Chương 23: Đại tiên cái rắm!(PK)

Bên dưới tiểu điếm, trong một căn phòng tối đen Đông Quân mở mắt nghe phòng bên như có gió thoảng qua. Hắn cau mày, trước lúc tên Hàn Tử Thiên kia leo cửa ra khỏi phòng trong lòng hắn linh hồn phản ứng rất giữ dội, hắn đoán chắc là có người dùng thần niệm dò xét mình. Một lúc sau thì tên Hàn Tử Thiên leo cửa ra ngoài, mặc dù hắn là người tu tiên có thể ẩn tàng khí tức nhưng thế giới này không gì là không thể nha. Tên kia vừa xuống giường Đông Quân đã phát giác, ngũ quan cảm ứng được hắn lơ lửng trên không trung một lúc thì có người đi tới nhưng người kia rất cẩn thận bày ra kết giới ẩn tàng khiến hắn cũng không thể nào mà nghe ngóng họ nói gì.

- Tên này đang có chủ ý xấu xa gì?

Đông Quân lẩm bẩm nhưng cũng không để ý lắm. Hàn Tử Thiên kia vừa vào phòng leo lên giường khoanh chân giả bộ tu luyện một lúc Tố Như đến nói nói vài câu rồi qua cửa phòng Đông Quân.

- Công tử đến giờ rồi.

Hắn ứng một tiếng rồi xoay người ra ngoài, thấy trước cửa một nam một nữ mặc che mặt, hai người vẫn mặc bộ thanh bào nhãn hiệu tông môn đó khiến Đông Quân có chút buồn cười. Mẹ nó, các ngươi che mặt cũng đúng nhưng vẫn rước cái bộ đồ đó thì khác gì giấu đầu hở đuôi?

- Đi thôi.

Hắn cũng chả thèm nói, có thể họ không muốn lộ mặt của mình thôi, hắn thúc giục một tiếng dậm chân nhảy lên nóc nhà dùng khinh công phi đi.

Phủ thành chủ về đêm canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, lấp loáng đâu đâu cũng là ánh đuốc, bóng người. Trên không trung bây giờ đang có hai người ngự không lượn lờ, Đông Quân thì vừa dùng khinh công di chuyển qua những nóc nhà, cây cối ngước đầu bực bội "Tu tiên thật tốt a". Lúc này bên tai hắn truyền đến tiếng nhắc nhở, hai người trên không cũng dừng lại.

- Bên dưới có khí tức của Kết Đan kỳ.

Đông Quân đứng trên một cành cây lớn, trên người dán Ẩn Khí phù. Tố Như này sợ hắn là phàm nhân không thể ẩn lặc qua mắt tu tiên giả nên đưa cho hắn dán lên người. Đông Quân không phải không có thứ để ẩn lặc nhưng thấy nàng đưa cho cũng lười dùng đồ của mình. Có thứ miễn phí ngu gì không dùng a.

- Công tử chuẩn bị, chúng ta nhất kích tất sát.

Điều này cũng trong kế hoạch, nàng sợ trong này còn nhiều Kết Đan nên chọn cách giải quyết một tên trong nháy mắt, vì khi động thủ linh lực sẽ tiết ra lúc đó mấy tên tu tiên kia khẽ phát giác. Chỉ thấy Tố Như và Hàn Tử Thiên cẩn thận đi đến bên cửa sổ, động tác lưu loát mở cửa phóng kiếm phi tới.

- Xoẹt.

- A.

Trong phòng vang lên tiếng hét của một người xa lạ, Đông Quân bên ngoài rình mò sau tiếng hét đau đớn là tiếng binh khí va chạm leng keng, tiếng oành oành bảo nổ.

- Công tử cẩn thận.

Một tiếng nữ nhân nhắc nhở, trong căn phòng hớt hải bay ra một tên hoa bào đã bị đoạn một cánh tay tên này định bỏ chạy thì thấy trước mắt lóe lên ánh kiếm, hắn sợ hãi tay biến thành chưởng nhấn ra trống đỡ.

- Ầm.

Chưởng kiếm giao nhau ấy vậy mà vang lên tiến bạo nổ, tên hoa bào đang đà phi thân ra ngoài đối kiếm một cái bị kiếm chấn văng trở lại.

- Hự.

Hàn Tử Thiên như chờ sắn ở đó, thấy tên hoa bào bay chở lại thì điều kiếm một nhát xuyên ngực gã hoa bào, hắn nắm kiếm kẽ vặn kiếm từ nằm ngang trong thân thể tên hoa bào bị hắn vặn cho thành chiều dọc. Tố Như thấy vậy thì khẽ nhăn mày cảm giác sư huynh hôm này rất khác, nàng định mở miệng thì văng vẳng trên không vang lên giọng một nam tử, giọng nói như sấm rền:

- Người phương nào tới làm loạn phủ đệ của ta?

Chữ cuối vừa dứt thì trên không trung đã lơ lửng một nam tử trung niên vẻ mặt như hổ, khí thế uy vũ. Hắn vừa xuất hiện xung quanh cũng nhốn nháo bay ra gần chục người, theo sau là đoàn đoàn binh lính. Tố Như vừa cảm nhận khí thế của nam tử kia ánh mắt hơi co lại nói:

- Một Kết Đan hậu kỳ, 4 tên Kết Đan sơ kỳ, còn lại là Trúc Cơ... lực lượng này...

Hàn Tử Thiên bên cạnh cũng có chút sợ hãi, dù gã tự phụ có thể đánh ngang với Kết Đan hậu kỳ nhưng ở đây gần 15 tên trong đó có tận 5 tên Kết Đan... Nếu bọn chúng hợp công thì dù ó 10 cái mạng hắn cũng không chắc chắn. Hắn có chút lo lắng nhìn sư muội mình truyền âm vài câu. Đông Quân chỉ thấy Tố Như tai nhích động rồi liếc sư huynh rồi lại liếc mình lắc lắc đầu không truyền âm lại mở miệng:

- Công tử cầm cự được mấy tên Trúc Cơ chứ?

Đông Quân liếc Hàn Tử Thiên, không hỏi cũng biết tên kia định bỏ hắn lại mà chạy nhưng sư muội hắn không nghe. Hắn nhìn 5 tên Kết Đan ngự không lại nhìn chục tên Trúc Cơ đứng đất bộc phát khí thế ép đến. Hắn quay đầu mỉm cười với Tố Như nhàn nhạt nói:

- Cô nương mới Giả Đan cảnh giới dù hợp lực cũng không đấu lại bọn kia. Cô nên cũng sư huynh chạy đi...

Hàn Tử Thiên nghe vậy như mở cờ trong bụng ngoại lệ chắp tay với Đông Quân:

- Công tử thứ lỗi rồi.

Nói xong nắm vai Tố Như định chuồn, Tố Như ánh mắt ngập ngừng một chút rồi lắc lắc đầu:

- Sư huynh... Công tử là chúng ta mời đến sao có thể bỏ mặc hắn.

Hàn tử thiên ánh mắt có chút tức giận:

- Hôm nay hắn cũng có ý tự tìm chết, sư muội đi nhanh không...

Chưa dứt lời thì phía trên không mấy tên Kết Đan đã phi tới vây quanh, tên Hậu Kỳ kia mở miệng giọng như sấm:

- Tặc tử đại láo phủ của bổn thành chủ còn định chuồn.

Mấy tên kết đan dù cách chục trượng nhưng tạo thành thế vây quanh, dù bây giờ có chạy cũng không thoát a. Đông Quân thấy mấy tên Kết Đan vây đến giọt nước không lọt, xa xa hai ba mươi trượng còn có chục tên Trúc Cơ đi đến sau lưng vác theo vài trăm binh lính... "chém thì chém đến mỏi tay a" nhìn đầu người lúc nhúc hắn thở dài quay qua Tố Như nói:

- Cầm cự một hồi đợi ta.

Nói rồi rút Thu Thủy kiếm ngang lưng dậm chân một cái phi thân tới. Hắn lao đi cũng không kinh động đến trận hình của 5 Kết Đan, đơn giản bọn chúng nghĩ một Luyện Thể tu sĩ một tên trúc cơ cũng thừa sức giết rồi. Cả lũ nhìn chằm chằm hai người Tố Như, Hàn Tử Thiên ánh mắt bất thiện.

- Không may mạo phạm các vị đạo hữu lượng thứ cho.

Hàn Tử Thiên thấy không có góc chạy thì chắp tay giải thích. Tên Kết Đan hậu kỳ tự xưng thành chủ nhìn xác của nam tử hoa bào mắt tóe lửa giận quát:

- Mạo phạm? Ngươi giết Tứ đệ của ta tính là mạo phạm?

Tố Như cũng là bực bội, sư huynh vừa thấy người ta chưa đánh đã chạy giờ giết người rồi cầu xin đến nàng cũng chả lọt tai, lại còn tên Đông Quân kia nữa ý nàng là cầm cự chờ thời cơ đào thoát hắn vậy mà hùng hục lao đi... Nàng thở dài một hơi nói với Hàn Tử Thiên:

- Sư huynh chúng ta phối hợp cùng mở đường chạy.

Hàn Tử Thiên bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng là rất tức giận cái sư muội này, sớm không chạy giờ người ta vây rồi chạy đi đâu nữa a. Hai người rút kiếm thủ thế.

- Phụ thân, người bắt sống đôi tình lữ này lại giúp ta. Ta là ta chưa chơi một đôi tình lữ bao giờ.

Xa xa vọng lại tiếng nói dâm đãng của một nam tử nào đó, lời hắn nói cũng rất là thú tính a. Tố Như nghe vậy thì cau mày liếc nhìn sang thì thấy xa xa trong đoàn người kia Đông Quân đã đánh làm một đoàn, hơn chục tên Trúc Cơ, Luyện Khí, mấy trăm binh lính ấy vậy mà không xuống hạ phong. Lời nói vừa nãy là phát ra từ một tên Trúc Cơ đang nhàn nhã đứng xem chiến đấu.

- Ừm, nếu Phi nhi thích thì ta sẽ bắt cho ngươi.

Tên Hậu Kỳ thành chủ chỉ hơi nhíu mày nhưng rất nhanh dãn ra gật gật đầu đáp ứng. Mấy tên Kết Đan xung quanh nghe thấy hắn muốn chơi cả đôi tình nhân, trong đầu tưởng tượng một chút đã nổi hết da gà...

- Đi.

Nhân lúc tâm tình bọn kia bồi hồi, Hàn Tử Thiên chớp lấy thời cơ ngự không trảm ra vài đường kiếm khí về một tên Kết Đan yếu nhất kéo Tố Như tính chạy.

- Chạy đâu?

Tên Kết Đan sơ kỳ này chỉ rùng mình một cái, thấy kiếm khí lao tới thì lấy ra một lư đỉnh ba chân nghênh tới.

- Oành.

Kiếm khí đụng trúng lư đỉnh phát ra những tiếng nổ lớn, nhóm người xung quanh cũng hồi thần rút binh khí đánh tới đôi nam nữ, chỉ có tên Thành Chủ nhàn nhã nhìn ngắm.

- Xoẹt xoẹt.

- Ầm ầm.

Tiếng binh khí va chạm ầm ầm, 4 Kết đan, 3 sơ kỳ , 1 trung kỳ hợp công ấy vậy mà hai người Tố Như, Hàn Tử Thiên không rơi xuống hạ phong hai bên nhất thời cân tài cân sức. Đó cũng là chênh lệch của tán tu với tinh anh đệ tử a.

- Vù vù.

Hàn Tử Thiên chém ra một kiếm bức lui sài đao của tên đánh lén Tố Như, kiếm khí lướt qua cắt vài sợi tóc của nàng mà nàng không một cái nhíu mày hay trách móc, hẳn là rất tin tưởng hắn.

- Sư huynh cẩn thận.

Tố Như thấy phía sau tên cầm lư đỉnh kia áp tới, nàng cũng xuất kiếm đâm ra một đường.

- Đinh.

Kiếm Đỉnh va nhau vang lên đinh đang chấn lui tên kia, nàng tuy là Giả Đan nhưng chiến lực cũng không thấp cũng có thể đánh ngang với Kết Đan sơ kỳ thậm chí là trung kỳ...

Hai bên đánh một hồi không ra kết quả, chắc là vì lời của tên kia muốn bắt sống cả hai người khiến cục diện lâm vào bế tắc... THành chủ Kết Đan hậu kỳ thấy mãi không cầm xuống được hai người thì xuất ra trường kiếm khi thế uy vũ phi thân từ chục trượng lao tới.

- Nhất Kiếm Trảm Nhân .

Một tiếng hô lớn, giọng nói ầm ầm như sóng vỗ. Hàn Tử Thiên vừa bức lui một tên cầm côn cảm nhận nguy hiểm quay người nâng lên trường kiếm.

- Ầm.

Trường kiếm nằm ngang xảo diệu đỡ một kiếm của Thành chủ đâm tới vang lên tiếng nổ ầm. Lấy hai người làm trung tâm xung quanh như có cuồng phong dậy sóng, cây cối bị gió thổi nghiêng ngả.

Thành chủ thấy Hàn Tử Thiên đỡ được kiếm có chút bất ngờ thu kiếm biến chiêu quét ngang một kiếm:

- Nhị Kiếm Phá Thành.

Không có kiếm khí phát ra, hai người trực diện giao đấu. Hàn Tử Thiên thấy thế kiếm mạnh mẽ như xé rách không khí ánh mắt hơi co biến chiêu nghênh thế.

- Đinh.

Lại một trận cuồng phong lấy hai lưỡi kiếm làm trung thâm gió thổi vù vù khiến tóc hai người bay lên phần phật.

- Tam Kiếm Bổ Sơn.

Lại một giọng nói như sấm truyền đến, Hàn Tử Thiên vừa thấy thế kiếm bổ xuống ánh mắt co rút nâng kiếm trống đỡ. Một bên Tố Như chật vật trống đỡ bốn người công kích có chút không chịu nổi, nhưng đám người muốn bắt sống nên liều mạng chống chả không rơi xuống tuyệt cảnh.

- ẦM

Một kiếm bổ xuống, khí thế như vạn sơn áp đỉnh Hàn Tử Thiên hai tay chống trường kiếm không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ mà bị đánh bay ra sau chục trượng.

- Xoẹt.

Vừa bị chấn lui khiến Hàn Tử Thiên Khí Huyết quay cuồng chưa kịp định lại thân hình một luồng đao khí từ đâu chém tới hắn gắng gượng vận dụng linh lực cưỡng ép né chiêu nhưng vẫn bị đao khí lướt qua vai rách ra một đường máu...

- Tứ Kiếm Rẽ Sông...

Một bên này Đông Quân tay cầm Thu Thủy kiếm mỗi lần lướt qua một người lại mất đầu, cụt tay chân. Chiến đấu máu me cực điểm khiến đám Trúc Cơ và binh lính có chút sợ hãi. Đám Trúc Cơ bây giờ chết mất phân nửa, trong lòng đang rất hoang mang không biết tên Luyện Thể sĩ này từ đâu chui ra lấy da thịt phàm nhân đánh cho bọn hắn hoa mắt tróng mặt...

- Phế vật, lũ phế vật.

Long Chấn Phi bên ngoài ánh mắt dâm đãng quét lên quét xuống dò xét Đông Quân thấy đám người cả phàm, cả tu tiên đánh mãi không cầm được thì bực bội chửi ầm lên.

- Thiếu chủ a, tên này rất khó chơi.

Một tên Trúc Cơ đang đứng một bên ném ra một đóng linh phù vừa niệm xong có thời gian rảnh giải thích cho tên thiếu chủ. Long Chấn Phi nghe xong thì càng tức giận sút cái vào mông hắn mà chửi:

- Phế vật, một tên phàm nhân không bắt được ra nuôi các ngươi làm gì?

Tên Trúc Cơ kia mặt đen sì không dám phản bác, trong lòng thì chửi thầm "Ngươi cũng là Trúc Cơ trung kỳ, méo lên mà đánh ngồi đây mà sun vòi"

- A.

Đông Quân bị vây bởi lớp lớp người giết mãi không hết hắn thật có chút bực bội. Mẹ nó, hắn là hắn ghét nhất tình cảnh này cứ chém một tên một tên lại ló đầu ra chém mãi không hết a. Hắn thật là ước ao giống tu tiên giả ném ra một lá linh phù rồi "bùm" một cái chết cả đám kiến hôi này.

- AAA.

Vài tiếng hét vang lên, Thu Thủy nhẹ nhàng cắt qua khiến ba tên giáp sỹ lao đến thân chia hai nửa bụng chân tách rời. Không thèm nhìn mấy tên chỉ còn thân trên đang ra sức kêu gào Đông Quân quay ra sau chém ra một kiếm khiến tên lính ở sau đao vừa chém đến thì cả đầu cả đao đứt làm hai ngã xuống mà chết.

- Ầm.

Tiếng nổ của một lá linh phù vang lên Đông Quân hớt hả lùi lại, nhìn cái áo đã dính đầy máu tươi giờ lại thêm chút bùn đất khiến hắn rất ư là bực bội. Mắt vừa liếc tìm mấy tên Trúc Cơ thì nhất thời chửi mẹ nó... Chỉ thấy xung quanh người có hơn chục tấm linh phù đang lấp lóe, hắn giật thót mình chém ra một kiếm cắt đứt hai tấm linh phù. Đang định chạy thì...

- ẦM ẦM ẦM.

Lấy Đông Quân làm trung tâm một cột khói cao đến hai trượng (1 trượng=3,3m) phát tán ra sung quanh. Không kể địch ta cả lũ binh lính đứng gần đều bị nổ tan xác.

- Lũ đần, ta kêu bắt sống hắn cơ mà, Mỹ nhân của ta aaaaa.

Long Chấn Phi thấy cột khói ngun ngút thì hồn siêu phách lạc chỉ hận không thể khóc dòng dòng mà chửi. Cả lũ đứng quanh nhìn hắn sắc mặt cổ quái đều nghĩ "Anh hùng yêu mỹ nam! Không! Không, tên tóc lam kia vừa là anh hùng vừa là mỹ nam a. Đúng lúc Long Chấn Phi mắt đỏ hoe sụt sùi cảm thán.

- AHHHHH, LŨ CHÓ HOANG.

Một tiếng hét kinh thiên truyền ra từ trung tâm vụ nổ, Long Chấn Phi một bên lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa thì nhất thời vui mừng hô lớn:

- Còn sống, còn sống. Mỹ nam của ta a.

Một câu phát ra tình ý này của một nam nhân gửi cho một nam nhân khiến cả lũ rùng mình. Đám tu tiên Trúc Cơ thì thầm chửi "thằng biến thái, hắn không chết chỉ khổ bọn ta a".

- Xoẹt.

Một tên tu tiên đang chửi thầm bỗng hai mắt trợn to đầu lìa khỏi cổ. Chỉ thấy sau lưng hắn là một người mặt mũi nấm lem bụi bẩn, cả người quần áo rách nát mơ mồ lộ ra da thịt săn chắc.

Chưa để đám người nhìn rõ thêm thì thanh niên đứng đó bỗng mơ hồ tan biến một bên khác lại truyền ra tiếng hét thảm.

- A.

- A.

Tiếp đó xung quanh truyền đến tiếng hét liên miên bất tuyệt, thanh niên tóc lam kia như quỷ ảnh đoạt mạng, mỗi lần hắn để lại một cái bóng là lại một người mất đầu, mất chân tay.

- A.

Một tiếng hét truyền ra, tên lính đứng cạnh ngoái đầu sang thì chỉ thấy tên đồng bạn bên cạnh thân thể bị chia làm hai từ vai xuống hạ thân. Hắn sợ hãi lùi ra sau mấy bước, đột nhiên cổ truyền đến một trận nhói nhói, hắn đưa tay lên sờ sờ thì bỗng nhiên tầm mắt quay quanh tứ phía đến lsuc kịp nhận ra đầu hắn đã rơi xuống đất khí tức đoạn tuyệt...

- Dừng lại, cút hết cho ta.

Đông Quân thân ảnh quỷ mị đến phía sau Long Chấn Phi kề đao trên cổ ra lệnh cho đám người.

- Thiếu chủ.

Cả lũ hô lên thất thanh, tên thiếu chủ kia thì ngoái ngoái đầu nhìn một tên cả người cơ hồ toàn máu, trên thân người có mỗi cái quần rách nát còn lành lặn che đi hạ thân. Long Chấn Phi cảm nhận ở cổ một trận sắc lạnh rụt rụt người mở miệng cười cười:

- Mỹ nam của t...

Chữ ta còn chưa ra hắn đã cảm nhận được hạ thân có chút man mát, vừa ngoái đầu xuống thì đã sợ hãi hét lên thất thanh.

- A, của ta, bảo bối của ta aaaaaaaa.

Đông Quân vẻ mặt ghét bỏ nhìn tên thiếu thành chủ lưỡng tính này đang vơ vơ dương căn trên mặt đất đau đớn khóc dòng.

- Vứt binh khí xuống cút đi.

Cả lũ nghe hắn nói ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi bỗng từ đâu có tiếng leng keng, sau đó cả lũ vứt hết binh khí chạy loạn a. Bọn hắn cũng không ngu nha, tên ôn thần kia chém giết một hồi mấy trăm người quần ẩu một lúc còn có 50 tên, ở lại thì chỉ có chết a. Với lại thiếu thành chủ bị hắn bắt đến làm con tin, giờ chạy cũng có cái cớ để nói nha.

Loáng thoáng mấy tên đã cong đít chạy hết, dưới đất giờ xác người chất trồng máu chảy thành dòng, một cảnh tượng thật đáng sợ a.

- Các ngươi là người tu tiên?

Đông Quân hỏi một câu với bốn tên còn đứng lại. Hắn cũng đoán được mấy tên này la mấy tên Trúc Cơ còn sót, nhưng vẫn hơi nghi nghi vì Đông Quân không thể sử dụng thần niệm a.

- Thả thiếu chủ ra còn được thành chủ tha thứ.

Không biết tên nào mạnh dạn uy hiếp. Hắn vừa nói xong chỉ thấy Đông Quân gật gật đầu chưa kịp để hắn vui mừng thì thân ảnh kia đã mơ hồ, rồi mát hắn tối sầm...

- A

- A

Hai tiếng hét liên tiếp vang lên, chỉ thấy hai tên cách xa nhau 3 trượng cơ hồ cùng lúc bay đầu. Đông Quân liếc mắt nhìn tên còn lại đứng gần vách tường thấy vẻ mặt tên này cứng đờ, ánh mắt vồ thần thì có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra nhếch lên một nụ cười quỷ dị thân ảnh mơ hồ.

Cách xa chục trượng sau bức tường tên kia, chỉ thấy một thân ảnh lờ mờ hình người như có như không, hắn đang cắm đầu phi thân đi điều quái lạ là thân ảnh này như hình chiếu 3d vậy lờ mờ có thể nhìn xuyên thân thể gã. Bỗng cái bóng như ma chơi này dừng lại, trong ánh mắt của bóng ma lóe lên vẻ hoảng sợ rất nhanh lại cười tự tin.

- Ngươi dù gì cũng là phàm nhân cho dù có mạnh cũng không thể giết linh hồn ta.

Đông Quân nghe vậy trên vẻ mặt đầy máu lộ ra một hàm răng trắng bóc khiến linh hồn kia có chút run rẩy, hắn cười cười nhìn linh hồn giọng nói có chút trâm biếm:

- Vậy để ta thử.

Xuất kiếm nhanh như thiểm điện, Thu Thủy đâm ra một đường trúng ngực linh hồn kia khiến nó la lên thất thanh.

- Tha mạng, đại tiên tha... A.

Linh hồn đau đớn rên là, hắn vừa mở miệng xin tha thì đã cảm thấy trời đấy quay cuồng, thân ảnh mơ hồ vỡ tan hòa vào không khí.

- Đại tiên cái rắm.