- Phụt.
Hàn Tử Thiên đã bị đánh xuống dưới đất phun ra một búng máu, cả người khí tức uể oải nhưng vẫn lăm lăm cầm kiếm đứng đó. Bên cạnh hắn là Tố Như sắc mặt trắng nhợt khóe miệng rỉ máu, trường kiếm của nàng do linh lực thua kiếm đã sứt mẻ vài chỗ. Nàng đứng cạnh Hàn Thử Thiên thấy hắn thương thế có chút nặng thì mở miệng hỏi thăm:
- Tử Thiên, huynh không sao chứ?
Hàn Tử Thiên liếc nhìn Tố Như trong lòng bực bội vì nàng không nghe lời chạy trốn, ánh mắt hắn lấp lóe như đang giằng co điều gì.
- Ta không sao.
Hắn vừa dứt lời tên cầm đỉnh đã công tới, Tố Như nâng kiếm vận dụng linh lực phóng ra trường kiếm.
- Oanh,
Mũi kiếm đâm vào Đỉnh vang nên tiếng nổ, chiếc đỉnh kia lắc lư một hồi chấn bay trương kiếm.
- Phập.
Trường kiếm bay trở lại cắm trước mặt Tố Như, sắc mặt nàng từ trắng nhợt chuyển sang xanh mét, dường như bị linh lực phản chấn nội thương không nhẹ.
- Xoẹt.
Một luồng đao khí từ đâu lao tới Hàn Tử Thiên nhấc kiếm chém bay, sắc mặt đỏ bừng bừng khóe miệng lại rỉ thêm ít máu... Nhìn hắn bây giờ quần áo tàn tạ nào còn một bộ khinh khỉnh trước đó...
- Các ngươi thúc thủ chịu trói, chiều nhi tử của ta một buổi biết đâu nó nhất thời hứng chí tha cho các ngươi một mạng.
Thành chủ thấy đại thế đã định trường kiếm thu lại nhàn nhã nói. Tố Như ánh mắt toát ra khinh bỉ, tức giận mà nói:
- Thanh Lam Kiếm Tông ta không có kẻ tham sống sợ chết. Ta thà chết vinh còn hơn sống nhục...
Nàng nói xong câu cả người như thoát khi có chút uể oải gắng gượng vịn vào Hàn Tử Thiên. Ánh mắt nàng không tự chủ lướt qua tình lang khóe miệng mỉm cười hỏi:
- Tử Thiên, thiếp với chàng làm một cặp đồng mệnh uyên ương.
Hàn Tử Thiên ánh mắt lấp lóe dường như rất không cam lòng. Tên cầm đỉnh cười lên ha hả giọng nói có chút già nua:
- Các ngươi cùng hầu hạ Phi nhi, ta đảm bảo chỉ cần các ngươi phế tu vi, sau khi Phi nhi chơi chán ta thả các ngươi đi. Lúc đó các ngươi sẽ thành đôi uyên ương liền cành.
Lời lão giả rất thô bỉ, lão nói không phải là chỉ Tố Như hầu hạ mà là cả hai người... Hàn Tử Thiên ánh mắt dường như trở lên kiên định, Tố Như thấy vậy mỉm cười hạnh phúc, quay qua nói với đám người:
- Đến đây.
Lão giả cầm lư đỉnh kia hừ một tiếng ném ra lư đỉnh, tay lão giả bấm bấm niệm niệm cái pháp quyết gì đó khiến lư đỉnh rung lắc dữ dội được một hồi lão dừng động tác nhìn về hai người mỉm cười phát ra một tiếng.
- Trấn.
Lư đỉnh lắc lư bỗng phát ra tia sáng lập lòe vù vù lao xuống hai người. Tố Như thấy vậy liếc nhìn tình lang mỉm cười mãn nguyện tay nàng bấm bấm phát quyết phi kiếm dưới chân rung lắc nâng lên. Đúng lúc nàng đang định phát công thì sau lưng cảm giác như có một chưởng lực đánh trúng, dù không mạnh nhưng đủ đẩy nàng lên trước. Nàng mệt mỏi quay đâu tâm như chết lặng.
- Oành.
Hàn Tử Thiên đánh ra một chưởng quay người bỏ chạy, hắn phất tay vứt ra hơn trăm chương linh phù, ngoái đầu lại luyến tiếc nói một câu
- Ta thề sẽ cứu nàng ra, cho dù nàng có bị vẩy bẩn đi chăng nữa ta cũng sẽ lấy nàng làm thê tử.
Nói xong hắn dứt khoát quay đầu, linh phù vừa bay ra một khoảng đồng loại bạo nổ.
- ẦM ẦM ẦM ẦM.
Cả một vùng 50 trượng nổ vang ầm ầm liên miên không dứt, khi khói bụi vơi đi chỉ thấy 5 người trên không trung mặt mày cau có.
- Tên này còn nhiều linh lực như vậy?
Nghe câu hỏi của người này thành chủ lắc lắc đầu phủ định:
- Hẳn hắn dùng bí thuật, đan dược gì đó kích phát tiềm lực. Để hắn chạy mất có chút rắc rối, xong chuyện chúng ta phải bỏ nơi này không sẽ bị Thanh Lam Kiếm Tông trả thù.
Mọi người nghe vậy gật gật đầu đồng ý, lúc này lão giả cầm lư đỉnh hạ xuống đi đến bên Tố Như, nàng miệng vương đầy huyết vì dính chọn lư đỉnh công kích, vẻ mặt nàng chết lặng nằm đó nhìn trời khóe mắt vương ra hai hàng lệ châu.
- Bị tình lang lấy ra làm tốt thí quả thật là đau lòng nha.
Tố Như nghe xong cũng không phản ứng, khóe mắt càng nhiều lệ châu rơi xuống. Lão giả kia thấy vậy cười lên ha hả bàn tay vận dụng linh lực khẽ vẫy nâng thân thể nàng hướng phía mình bay tới. Đúng lúc bàn tay lão gần như chạm vào Tố Như thì dị biến xảy ra.
- Phụt.
Bàn tay của lão đang vẫy vẩy tự nhiên rơi xuống, một cột máu phun vào thẳng mặt Tố Như, nàng nháy mắt một cái ngơ ngác nhìn, cảm nhận eo lưng như có người ôm nhất thời ánh mắt bừng sáng quay lưng.
- Muốn trao thân cho ta?
Trong mắt nàng không phải là bóng hình nàng muốn thấy mà là thanh niên tóc lam Đông Quân đang hớn hở nhìn lại. Hắn lúc trước giải quyết xong đám người kia định quay lại trợ chiến thì thấy Hàn Tử Thiên kia đánh nàng một chưởng quay mông vứt ra trăm lá linh phù rồi rời đi. Ôm nữ nhân trong lòng hắn có chút súc động cảm khái:
- Ta đã nói là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà, nhưng phân trâu này biết chạy nha.
Tố Như nhìn khuôn mặt toàn máu lại nghe hắn cợt nhả miễn cưỡng lắc lắc đầu khuyên hắn:
- Là do ta chọn lựa, ngươi mau chạy đi...
Thấy nàng đến giờ vẫn một bộ si tâm, thương thế thành ra như vậy còn cố gắng gượng Đông Quân có chút buồn bực không hiểu, hắn đột nhiên thu tay đang ôm nàng.
- Ai nha.
Tố Như đang gắng gượng đứng vững mất đi điểm tựa thì hốt hoảng hét một tiếng cả người lao vào ngực Đông Quân.
- Đứng còn đứng không nổi còn có sức lo cho ta?
Đông Quân nhìn nàng như răn dậy nhưng khóe miệng lại nở nụ cười trong lòng thầm nghĩ "Ngực nàng quả là đàn hồi a". Tố Như si ngốc nhìn hắn khuôn mặt tái nhợt có chút đỏ lên, nếu nàng biết suy nghĩ trong đầu hắn không biết có sặc máu mà chết không a.
Nói thì chậm còn diễn ra thì nhanh, đám người trên không chỉ thấy lão giả kia tay vẫy vẫy rồi tự dưng đứt đoạn, sau lưng nữ tử kia lại xuất hiện một tiểu tử tóc lam, cả người nhuốm máu đỏ tươi... Thành chủ dường như nghĩ ra cái gì ánh mắt hướng về phía xa xa trăm trượng, vừa nhìn một cái ánh mặt lão co rút lại vẻ mặt tích huyết đỏ bừng:
- PHI NHI AAAAA.
Hắn là người tu tiên, tầm mắt có thể nhìn xa đến phàm nhân không hiểu được, cách trăm trượng thành chủ đã thấy cái đầu của nhi tử trên đất đang hướng về phía này ánh mắt trợn to rất không cam lòng. Lão phẫn nộ quay người nhìn thiếu niên đang ôm ấp kia quát.
- Là ngươi?
Đông Quân đang hưởng thụ cảm giác ôm mỹ nữ nghe lão quát thì ngoáy ngoáy tai vẻ mặt chán ghét:
- Đồ chó hoang đó? Mấy tên Lưỡng Tính ta chém một ngàn đao cũng không hết ghê tởm.
Vẻ khinh bỉ của Đông Quân hiện rõ trên khuôn mặt khiến thành chủ nộ hỏa công tâm gào lên:
- Được! Được! Được, ta sẽ băm thây vạn đoạn lấy máu ngươi tế bái Phi nhi.
Đông Quân bỗng nhiên không biết dở chứng gì dơ tay:
- Chờ chút.
Thành chủ tính lao đến báo thù rửa hận cho nhi tử nghe hắn nói không biết mạch nào chập mạch nào dừng lại. Đông Quân thấy lão dừng lại gật gật đầu nói với Tố Như trong lòng.
- Há mồm.
Tố Như vô thức nghe theo, miệng nàng vừa hé mở thanh niên kia đã ngúi đầu xuống.
- Ô ô.
Ánh mắt tố như trợn to, không ngờ vào thời điểm như này hắn lại cưỡng hôn nàng... Bỗng nàng cảm thấy lưỡi hắn đẩy qua nàng vật gì tròn tròn, vì lưỡi hắn xuyên qua khiến nàng cổ hộng rộng mở nuốt cái đánh ực.
Đông Quân đưa miệng kề đến lưỡi hắn tham lam đảo quanh một hồi mới luyến tiếc rời đi, khi miệng hắn tách ra còn mang theo một sợi nước nhờn kéo dài dài mới đứt.
- Vô sỉ!
Tố Như hồi thần bản năng chửi hắn một câu mặt nàng như tích huyết đỏ bừng một mảng. Đông Quân thấy nàng lúc này vẫn còn tâm tư thiếu nữ thì cười lên ha hả giải thích:
- Uy, ta xả thân vì nàng ít nhất cũng phải có chút tiện nghi chứ a.
Nói rồi không đợi nàng phản ứng đặt nàng ngồi xuống ánh mắt hiên ngang lướt qua đám người Thu THủy kiếm chĩa thẳng hô lớn:
- Đến đây.
Thành chủ đã phản ứng lại bừng bừng tức giận, cảm giác như bị tên tiểu tử này đáp cứt vào mặt hắn gầm lên một tiếng phi thân lao xuống. Đông Quân hào sảng cười lớn dậm chân nhảy lên chính diện nghênh chiến.
Tố Như ánh mắt nhất thời có chút mờ mịt, trong lòng trăm lối ngổn ngang "Hắn là ai? Sao hắn phải vì ta mà làm vậy?" Tự hỏi trong lòng lại nhớ đến sư huynh vô tình khiến nàng ánh mắt rủ xuống buồn bã.
- KENG.
Tiếng binh khí giao nhau nổ ngang trời, ánh lửa tóe ra mang theo cuồng phong bạo vũ, thôi đến vải nát trên người Đông Quân bay phần phật...
- Lên.
Thấy tên phàm nhân này lấy lực lượng thân thể đẩy bay thành chủ bốn tên Kết Đan còn lại cũng hoảng sợ không thôi, không biết tên nào hô một tiếng cả bốn xuất kích.
- Xoẹt xoẹt vù vù.
Đao khí, kiếm khí, lư đỉnh bốn phía áp lại Đông Quân bình tĩnh chân khẽ dậm một cái, dưới lòng bàn chân hắn không khí bị ép đến nổ bụp một tiếng khó mà nghe, Đông Quân dùng Lăng Không Phi Bộ đạp khí né tránh.
- Ầm
Kiếm khí đao khí va chạm vào lư đỉnh của lão giả vang lên ầm ầm, Đông Quân liếc mắt thấy tên bị mình chém cụt tay đang phẫn nộ nhìn mình, đầu tay cụt vẫn đang rỉ ra ít máu.
- Ngươi trước.
Đang rơi tự do trên không hắn mạnh mẽ điều chỉnh thân thể đạp không một cái. Lão giả kia ánh mắt bỗng nhiên co rút tay cầm đỉnh tế ra trước mắt.
- ẦM.
Một tiếng nổ vang trời chỉ thấy Đông Quân tay nắm Thu Thủy kiếm chém ra một đường, lão giả kia chưa đỡ được hai giây cả người cả đỉnh như diều đứt giây lao ra xa xa rời vào một tòa nhà.
- Nhận lấy cái chết.
Tên cầm đao không biết từ đâu lao tới vừa bay tới vừa chém ra đầy trời đao ảnh. Đông Quân thấy vậy quay người để đầu cắm xuống đất đạp khí một cái, chỉ thấy đầy trời đao ảnh cắt tên tiểu tử kia không còn mảnh vải.
- Uỳnh.
Theo tiếng động nhìn theo bốn người chỉ thấy tên tiểu tử tóc lam chân dẫm mặt đất xung quanh lún sâu một hố...
- Vù vù.
Vừa đạp không phi thân xuống đất đã thấy một lư đỉnh khí thế mạnh mẽ lao tới, Đông Quân mắt không nháy thân ảnh mơ hồ. Lão giả đang vận dụng linh lực điều khiến lư đỉnh trong đống đổ nát của căn nhà ánh mắt ngoan độc.
- Hử?
Lão cảm giác sau gáy lạnh toát vừa quay đầu đã thấy thân ảnh Đông Quân dần dần hiện ra, ánh kiếm lấp lóe lam quang rọi vào mắt lão rồi sau đó... không có sau đó nữa.
- Tam đệ.
Tên cầm đao hô lớn một tiếng, ánh mắt đỏ ngàu ngàu lại xuất ra điểm điểm đao ảnh.
- Ầm Ầm
Tòa nhà nơi Đông Quân vừa đứng bị đao khí cắt qua chém đến gạch ngói tán loạn, cả căn nhà ầm ầm sụp đổ.
- Nhất Kiếm Trảm Nhân.
Thân ảnh Đông Quân vừa hiện ra trên mặt đất chục trượng của vụ nổ thì đã nghe bên tai truyền đến tiếng xé gió, hắn theo bản năng gạt một đường kiếm qua sau.
- Roẹt.
Chỉ thấy Thành chủ không biết suất hiện sau lưng khi nào đã đâm ra một kiếm, thế công mạnh mẽ, binh khí ma sát trên lưỡi Thu Thủy vang lên tiếng roẹt roẹt bắn ra tia lửa.
Đông Quân thuận thế kiếm đâm chém ra một kiếm, một kiếm mạng đổi mạng... Nếu tên thành chủ không thu tay sẽ bị Thu Thủy chém làm hai nửa, nếu Đông Quân không thu tay sẽ bị trường kiếm đâm xuyên thân thể.
Thành chủ cũng là kẻ ngoan độc nhưng lão rất lý trí, tên này sức lực hơn người quần ẩu hắn chắc chắn sẽ thắng không ngu gì mà đổi mạng, trong đầu gã lướt qua như điện thế kiếm từ đâm thu lại tính phòng thủ.
- A.
Kiếm mới thu lại một đoạn thì trước mắt THu Thủy ánh lên lam quang chém giữa ngực gã, Thành chủ mượn thế bay ra chục trượng. Trước ngực lão một đường ngọt lịm, máu tuôn sốt xả...
- Vù vù.
Chưa đợi thành chủ thủ thế đã thấy trước mắt kiếm quang lâp lóe Đông Quân đã xuất hiện trước mặt chém ngang một đường, một đường kiếm này nếu không đỡ sẽ nhất kiếm rơi đầu... Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc không biết tên cầm đao từ đâu lao đến trước mặt thành chủ bổ ra một đao:
- KENG.
Đao Kiếm va chạm ánh ra tia nửa, Thu Thủy dịu dàng như nước nhưng ẩn chứa sát cơ vô tận.
- Phịch.
Chỉ thấy thanh đao như giấy mỏng bị Thu Thủy kiếm chém ra làm hai nhưng kiếm phong không nhắm đến thành chủ mà trực chỉ quét đến tên cầm đao. Thành chủ thấy thế kiếm thì phản ứng cực nhanh rút kiếm đâm tới Đông Quân định dùng bài vây Ngụy cứu Triệu. Đông Quân không thèm để ý đang đâm tới tay cầm Thu thủy ngọt lịm quét nửa một đường kính.
- Ư, ư.
Tên cầm đao cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, muốn mở miệng nói cái gì nhưng chỉ phát ra tiếng ư ử trong cổ họng.
- Phập.
Kiếm của thành chủ đâm trúng thân thể của Đông Quân phập một tiếng chỉ lún được đầu nhỏ trường kiếm, Đông Quân nhếch miệng cười, thành chủ chỉ cảm thấy nụ cười của hắn như thần chết đến rước không để ý đến tên cầm đao, gã bạo phát khí thế tính ngự không chạy đi.
Đông Quân nào có bỏ qua, dễ dàng lắm mới tóm chân mấy tên tu tiên xuống đất giờ cho bọn hắn đi khác gì tự chuốc lấy phiền. Thu Thủy quét một đường bỗng lưỡi kiếm đổi chiều quét lại một đường.
- Xoẹt.
Thu Thủy như tia chớp lóe qua mắt thành chủ, gã vừa nhấc người phi thân lên được nửa mét thì lưỡi kiếm đã tới.
- AAAA.
Chỉ thấy thành chủ rên lên đau đớn, gã bị một kiếm cắt chéo làm hai nửa từ sương chậu đến đùi bên.
- Đại ca, Nhị ca.
Hai tên một tên cầm trường kiếm, một tên cầm câu liêm đi đến phất ra vài là linh phù về phía Đông Quân ép hắn lui lại. Hai tên khoác vai thành chủ đã bị đứt đoạn, ruột gan lòi ra lại nhìn thấy tên cầm đao ánh mắt trợn to trên cổ có một đường tia máu. Nhìn hai nhát ngọt lim cắt mông vết xước, tên cầm đao cổ còn không phun máu khí tức đã đoạn.
- A AA.
Thành chủ đau đớn rên rỉ, cảm thấy hông eo mát lạnh, bên dưới ba chân không còn cảm giác... Hắn đau đớn rít lên:
- Giết hắn, giết hắn cho ta.
Hai tên nào có ngu, mặc kệ Đại ca gào rú quay người ngự không bay đi.
- Đâu có dễ như vậy.
Vừa bay được một đoạn sau lưng có tiếng nói vang vang như câu hồn sứ giả... Hai tên ánh mắt co rút cùng nhau quay đầu một tên cầm trường kiếm chém tới một tên tế ra linh phù...
- A.
Tên cầm kiếm vừa định chém một kiếm thì cổ tay đau nhói, cánh tay bị chém đứt.
- Oành Oành.
Vài trương linh phù nổ ầm trên không ánh nửa lóe lên nhưng trước đó tàn ảnh tiểu tử tóc lam đã mơ hồ. Bọn hắn dùng thần thức quét quanh bỗng nghe thấy tiếng không khi nổ bụp bên phải. Hai tên quay đầu nhìn theo hướng đó...
- Lục ca... Ta liều với ngươi.
Tên cầm trường kiếm quay qua đã thấy cổ tên cầm câu liêm đã mất đầu tức giận hét lớn nhưng chỉ thấy xa xa một tàn ảnh đã mở nhạt.
- Thất đệ cẩn thận.
Tên cầm trường kiếm được thành chủ gọi là thất đệ kia gian nan quay đầu chỉ thấy ngực đau nhói liếc nhìn xuống dưới thấy một thanh kiếm hơi cong ánh kiếm lấp lóe lam quang xuyên qua trái tim...
- AAA.
Hắn gầm lên một tiếng nâng trường kiếm chém ra một đường.
- Phập.
Bị khí thế bộc phát lúc sắp hết chém trúng nhưng tiểu tử kia không chút thương tổn, nói có thì chỉ có sứt mẻ rỉ máu chút..
- THẤT ĐỆ AAAA.
Đông Quân rút ra Thu Thủy kiếm lôi ra một cột máu phun ra thật dài. Thành chủ mất nửa thân người điên cuồng hét lên, bộc phát linh lực, toàn thân gã như trướng ra một vòng. Đông Quân thấy vậy ánh mắt có chút co lại.
- Mẹ nó, đừng có bạo thể A... BÙM
Một tiếng nổ vang vọng toàn thành, dân chúng say giấc ngủ bị tiếng nổ lớn giật mình tỉnh lại, xung quanh gà chó sủa loạn một mảng nhốn nháo phá tan màn đêm yên tĩnh.
- Đông Quân.