Ánh nến mơ hồ lấp lóe chiếu rọi mật thất, bên chóp mũi chuyền đến hương thơm nồng nàn, mùi vị của sự "thăng hoa". Đông Quân mày hơi nhíu nhíu như từ giấc mơ tỉnh lại. Hắn cản giác như trước ngực có vật gì đè nén, hơi mở mắt liếc nhìn khiến hắn giật thót cả mình. Trên người hắn là một nữ nhân xa lạ đang phủ phục trên ngực hắn cả người như sợi bún, hai mắt nhắm chặt tựa đang ngủ say.
- Đây là chuyện gì?
Đông Quân cảm giác thấy đầu ong ong một mặt mờ mịt, nữ nhân nằm trên ngực hắn mắt vẫn nhắm chặt mơ mơ màng màng cầu xin:
- Tha cho ta... Ta không chịu nổi...
Nhìn nàng cả người hằn đầy vết cắn, vết bàn tay đỏ ửng, bên khóe mắt vẫn vương chút nước khiến hắn càng là không hiểu. Lúc này từ một phía gần giường phát ra tiếng động:
- Ô ô.
Đông Quân tầm mắt nhìn sang thấy Tố Như ánh mắt có chút tơ máu đang gân cổ cố nói cái gì. Lại nhìn thấy một tấm linh phù dán trên người nàng thì hắn nhất thời hiểu ra, gạt nữ tử không quen trên thân người bước về phía Tố Như.
- Ô ô?
Tố Như như thấy hắn bước qua thì hai mắt nhắm chặt không dám hé mở. Đông Quân tiến đến gần nàng tóm lấy tấm Định Thân phù kia tính kéo xuống nhưng tấm linh phù chuuyền đến linh lực mạnh mẽ, còn phản chấn tay hắn có chút tê tê. Hắn nhíu mày có chút không vừa ý.
- Hừ.
Hừ một tiếng, tay hắn dùng sức kéo mạnh một cái. Tấm linh phù lấp lóe linh quang vài cái rồi bị dựt bắn khỏi người Tố Như. Linh phù vừa ra Tố Như hai chân vô lực ngã ngồi trên đất thở hổn hển.
- Phù phù.
Thấy nàng một bộ sợ hãi khiến hắn có chút tò mò gãi gãi đầu hỏi:
- Nàng làm sao? Chuyện gì sảy ra?
Tố Như vừa ngẩng đầu đã thấy hạ bộ hắn treo khúc thịt lủng liểng dọa đến nàng ai nha một tiếng cúi gằm đầu luống cuống:
- Ngươi... ngươi vô sỉ.
Hắn tay chỉ vào người mình đầu như to ra ngu ngơ hỏi:
- Ta?
Tố Như không biết hắn có phải giả ngốc hay không, nàng thật sự không dám nhìn cái bộ dạng hắn bây giờ. Nàng xua xua tay gấp gáp đề tỉnh hắn.
- Ngươi mặc y phục vào.
Đông Quân như hiểu ra gượng cười vài tiếng tìm tòi mãi không thấy Thu Thủy kiếm và túi chữ vật đâu có chút hốt hoảng:
- Đồ của ta mất rồi?
Nhớ lại chuyện đêm qua, hắn đuổi theo nữ nhân kia mờ mịt đến đồ đạc không kịp cầm làm Tố Như có chút tức giận. Nhưng nàng vất lấy từ bên trong ra một bộ lam bào Thanh Lam Kiếm Tông đầu vẫn cúi gằm giải thích:
- Hôm qua ngươi đại chiến với người phủ thành chủ, sau đó đánh bại bọn họ, phút cuối tên tự xưng thành chủ kia tự bạo linh lực khiến ngươi...
Nàng giải thích thì hắn mới lờ mờ nhớ ra, hôm qua đánh xong còn mang chút tiểu tâm tư, túi chữ vật gắn trên đai lưng trong vụ bạo nổ không biết đã bay đi nơi nào, Thu Thủy kiếm cũng chả biết nơi đâu. Trong lòng hắn tự chửi "luyến sắc không phải chuyện tốt a". Sau đó nàng nói nữ nhân kia dùng mị thuật câu dẫn hắn thì hắn nhất thời bừng tỉnh.
Hắn dù thân thể mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là phàm nhân, đối với những công kích thần thức thì gần như không có kháng cự, đó cũng là điều hắn sợ nhất khi gặp tu tiên giả. Giọng của Tố Như khi kể hắn về chuyện tối qua, hình như nàng kia mất không chế khiến hắn bọa ngược "trừng phạt" khiến hắn không khỏi đánh mắt về phía nữ tử ngủ say trên giường một cái.
Hắn cũng là hiểu, thần thức tuy yếu nhược nhưng sư phụ hắn cũng không phải không biết. Lão cũng cho hắn nhiều thứ tẩm bổ linh hồn nếu không hắn đi lịch luyện gặp một tu tiên giả chuyên công kích thần thức thì coi như gia tài vạn năm của lão đi tong rồi. Nhưng mị thuật thì khác, nó cũng là công kích linh hồn nhưng là gợi lên dục vọng của con người. Nàng kia cũng là số khổ nha, đang yên đang lành nhảy ra câu dẫn hắn, đúng là tự lấy đá đập chân mình a.
- Chúng ta đi thôi.
Hắn mặc xong quần áo nói với Tố Như một câu, Tố Như nhất thời có chút lưỡng lự hỏi dò.
- Nữ nhân kia thì sao.
Đông Quân nhìn lại trên giường, nãy không có thời gian chú ý giờ Tố Như nhắc nhở hắn mới đánh giá nữ tử này. Nàng này mặt trái xoan, miệng mũi nhỏ xinh, lông mày đuôi én(lông mày bát tự), nàng chỉ nằm ngủ đó cũng toát ra mị lực hấp nhân. Nhất là cặp nhũ phong vểnh cao, căng mọng như hai trái bưởi diễm, eo thon gọn tôn lên bờ mông cong cong, bên dưới nhúm lông đen láy còn vương chút ẩm ướt, hai cánh hoa của nàng sưng phù lên đỏ mọng, giữa là huyệt động bị cánh hoa sưng lên che lấp rỉ ra chút nước. Tố Như liếc thấy hắn một bộ si mê thì có chút tức giận, liếc nhìn nữ nhân một bộ tàn tạ, người chi chít dấu răng môi có chút thương cảm nữ nhân số khổ bực mình nói:
- Ngươi một ngày một đêm tàn phá nàng giờ còn ham muốn?
Nói ra lời này nàng cũng rất ư là ngượng ngùng. Đông Quân nghe vào thì mặt hơi đỏ gãi gãi đầu: "Ta bị trúng mị thuật nha, với lại mơ mơ màng màng cày cấy mà lúc dậy chỉ còn chút tư vị nơi hạ thân thật không thú". Nhưng lời này không thể để Tố Như biết được, hắn hắng giọng kêu Tố Như mặc y phục cho nàng rồi ra ngoài tìm đồ của mình.
- Ngươi đi mà mặc cho nàng.
Tố Như nhìn người nữ nhân kia còn vương đầy dâm thủy chưa tan thì khó chịu, mặt mày cau có không chịu làm. Đông Quân đứng một bên có chút hứng thú nhìn Tố Như khuôn mặt đỏ bừng, tay chân hắn lanh lẹ kéo nàng vào lòng, tay như chim cắt sờ xuống giữa hai chân nàng.
- Ồ? Ướt như vậy?
Bị hắn tập kích bất ngờ, lại còn là nơi nhạy cảm vì kích thích mà ướt át khiến nàng thẹn quá hóa giận tay xuất ra một chưởng nhưng tên kia đã chuồn đi từ bao giờ. Nàng dậm chân nhìn một bộ tươi cười hớn hở của hắn mặt đỏ bừng bừng chỉ biết chửi:
- Ngươi vô sỉ.
Đông Quân đã lùi xa hơn trượng cười ha hả nhìn bộ mèo xù lông của nàng, hắn giả vờ cười dâm đãng như muốn lao lên chiếm tiện nghi làm Tố Như giật thót, nhảy cẫng lên ngoan ngoãn giúp nữ nhân kia lau khô thân thể mặc lại quần áo.
- Xong chuyện nàng định làm gì?
Vừa hỏi ra câu này Đông Quân thật sự muốn cho mình một bạt tai tự chửi "đần độn". Như hắn suy nghĩ, Tố Như đang lau thân thể cho nữ nhân kia vẻ mặt trở lên buồn bã, lòng nhớ tới tình lang lấy mình làm bia để sống mà tâm như chết, nước mắt chảy xuôi. Đông Quân thấy vậy tiến đến nắm lấy tay nàng an ủi mắt láo liên liếc nữ nhân kia.
- Ngươi còn nhìn?
Tố Như đang buồn bã cực kỳ thấy tên kia đến an ủi tưởng hắn tốt thế nào, ai ngờ hắn vừa chiếm tiện nghi của mình còn đưa mắt nhìn nữ nhân khỏa thân kia. Nàng không hiểu sao trong lòng trào dâng giận dữ khó nói vung tay cho hắn một bạt tai:
- Bốp.
Bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trên khuôn mặt anh tuấn hằn lên 5 ngón tay, Tố Như hoang mang nhìn hắn hỏi:
- Sao ngươi không tránh?
Đông Quân gãi gãi dấu tay có chút nhột nhột trong lòng nghĩ "Bằng sức của nàng đánh ta đau sao?". Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn nhân nghĩa mà nói:
- Tâm trạng không tốt chút ra ngoài mới đỡ hơn.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, trái tim nhỏ bé của Tố Như nhảy lên một cái không hiểu sao trong lòng cảm thấy tên tóc lam này thật tốt. Nàng vừa nghĩ đến đó thì giật mình lắc lắc đầu chú tâm thay y phục cho nữ nhân kia.
Canh ba, trong một đại sảnh to lớn nhất trong phủ thành chủ.
- Phó thành chủ đại nhân, theo điều tra thì có hơn 200 người thiệt mạng, rất nhiều thân cận của thành chủ và thiếu thành chủ. Qua thẩm tra của mấy thân binh còn sống thì được biết là có tu tiên giả đại chiến, bọ chúng còn nói có một tên ác ma, lấy thân xác thịt giết gần như sạch sẽ thân binh kia. Thiếu thành chủ cũng là do hắn giết.
Một tên lính quỳ một chân một bộ hành lễ chuẩn lính báo với một nam tử tầm tam tuần ngồi ở vị trí chủ vị, hai bên ngồi hai hàng người, người thì mặc nho bào, người thì quân giáp. Nam tử này mày kiếm, mắt hổ có chòm râu dài ở cằm, vừa nhìn qua đã cho người ta cảm giác chính trực, uy vũ. Nam tử này hơi vuốt chòm râu cau mày suy tư một lúc rồi hỏi tên lính:
- Điều này ta biết rồi, còn những đồ vật thu được thì làm sao?
Tên lính vâng một tiếng ra lệnh cho người bê lên một đống binh khí, lư đỉnh còn có vài cái giới chỉ, và môt cái túi. Đặc biệt trong đám binh khí có một thanh kiếm chuôi lam, lưỡi kiếm hơi cong người ta vừa nhìn vào lưỡi kiếm đã cảm giác mắt có chút đau nhói. Phó thành chủ trong lời tên lính kia vừa nhìn ánh mắt có chút tò mò, hắn đi tới thanh kiếm chuôi lam định dơ tay cầm thử thì tên lính hốt hoảng ngăn lại:
- Phó thành chủ đại nhân, thanh kiếm này rất kỳ quái, có mấy người vì cầm lên mà cánh tay không hiểu sao bị chém cụt. Bọn tiểu nhân phải đào đất quanh thanh kiếm mới mang được nó đến đây.
Phó thành chủ bàn tay dừng lại lơ lửng, giờ nhìn kỹ mới thấy thanh kiếm này không phải đặt trên giá gỗ mà là một mảng gạch đất được sén lên mang đến đây. Nam tử dường như biết chuyện gì chỉ gật gật đầu tay cầm cái túi như túi đựng tiền kia hứng thú xem xét. Tên lính thấy vậy cũng thở ra một hơi giải thích:
- Chiếc túi này hình như là của tiên gia, nó nhìn nhỏ bé không chứa được mấy sâu tiền nhưng cho tay vào lục tìm thì rất rộng lớn. Bên trong có rất nhiều bình sứ, vũ khí, tiền tài, đặc biệt là rất nhiều trường bào trắng a.
Nghe tên lính giải thích mọi người xung quanh hứng thú vây lại xem, phó thành chủ cũng rất tò mò. Lúc tay gã vừa muốn lục tìm thì nhất thời xung quanh gió lớn nổi lên thổi cho người ta không mở được mắt. Đến khi cơn gió lui đi mọi người trợn mắt hoảng sợ nhìn xung quanh những đồ vật kia đã biến đâu mất hết. Chẳng biết có tên nho bào nào phản ứng quỳ xuống khấu đầu hô lớn:
- Đại tiên tha mạng. Đại tiên tha mạng.
Nhất thời cả lũ cả lính cả nho quỳ xuống khấu đầu hô khẩu hiệu. Phó thành chủ lẳng lặng đứng đó trên tay lại xuất hiện một tờ giấy. Hắn lặng lẽ đọc lướt qua cau mày hạ lệnh:
- Kiểm kê tài sản của thành chủ, gian thì trả lại, chính thì xung quỹ. Thả hết nô bộc trong phủ cho họ về nhà, thu thập tàn dư của thành chủ, điểm binh dẹp loạn thổ phỉ sơn tặc quanh vùng. Còn nữa, lấy trong kho của thành chủ 500 lượng hoàng kim mang đến Nghênh Xuân lâu đưa cho một nữ tử tên Lam Kiều. Điều tra cả Nghênh Xuân lâu xem các nữ tử đó vì sao lại đến đó làm. Không! Điều tra thanh lâu cả thành, ai bị ép thì cho họ ít tiền thả họ về.
Một loạt mệnh lệnh phát ra khiến đám người có chút sững sờ, đặc biệt là rất nhiều việc liên quan đến kỹ nữ a. Phó thành chủ liếc mắt dơ dơ tờ giấy trong tay giọng uy nghiêm:
- Thượng tiên có lệnh.
Cả lũ nghe vậy nhất thời nhốn nháo cả lên, mỗi tên một việc cắp đít mà chạy đi. Phó thành chủ cầm tờ giấy trên tay ánh mắt lấp lóe, khi hắn thu lại tờ giấy không hiểu sao trong lòng bàn tay biến ra một lọ đan dược, và một quyển sách. Phó thành chủ thấy vậy không chút ngạc nhiên nhưng sâu trong ánh mắt là vui mừng khôn siết, gã quỳ hai chân trên mặt đất dập đầu với không trung:
- Đa tạ thượng tiên ban ân.
Phó thành chủ quỳ đó hồi lâu không nhúc nhích phải đến lúc bên ngoài có người đến báo cáo gì đó hắn mới đứng dậy cất kỹ bình đan dược và quyển sách dôm dả phân phó.
Trên một con đường cách Thanh Thạch thành chục dặm đường(1 dặm= 1,6....km) có một xe ngựa lớn trên xe là một phu ngựa tóc lam áo trắng thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường. Phu xe vừa đi vừa ngâm nga cái gì đó rất là vui vẻ. Từ trong tấm vải chắn cửa xe ngựa có một giọng nói của nữ nhân chuyền ra:
- Sao ngươi lại quan tâm đến những người ở thanh lâu như vậy? Lại còn trói nàng như vậy nữa?
Đông Quân sắc mặt có chút ngượng ngùng hắn không thể nói "Ta vui vẻ cùng các nàng lên rất thỏa mãn a". Mặc dù hắn đi không lời từ biệt nhưng cũng làm tốt nghĩa vụ của mình, hắn thật sự khó đối mặt với nhóm Lam Kiều các nàng, cứ nghĩ đến ánh mắt sùng bái yêu điên cuồng của các nàng hắn có chút không biết nói gì. Thôi thì cứ không từ mà biệt mong các nàng sớm tìm thấy hạnh phúc của mình. Nghĩ như vậy nhưng cái việc này không dễ giải thích a, cho nên Đông Quân lấp liếm cho qua:
- Các nàng bị phủ thành chủ cưỡng ép ta từ bi cứu các nàng ra thôi, còn nữ nhân kia ngươi cũng nói nàng là Nguyên Anh kỳ nếu không trói nàng đợi nàng tỉnh lại thi triển cái mĩ thuật gì thì ta không khống chế được a.
Tố Như trong xe nhìn nàng kia hai chân hai tay bị trói bở một sợi dây dài màu hoàng kim, nghe Đông Quân nói sợi dậy là rệt từ Kim Tằm Mẫu dù cho Đại La kim tiên bị nó trói cũng phải mất một thời gian mới có thể thoát ra. Dù nàng không biết Kim Tằm Mẫu nhưng qua nàng đánh giá thì cái sợi dây như nhuyễn tiên này rất ư là bá đạo, nàng sờ vào thôi đã cảm thấy linh lực trong cơ thể hỗn loạn không thể ngưng tụ. Nhưng nhìn nữ nhân xinh đẹp kia một bộ "thê thảm" Tố Như có chút không nỡ mà nói:
- Nàng cũng đã bị ngươi "hành hạ" một ngày một đêm đến giờ vẫn chưa tỉnh. Ta nghĩ thả nàng ra nàng cũng không dám làm càn đâu.
Nói đến "hành hạ" khiến Tố Như giọng gượng gạo, nhớ tới hắn một ngày một đêm cầy cấy khiến nữ nhân kia chết đi sống lại. Dù nàng là nguyên anh không cần ngủ cũng bị hắn làm cho tâm thần mệt mỏi ngủ liền từ đêm qua tới trưa nay vẫn chưa tỉnh. Đông Quân thấy nàng mở miệng cầu xin cho nữ nhân kia cũng có chút bực bội, hắn ghét nhất là bị người tiêu khiển a, giọng hắn bất mãn nói:
- Nàng cùng một duộc với bọn thành chủ, ai biết nàng là dạng người gì.
Tố Như nghe xong cũng là miễn cưỡng cho qua, nhìn tốc độ của xe ngựa chậm như rùa bò phàn nàn:
- Ngươi đi như vậy tới bao giờ mới đến?
Đông Quân cười ha hả, có mỹ nữ bên cạnh đi đâu cũng vui a. Hắn từ đầu rất tò mò muốn hỏi Tố Như định đi đâu nhưng sợ nàng nghĩ đến tên Hàn Tử Thiên mất dạy kia nên ngại mở miệng. Tố Như rất tinh tinh, nhìn ra được lòng hắn giải thích là Hàn Tử Thiên là hậu bối của đại trưởng lão của Thanh Lam Kiếm tông, thực lực gã rất mạnh đạt đến Thái Ất Huyền Tiên trung kỳ, mà tên Hàn Tử Thiên tư chất rất tốt lên được đại trưởng lão yêu mến. Nàng sợ khi về tông lại bị tông môn bắt ép gả cho tên phụ tình bạc nghĩa kia nên muốn thoát ly tông môn. Đông Quân nghe vậy thì đồng ý, kêu nàng đi với mình du ngoạn còn mang theo ít tâm tư.
- Du ngoạn, là du ngoạn mà haha.
Trời tối ba người đi đến một tiểu điểm hoang vắng bên đường. Tiểu nhị thấy nam thanh nữ tú thì có chút sững sờ nhưng rất nhanh phản ứng trở lại.
- Khách quan, mời vào mời vào.
Giờ cũng gần sang canh 2 ba người đến đây không nghĩ cũng biết là kiếm phòng nghi ngơi, điều này làm Tố Như có chút khó hiểu, người tu tiên kiếm mật động, rừng cây nào đó bày ít pháp trận là được rồi nhưng tên này cứ phải chui vào khách điếm. Nhưng nàng cũng nhanh hiểu ra, hắn dù mạnh nhưng vẫn là phàm nhân a.
- Cho ta hai phòng tốt nhất.
Đông Quân không nhiều lời vứt ngựa cho tên tiểu nhị, ném cho hắn một lượng bạc kêu hắn kiếm phòng. Tiểu nhị kia tuổi trừng 16, thấy nam thanh nữ tú đi đêm thì đầu óc như nghĩ ra cái chủ ý gì. Mặt hắn có chút mập mờ liếc nhìn Đông Quân cười cười nói:
- Thứ lỗi cho tiểu điếm chật hẹp, giờ này chỉ còn mỗi một phòng duy nhất a.
Mẹ nó, câu này nghe quen quen nha. Đông Quân cũng hiểu cái chủ ý quỷ quái của tên này thâm khen "hảo tiểu tử". Tố Như một bên cau mày dùng thần thức quét đến, phòng ốc này có hơn 10 gian chỉ có 7 gian có khách làm gì mà hết phòng. Nàng có chút khó hiểu liếc tiểu nhị dò hỏi:
- Ngươi không nhầm chứ? Nơi này còn tận ba gian trống sao lại có thể hết được?
Tiểu nhị kia sắc mặt cứng đờ có chút ngạc nhiên, Đông Quân mặt đỏ lên nhanh nhẹn tằng hắng một tiếng bao biện:
- Ha ha, hằn là có người đặt rồi. Đi thôi, đi thôi.
Tố Như có chút khó hiểu nhưng vẫn ngại ngùng theo sau. Tiểu nhị ở một bên nhìn trợn mắt há mồm "vậy cũng qua?" Hắn thầm dơ ngón cái với thanh niên tóc lam. Đông Quân rất là vui vẻ vứt cho hắn thêm vài nén bạc chui vào trong xe ngựa bế nữ nhân bị trói kia đi. Tiểu nhị thấy hắn lại lôi ra một mỹ nhân mà lại còn bị trói thì giật mình, nhưng một tiểu điếm ven đường cũng là nơi tụ tập của dẫy dẫy người xấu, hơn nữa nhận được bạc rồi hắn coi như không thấy dẫn đường cho nhóm người.
Vừa vào phòng Tố Như mới hiểu ra, cái phòng này chỉ có một chiếc giường rộng hơn 10m2. Thế này thì ai nằm ai đứng a, nàng có chút bực bội liếc mắt nói:
- Ngươi ngủ đất?
Dù nàng là tu tiên giả chỉ cần đả tọa tĩnh dưỡng, nhưng hôm qua đại chiến lại có chút tâm sự khiến nàng tâm tình mệt mỏi, giờ học phàm nhân nằm nghỉ cũng coi như khuây khỏa đôi chút. Đông Quân nghe nàng nói thì gật đầu liên tục:
- Được, ta ngủ đất.
Hắn bồng mỹ nhân không biết tên này đặt lên giường gỗ rồi lùi lại phía sau ý bảo ta không có ý gì nha. Tố Như thấy hắn chắc chắn như vậy nửa tin nửa ngờ, liếc thấy hắn đã khoanh chân đả tọa góc tường cũng tạm tin leo lên giường nằm nghỉ.
- Ngủ ngon, mơ thấy ta.
Đông Quân hé mắt cười ha hả chúc nàng ngủ ngon. Lời chúc này tuy thừa thãi, nàng là người tu tiên, coi như nhắm mắt cũng không ngủ mà là tĩnh dưỡng thôi. Tố Như đỏ bừng hai má, nhắm mắt lại không thèm để ý.