Bên ngoài một trận xôn xao bọn sơn tặc ngươi một câu ta một câu hô hoán:
- Trại chủ uy vũ,... đêm động phòng phải mạnh mẽ đó...
- Trại chủ phải đánh cho ra khí thế nam nhân a
- Trại chủ uy vũ...
Tên trại chủ răng vẩu ha hả lưỡi líu hết cả vào xưng phải phải, mãi sau đuổi hết lũ đàn em gã mới đạp cửa bước vào... Vừa khép lại cảnh cửa hắn đã quay phắt người cười lên dâm đãng:
- Tiểu nương tử.
Vừa nói được ba từ gã đã cảm giác trước mắt hoa lên rồi ngất lịm Đông Quân vẻ mặt ghét bỏ đạp cho gã mấy cái... Đợi tầm vài giây sau lưng hắn có cơn gió thoáng qua, An Như Ngọc nhìn tên trại chủ lại nhìn Miêu Tiểu Ly quần áo tân nương bị phanh ra cau mày không hiểu:
- Phu quân gọi tới đây làm gì?
Đông Quân lúc trước bóp nát linh phù triệu hoán An Như Ngọc không phải là vì hắn có phép thuật, mà là trong linh phù có một tia thần niệm của nàng, khi bóp nát nó An Như Ngọc có thể cảm ứng được... Đông Quân cười tà tà thì thầm bên tai An Như Ngọc gì đó khiến nàng xì một tiếng:
- Chàng thật nhẫn tâm ~...
Trách móc như vậy nhưng tay nàng bấm bấm pháp quyết đánh vào người tên trại chủ... Tên trại chủ đầu khẽ rên một tiếng, hai mắt mở ra, hai chân vô thức đi về giường hoa...
Sáng hôm sau
Trong phòng Miêu Ân Ly mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nàng cảm giác toàn thân có chút mệt mỏi, liếc mắt nhìn xung quanh khiến nàng có chút không rõ.
- Sao ta ở đây?
Quanh phòng dựng đầy lụa đỏ, lúc này nàng cảm giác dưới thân có chút ẩm ướt, bàn tay khẽ vươn tới hoa huyệt lần mò. Khi nàng dơ tay nhìn thì...
- AHHHHHHH
Tên trại chủ nằm bên cạnh nàng nghe tiếng hét có chút thanh tỉnh ngóc đầu nhìn, hắn lắc lắc đầu mãi mới nhìn rõ. Trước mắt hắn là một tiểu cô nương đang co chân ôm mặt khóc. Hắn có chú đau đầu mãi mới nhớ rõ đêm qua là đêm tân hôn của mình, dù không nhớ được gì nhưng giờ mình nằm đây hẳn là rượu nó làm đi. Nhìn tiểu cô nương quần áo xộc xệch làm hắn có chút rục rịch, môi nhếch lên để lộ ra bộ răng vâu lời nói dâm đãng:
- Tiểu nương tử lại đây phu quân yêu thương.
Miêu Ân Ly nước mắt hai hàng ngẩng đầu thấy một tên diện đồ tân lang khuôn mặt xấu xí thì cả người như chết lặng, ánh mắt nàng lộ ra sát khí tay vung lên một trảo trong ánh mắt ngỡ ngàng của tên trại chủ mà giết chết hắn. Nàng nhìn xác tên trại chủ rồi nhìn lại quần áo trên người ôm mặt khóc lớn:
- Hu hu, sao lại như vậy... hức hức...
Nước mắt nàng thấm đẫm tay áo, lòng nàng như bị ngàn vạn kiếm đâm trúng, đầu óc nàng trống rỗng khóc lóc thương tâm. Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng cười đùa, vài tiếng gõ cửa rồi một giọng nam nhân truyền đến:
- Trại chủ... trại chủ sáng rồi ha ha.
Lại có một giọng nam tử khác vui vẻ nói:
- Trại chủ hẳn không còn sức dậy rồi ha ha.
Miêu Ân Ly đang ôm mặt khóc dòng nghe vậy ngẩng đầu, khóe mắt hai hàng lệ châu tuôn rơi nhưng lại phát ra sát khí. Móng tay trên ngón tay nàng dài ra sắc ben, nàng khẽ nhún người đạp cửa xông ra...
- AHH
- AHH
Lơ lừng cách đó vài dạm An Như Ngọc đứng trên mạn phi thuyền cau mày có chút không đành lòng nói:
- Chàng thật tàn nhẫn.
Đông Quân bên cạnh vòng tay ôm eo nàng mỉm cười:
- Phải có cú sốc nàng ấy mới trưởng thành được...
An Như Ngọc há miệng muốn nói gì lại không dám... Đông Quân thấy vậy nhéo nhéo má nàng, tay còn lại khẽ ghì chặt nàng nói:
- Đều là phu thê có gì cứ nói.
Nghe hắn nói vậy An Như Ngọc trong lòng ấm áp tựa đầu trên vai hắn trách cứ:
- Chàng làm như vậy thật độc ác, mặc dù Miêu Ân Ly có chút ngang bướng nhưng sự ngây thơ của nàng ấy cũng rất đáng yêu.
Đông Quân liếc mắt nhìn sơn trại lắc lắc đầu mỉm cười quỷ dị, An Như Ngọc như hiểu ra cái gì, nàng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, ta biết chàng không phải người tốt. Dám làm không dám nhận, giờ lại lừa tâm tư của nàng. Nếu nàng ấy biết được chàng làm sao bây giờ?
Hắn cười lên ha hả:
- Không phải giờ nàng đã bị ta luân hãm không thể thoát ra sao.
An Như Ngọc mặt hơi đỏ lên đánh nhẹ vào ngực hắn giận dỗi:
- Đều tại chàng cả.
Liếc mắt thấy Tiểu Ly bên kia đã giết đến huyết tinh đầy người hắn gật gật đầu:
- Đều tại ta... Đều tại ta... Giờ đi thôi.
Xì một tiếng giận dỗi, An Như Ngọc điều khiển phi thuyền bay về phía sơn cốc. Miêu Ân Ly hơi ngước đầu nhìn phi thuyền trên cao một cái rồi cúi đầu. Nàng bây giờ cả người huyết tinh, xung quanh nằm la liệt xác người, giờ nhìn nàng nào còn một bộ tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu. Tác phẩm của Đông Quân biến nàng thành một bộ vô hồn, khóe mắt không tự chủ chảy dài hai dòng lệ.
- Ồ? Là Tiểu Ly?
Phi Thuyền hình hoa sen nhẹ nhàng đáp xuống, Đông Quân nhảy xuống đất tỏ vẻ bất ngờ hỏi thăm. An Như Ngọc nghe vậy suýt nữa hộc máu... Đây là cái cẩu phu quân gì? Ngươi hại người ta như vậy rồi lại làm bộ không biết... Trong lòng nàng đang tự hỏi không biết mình có chọn sai phu quân không...
Miêu Ân Ly chỉ hơi ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu xuống thất thân đứng đó. Đông Quân thấy vậy thầm thở dài, tiểu cô nương này giờ tâm chết a. Hắn cũng cảm giác mình rất tàn nhẫn, nhưng cái thế giới thực lực vi tôn. Ngươi tàn nhẫn đến đâu nếu đủ thực lực đều là vương đạo, Đông Quân nhìn nhìn Tiểu Ly vờ tò mò hỏi:
- Nàng thành thân sao.
Một câu gãi đúng chỗ ngứa, Ân Ly mắt lóe sát khí không nói câu nào lap về phía hắn xuất trảo cào tới:
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Nàng ra sức cào cấu trên người Đông Quân chẳng mấy chốc quần áo trên người hắn đã rách tươm. Trên thân từng vết như mèo cào dài dài kéo theo chút máu. An Như Ngọc đứng một bên nhìn phu quân không phản kháng có chút thương tiếc xuất thủ tóm lấy hai tay Tiểu Ly quát:
- Ngươi đây là có ý gì?
Tiểu Ly ánh mắt đỏ hoe, bị AN Như Ngọc ngăn cản khiến nàng phẫn nộ gào lên:
- Ta giết... ta giết hết các ngươi...
Tiểu Ly nghĩ đến mình bị thất thân lại còn là một tên xấu xí như vậy khiến nàng phẫn nộ không lời tả hết. Giờ nàng hóa thành kẻ thù hằn xã hội, thấy ai cũng nóng mắt... Đông Quân vỗ vỗ vai An Như Ngọc ý bảo nàng thả tay... An Như Ngọc liếc mắt một cái không biết nói thế nào thở dài lắc đầu thả tay...
- Tức giận thì chút lên người ta này.
Đông Quân dõng dạc nói. Tiểu Ly thấy bộ dáng thấy chết không sờn của hắn nhất thời không biết làm sao. Nàng cả người như mất đi pháp lực lao đến quyền đấm cước đá trên người hắn:
- Ta giết các ngươi... ta giết các ngươi...hức hức... sự trong trắng của ta... hức...
Nàng giờ mới đúng bộ dáng tiểu cô nương, vừa đánh vừa khóc lóc thương tâm. Đông Quân thấy vậy thật muốn cười ra tiếng, hắn mạnh mẽ ôm nàng vào lòng mặc nàng dãy dụa. Hắn kề sát bên tai nàng thì thần:
- Không sao... Có ta ở đây rồi.
Tiểu Ly đang dãy dụa nghe vậy cả người như chết đứng, nàng như tìm được điểm tựa rúc đầu vào ngực hắn khóc lớn:
- Hức...hức... ta...ta...hu hu...
Đông Quân nhẹ nhàng vỗ về an ủi. An Như Ngọc một bên sắc mặt bỗng cổ quái, nàng thật sự chưa gặp tên nào vô sỉ như vậy... Hại con gái người ta chán chê xong chạy đến an ủi... Nàng có chút hối hận khi lúc trước câu dẫn hắn a... Ý nghĩ chỉ thoáng qua đã bị nội tâm yêu thương hắn xóa nhòa...
- Hức...huhu...hức.
Khóc lóc một hồi Tiểu Ly bỗng thoát khỏi vòng tay hắn vẻ mặt kiên nghị. Mong vuốt dài ra dơ tay lên tính chụp xuống đầu mình. Đông Quân nhanh tay lẹ mắt tóm lấy tay nàng đầu đổ mồ hôi lạnh cảm giác may mắn khi mình còn ở đây mà lừa nàng a. Tiểu Ly dãy dụa gằn giọng quát:
- Người buông ra... Ta không muốn sống... Ngươi...
Nàng vừa há miệng thì môi Đông Quân đã áp tới... Ánh mắt Tiểu Ly nhất thời trợn to, tay chân ra sức dãy dụa, nàng hung hăng cắn đầu lưỡi xâm phạm khiến nó bật máu. Nhưng không như nàng nghĩ hắn chỉ hơi nhíu mày một tay giữ lấy đầu nàng mà áp lại.
- Ư ư.
Cảm giác được vị ngọt ngọt tanh tanh trong miệng khiến Tiểu Ly nhất thời không trống cự, nàng cả người mềm xuống được hắn đỡ lấy, khóe mắt tràn đầy lệ châu. Phải một hồi lâu sau hắn mới rời mồi, nàng nhìn hắn khóc lớn nói:
- Ngươi cũng giống bọn hắn... đều là một lũ lưu manh... hức hức..
Tiểu Ly khóc nấc từng hồi, Đông Quân khẽ nâng tay gạt đi lệ châu trên khóe mắt của nàng, hán nhẹ nhàng hôn lên trán nàng cười cười:
- Ta chịu trách nhiệm với nàng.
Lời nói của hắn truyền vào tai nàng như tiếng sấm nổ trời quang. Tiểu Ly cả người cứng đờ, trái tim trực nhảy...Khoa học nói con người lúc yếu đuối rất dễ cảm động a. Tiểu Ly lúc này cũng vậy, ngực nàng phập phồng lên xuống nhìn hắn, nhưng nghĩ đến sự trong trắng của mình nàng lại thương tâm rơi lệ:
- Ta... trinh tiết...
Đông Quân lại trao cho nàng nụ hôn thật sâu, lúc sau rời môi hắn mới rõng rạc nói:
- Ta không quan tâm...
Miêu Ân Ly mắt đỏ hoe bông òa khóc rúc vào ngực hắn khóc lớn...
---------------------------------------------
Trong một mật thất của ngọn núi nào đó.
- Tố muội, nàng nghe ta giải thích, lúc đó ta...
Tố Như trên người dính một lá định thần phù sắc mặt lạnh lùng chưa đợi tên nam tử kia nói xong nàng đã nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
- Hàn Tử Thiên... Ta đã từng xem ngươi là tất cả...
Nói một nửa ánh mắt nàng loe ra sát khí:
- Nhưng ngươi? Ngươi coi ta là gì? Ngươi chỉ là một tên vô sỉ, ngụy quân tử... Ta thà chết ở đó ôm lỗi đau mãi mãi mà chết đi...
Nói đến đấy mắt nàng đã đang lên ánh lệ, hai hàng lệ châu không tự chủ trào ra. Hàn Tử Thiên thấy vậy ánh mắt lấp lóe như nghĩ ra cái gì hắn quát lớn:
- Là hắn... chính hắn khiến chúng ta thành ra như này... Nàng yên tâm ta sẽ giết chết hắn, sau đó chúng ta...
Tố Như hít sâu một hơi khinh thường nhìn Hàn Tử Thiên:
- Ngươi giết ta đi... ta không muốn thấy bản mặt của ngươi nữa...
Hàn Tử Thiên ánh mắt lóe lên lửa giận hắn dơ tay quạt ra một bạt tai:
- Bốp.
Má Tố Như hằn lên năm ngón tay, khóe miệng rỉ máu... Hàn Tử Thiên nhất thời cứng người. Tố Như hít một hơi như muốn nuốt hết nước mắt đã rơi trở lại, nàng hét lên một tiếng:
- CÚT.
Ánh mắt Hàn Tử Thiên lấp lòe, lời muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng. Phải mất một lúc lâu sau hắn mới thở dài, phất tay áo rời đi...
Trên một tòa tuyết sơn cao chót vót... Trong một sảnh đường Tuyết Kỳ đang cúi người thi lễ với một nữ nhân trên chủ tọa, nữ nhân kia cau mày hỏi lại:
- Hàn lão đầu của Thanh Lam kiếm tông dẫn hậu bối của hắn đi bắt một tiểu cô nương?
Tuyết Kỳ nghe vậy cau mày lắc lắc đầu phủ định:
- Hằn là không phải, theo tình báo hai người kia cùng ra khỏi tông môn sau đó Hàn trưởng lão kia đấu phép với ai đó. Còn hậu bối của hắn một mình truy đuổi cưỡng ép tiểu cô nương kia.
Nữ nhân trên chủ tọa nghe vậy gật gật đầu nở ra nụ cười:
- Việc của bọn hắn chúng ta không cần quan tâm, ba hôm nữa di chỉ sẽ mở ra. Con chuẩn bị đến đâu rồi?
Tuyết Kỳ vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Đã tốt thưa sư tôn.
Nữ nhân trên chủ tọa nhìn một bộ lạnh như tiền của nàng bỗng thở dài một hơi cảm khái:
- Aiz, là ta sai lầm khi đã truyền Băng Tâm quyết cho con. Ta tưởng với tư chất của con sẽ phá được băng tâm đột phá Huyền tiên... Hơn trăm năm rồi... là ta đã ai... là ta đã sai.
Nghe sư tôn cảm khái như vậy tuyết kỳ mặt vẫn lạnh lùng như tâm không gợn sóng. Trong lòng nàng không hiểu nghĩ tới tên tóc lam làm mặt nàng hơi ửng hồng nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trên chủ tọa nữ nhân kia cau mày chỉ một thoáng qua khiến nàng có chút không chắc hắn. Trong lòng suy nghĩ đến việc Băng Tâm quyết mà đau đầu. Hồi đó Tuyết Kỳ cũng là kỳ tài ngút trời của Tuyết Hoa sơn, nàng dùng năm mươi năm đột phá Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, vì mong nàng tâm cảnh vững chắc, khi đột phá Huyền Tiên sẽ mạnh hơn tu sĩ bình thường nên nàng đã truyền cho Tuyết Kỳ Băng Tâm Quyết.
Môn tâm pháp này sẽ làm lòng người lạnh nhát với mọi thứ, cả ngày chỉ tu luyện rồi tu luyện. Nhưng khi phá vỡ băng tâm thì tâm cảnh, tư chất thân thể, cảm ngộ sẽ được cải thiện rất nhiều. Nhưng chuyện tưởng như chắc chắn thì cả gia tộc trên dưới của Tuyết Kỳ trong một đêm bị người giệt tộc. Lúc đó nàng mới tu luyện tâm pháp nên khi nghe tin tâm cảnh đại loạn, điên cuồng tìm kiếm kẻ chủ mưu, sau một thời gian khi Băng Tâm quyết càng ngày thẩm thấu càng sâu khiến nàng chở thành người máu lạnh thật sự... Chắc chỉ tìm ra kẻ chủ mưu tru sát hắn mới khiến nàng đột phá tâm cành a...
Vừa nghĩ tới việc cũ khiến nữ nhân trên chủ tọa mặt mày ủ rũ. Nàng cũng có suy đoán là hai tông môn đối địch sợ Tuyết Hoa sơn quật khởi lên ra tay ám toán. Nhưng việc đã rồi, chứng cứ không có, Thanh Lam kiếm tông và Hỏa Vân tông thực lực cũng không kém Tuyết Hoa sơn của nàng bao nhiêu... Như vậy làm sao trả thù a... Nàng lắc lắc đầu thở dài thườn thượt, nhìn Tuyết Kỳ trong đáy lòng tiếc hận không thôi.
Trên một phi thuyền kiểu dáng hoa sen, trong phi thuyền truyền ra một tiếng khóc nức nở:
- Hức... hức... hu hu
Đông Quân ôm Tiểu Ly vỗ vỗ vai nàng an ủi, hắn bây giờ cũng rất đau đầu. Tưởng việc kia sẽ khiến nàng trưởng thành đôi chút ai ngờ nàng khóc suốt từ sáng sớm trên chiều vẫn chưa dứt. Mà cái điều quan trọng là nàng cứ gục vào lòng hắn ma khóc a.
- Aiz... Tiểu Ly ngoan ngoan ta thương...
Liếc nhìn y phục bị nàng cáo xé đã rách tươm, giờ nàng gục đầu khóc cơ hồ nước mắt đã thấm đẫm cả người hắn... Hắn dùng đủ văn đủ loại dỗ mãi nàng vẫn khóc. An Như Ngọc bên cạnh hắn che miệng cười trộm miệng nhúc nhích truyền âm:
- Đều do chàng gây ra nha. Đáng đời.
Đông Quân nghe nàng trêu tức đầu to lên một vòng, hung hăng trừng mắt nạt An Như Ngọc... Hắn lúc trước mặc dù chiếm chút tiện nghi của Tiểu Ly nhưng cũng không cưỡng ép nàng. Lúc liếm láp mùi vị hoa huyệt của Tiểu Ly xong hắn gọi An Như Ngọc tới dùng mị thuật vào tên Thạch Cẩu trại chủ kia... Tên kia dù gì cũng là phàm nhân sao có thể trống được pháp thuật, dính mị thuật của AN Như Ngọc xong hắn mơ mơ hồ hồ bế con mụ béo kia lên cả đêm ra sức mà đút vào... Tên này mặc dù xấu nhưng được cái cũng coi như uy mãnh, cả đêm hì hục phun đầy dương tinh khắp giường...
Còn Tiểu Ly sáng tỉnh lại vừa nhìn thấy đầu óc đã hỗn loạn, nàng chỉ thấy hạ thân thư thái... Dù là xử nữ nhưng bản năng mách bảo nàng biết đêm qua có chuyện gì xảy ra... Thế là nàng nổi điên ra sức đồ trại... Đông Quân thật muốn giải thích cho nàng biết là nàng chưa thất thân a... Nhưng nói ra Tiểu Ly dù có ngu cũng suy nghĩ ra một số chuyện a... Hắn ánh mắt cầu xin nhìn sang An Như Ngọc... An Như Ngọc thấy ánh mắt của hắn thì hừ một tiếng giận dỗi quay người đi làm hắn tức muốn phát khóc. Bất lực vỗ vai Tiểu Ly chấn ai tâm linh nhỏ bé của nàng...
- Ngoan... ngoan nào... không có việc gì rồi...