng xì một tiếng ngắt lời. Xe ngữa cứ thế lọc cọc đi trên con đường dài...