Chương 22: Nữ nhân thần bí

Đông Quân không ép nàng quan hệ, Hồng Nô dù hạ thân đau nhức nhưng dương căn không di chuyển nằm yên trong đó cũng dần thích ứng, nàng nhẹ nhàng di chuyển cánh tay gột rửa thân thể cho hắn... Đúng lúc đang hưởng thụ nữ nhân cọ rửa thì bên ngoài truyền đến tiếng la thất thanh của nữ tử nào đó:

- Không xong rồi, Lam Yên, Lam Kiều bị tên Thanh Vân nhốt lại.

Nữ tử này hùng hục đạp cửa vào vừa nói xong thì thấy một nam một nữ đang ôm nhau mà tắm nhất thời sững người, dù nàng cũng là kỹ nữ nhưng nam tử kia quả thật rất soái, trong lòng nàng cũng hâm mộ không thôi.

Hồng Nô nghe nữ tử kia nói thì hốt hoảng, vừa mới đứng dậy bên dưới hạ thân đã chuyền đến đau nhức nàng a lên một tiếng cố nén đau hỏi vội.

- Lam Kiềm, Lam Yên tỷ tỷ làm sao?

Nữ tử kia thì vẫn đang ngây ngốc nhìn, Đông Quân cũng thấy có chút không ổn, ôm Hồng Nô đặt sang một bên.

- Ah~

Bên dưới dương căn thô to vừa ra Hông Nô đau rên lên một tiếng, hạ thân trào ra dâm thủy lượn lờ trong màn nước.

Đông Quân đứng dậy bại lộ ra thân hình cường tráng, bên dưới dương căn vẫn căng cứng, hắn bước ra khỏi bồn tắm mặc lại quần áo kêu nữ tử kia nói xem có chuyện gì. Kỹ nữ kia ngây ngốc một hồi thấy hắn động thân mặc quần áo mới kể lại. Thanh Vân cũng như là đám bảo kê quán hát, nhà thổ vậy, mặc dù trên danh nghĩa thanh lâu này của Trương ma ma nhưng thiếu thành chủ sợ bọn kỹ nữ trốn lên sai tên kia ở đây giám sát, cũng tránh cho các nàng đào thoát với giải quyết mấy tên mắt mù gây sự.

Tên Thanh Vân này là tên rất biến thái, ai không nghe sẽ bị hắn bắt nhốt đánh đập, hắn rất ưa một nữ tử gì gì đó trong thanh lâu mà nữ tử kia không phải hạng người tốt gì. Lúc Lam Yên, Lam Kiều thu rọn hành lý, tạm biệt tỷ muội tâm sự là được người chuộc thì nữ tử kia nghe được ghen ghét mà báo cho tên Thanh Vân. Tên kia bắt nhốt các nàng còn nói "thiếu thành chủ không thiếu tiền các ngươi không thoát được đâu" rồi thế là bắt nhốt đánh đập các nàng.

Đông Quân nghe xong cũng bừng bừng tức giận, tuy không thích các nàng nhưng cũng là người của mình. Hồng Nô cũng muốn đi theo nhưng khổ nỗi bựng đau âm ỉ, hai chân như sợi bún không đi được, Đông Quân thấy vậy kêu nàng ở lại. Mặc xong y phục theo lời kỹ nữ kia nói vác kiếm tìm người...

- Thật soái...

Nữ tử kia ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của hắn khuất sau cánh cửa, ánh mắt long lanh cảm khái.

- Tỷ tỷ đỡ ta dậy...

Nhìn biểu hiện dại trai của nữ tử kia, Hồng Nô có chút muốn cười nhưng nàng không cười nổi, giờ đang có chuyện gấp nha... Nữ tử kia thấy Hồng Nô gọi thì đi đến dìu nàng đến bên giường thay quần áo. Nhìn cánh hoa sưng múp, lại nhớ lúc hắn ra khỏi bồn tăm cái kia... cái kia rất lớn a nàng ánh mắt có chút sợ hãi hỏi:

- Cái kia... cái kia vào bên trong như nào?

Hồng Nô nghe thấy câu hỏi này mặt cũng hơi ửng hồng, nhưng nàng cũng là kỹ nữ nha nào có ngại ngùng như khuê nữ. Xoa xoa cái bụng đau nhức lí nhí mở miệng:

- Dù rất... rất đau nhưng... cũng khoái...

Đằng sau thanh lâu là một nơi như nhà giam vậy, nơi này chuyên nhốt các nữ tử định đào thoát, không nghe lời khách nhân của Nghênh Xuân Lâu. Đông Quân một đường đi đến, các kỹ nữ thấy hắn cũng trêu đùa mời gọi nhưng vừa nhìn vào ánh mắt đằng đằng sát khí thì sợ hãi im miệng.

- A... A... đại nhân tha mạng...

Vừa đi qua lối rẽ có cây có hoa thấy một căn nhà gỗ cửa đóng kín, bên trong phát ra nhưng tiếng hét thảm cầu xin.

- Vút... Tiện nhân, ta đánh các ngươi thành thân tàn ma dại xem ai còn muốn chuộc các ngươi...

Một tiếng nói oang oang phát ra từ bên trong kèm theo tiếng vun vút, mỗi tiếng hạ xuống là lại có tiếng kêu đau đớn của nữ nhân. Đông Quân nghe xong thì cũng nhận ra là tiếng của ai, hắn bừng bừng phẫn nộ đạp cửa mà vào.

Đập vào mắt hắn là hai nữ tử đầu tóc bù xù tứ chi bị trói, thân thể không một mảnh vải, người hằn lên những vết roi da đỏ lòm, máu rỉ ra... Còn có ba tên đang cầm roi đánh đập các nàng, đáng chú ý là một tên trong đó lưng hùm vai gấu, và một nữ tử thiếu vải khanh khách người khoác tay hắn. Vừa nghe tiếng Đông Quân đạp cửa ,tên lưng hùm kia quay người có chút tức giận hỏi:

- Ngươi là ai mà dám hống hách làm phiền bổn đại gia?

Đông Quân liếc mắt thấy tên này đang phẫn nộ, mắt hổ săm soi nhìn chằm chằm hắn, lại thấy nữ tử khoác vai lưng hùm kia ánh mắt như phát sáng liếm liếm môi ánh mắt đưa tình mở miệng nói:

- Tiểu ca này cũng thật soái nha, chẳng lẽ đến đây tìm thiếp thân?

Nói xong nàng cười lên khanh khách, tên lưng hùm thấy vậy không hề tức giận chỉ luồn tay bóp mông khiến nữ tư ai nha một tiếng:

- Thanh Vân ca thật xấu.

Nữ tử nũng nịu khiến tên kia vui vẻ cười lên ha hả tức giận vơi đi không ít, lúc hắn đang định nói với Đông Quân cái gì thì bên tai chuyền tiếng động, một cột máu phun thẳng vào mặt gã.

- A, đau chết ta...

- Đại nhân cứu mạng A.

Tên được nữ tử kia gọi là Thanh Vân sững người, tay sờ sờ khuôn mặt có chút nước ấm nhìn sang. Chỉ thấy hai tên cùng gã đã đứt lìa tứ chi máu tươi chảy ra sối xả phun cả vào người hắn bên cạnh không biết tên tiểu tử áo bào trắng xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, ngang lưng đeo một vỏ kiếm đang cúi người cở trói cho hai nữ tử kia... Tên Thanh Vân này thấy tiểu đệ bị đoạn tứ chi thì có chút tức giận, không để ý đến tiểu tử ra tay như nào mà rút đao bên hông gầm lên một tiếng hét.

- Ngươi muốn chết...

Thấy tiểu tử kia vẫn loay hoay quay lưng tháo giây trói thì hắn càng phẫn nộ nhân lúc tiểu tử kia quay lưng mà đổ ra một đao.

- Xoẹt, Leng Keng.

Tay cầm cây đao đang trên đà bổ xuống thì bỗng nhiên đứt đoạn một cột máu phun ra từ cổ tay cụt. Thanh Vân lưng hùm có chút ngây người nhìn bàn tay nắm chặt đao trên đất có chút quen quen, một hô hấp sau hắn hét lên một tiếng.

- AAA

Nữ tử đứng im một bên sắc mặt trắng nhợt không hai chân nhũn ra ngã ngồi trên đất, nàng này từ đầu đến cuối chưa hiểu chuyện gì. Nàng chỉ nhớ tên thanh niên kia đạp cửa xông vào rồi từ ngoài cửa thân ảnh hắn mơ hồ sau đó hai tên kia tứ chi đứt đoạn, rồi nàng tận mắt nhìn thấy tay Thanh Vân bỗng nhiên đứt đoạn văng ra... Từ đầu đến cuối không thấy tên thanh niên tóc lam kia làm như thế nào... Nàng bây giờ cả người run rẩy không cả có sức mà hét...

- Công tử...

Một giọng nói yếu ớt chuyền ra, Lam Yên mơ mơ màng màng nhìn thanh niên đang cởi trói cho mình miệng nhỏ khẽ cười gọi hắn... Đông Quân nhìn nàng thê thảm như vậy mà vẫn cười ánh mắt chứa đựng một điều khó nói hắn lắc lắc đầu an ủi.

- Không sao, có ta ở đây rồi.

Vừa nghe được lời này nàng như chút hết sức lực ngất lịm đi. Đông Quân nhìn thấy mà trong lòng phẫn nộ cực điểm. "Đều là do phủ thành chủ gây ra" trong lòng hắn suy đoán ánh mắt lóe lên sát khí. Hắn cũng không phải là bồ tát cứu khổ, chỉ là hắn cảm thấy các nàng rất tốt, lại thêm hắn hứa với các nàng sẽ cứu các nàng ra còn mấy kỹ nữ khác hắn cũng chả hơi đâu mà lo.

Hắn cởi áo bào của mình đắp vào Lam Yên, nhưng áo cũng chỉ có một cái không thể cởi cả nội y a. Nhìn Lam Kiều lõa thể người hằn vết roi một bên hắn như nghĩ ra cái gì nhìn nữ tử kia giọng ra lệnh:

- Cởi quần áo ra mặc cho nàng...

Nữ tử kia run run người nhìn bộ hung thần ác sát của hắn mà cố gắng gượng làm theo. Lúc này ngoài cửa đi vào một nhóm người dẫn đầu là Trương tỷ, theo sau còn có Hồng Nô được ai đó rìu vào. Vừa nhìn thấy thảm cảnh trước mặt cả nhóm người sắc mặt trắng nhợt không dám hé răng. Trương tỷ có vẻ là người từng trải nàng hít sâu một hơi dò hỏi.

- Công tử định làm thế nào?

Làm thế nào? Giờ gây ra thành thế này rồi thì tất nhiên phải tìm người gánh a. Liếc nhìn hai nữ nhân người đầy vết thương ánh mắt lóe lên sát khí không nói không rằng Thu Thủy lấp lóe cho ba tên đầu một lơi thân một lẻo.

- Thu xếp các nàng cho tốt.

Nói xong lục tìm trong túi chữ vật ra một bình dược thủy đưa cho Hồng Nô kêu nàng cho Lam Yên, Lam Kiều bôi hắn thì đằng đằng sát khí đi ra bên ngoài. Hồng Nô nhỏ tuổi thấy máu mé có chút không chịu nổi vô thức cầm bình dược sắc mặt trắng nhợt ấp úng mãi định nói cái gì thì bị Trương tỷ kéo lại:

- Các ngươi thu xếp cho các nàng, còn những người kia nữa.

Trong phòng không phải chỉ có Lam Yên, Lam Kiều dù gì kỹ nữ đông như vậy cũng phải có vài người kiên nghị bất tuân a. Trương tỷ nhìn theo bóng lưng của Đông Quân, mái tóc lam buông xõa hai vai, áo ào trắng được hắn mặc lại từ bao giờ, lưng đeo Thu Thủy kiếm bước đi xa xa, nàng nhìn có chút ngây ngốc chờ hắn khuất tầm mắt mời lẩm bẩm:

- Mong sao ngươi đủ thực lực.

Nàng không phải là một nữ tử hành động theo bản năng, khi thấy Đông Quân an ổn về nang lưng còn đeo thanh kiếm nàng đã đoán được phần nào, giờ thấy hắn giết người không một cái nháy mắt thì càng tin tưởng phán đoán của mình. Giờ chỉ mong sao hắn đủ bản lĩnh, không đủ thì cũng cố bảo vệ bản thân a.

Trên đường đi về phía phủ thành chủ, Đông Quân chân bước có chút nhanh. Hắn vừa ra khỏi căn phòng kia thì có chục tên cầm đao lao vào đều bị hắn một đường chém giết sạch, giờ hắn đang một bộ hung thần ác sát tiến về phủ thành chủ... Đang lúc chân thoăn thoắt bước đi như bay thì trước mặt xuất hiện một nữ tử xinh đẹp:

- Vị công tử xin dừng chân một chút.

Đông Quân liếc mắt một cái không thèm để ý mà lướt qua một bên.

- Chúng ta cùng mục tiêu.

Nữ tử kia có chút gấp gáp vượt lên giải thích. Đông Quân bước chân hơi dừng, quay người có chút suy nghĩ nhìn nàng hỏi:

- Như thế nào?

Thấy hắn dừng lại nữ tử thở một hơi nói:

- Đi theo ta.

Đông Quân gật gật đầu đi theo nàng đến một tiểu điểm, vào trong một căn phòng trọ thì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của một nam tử lam bào, hắn cũng chẳng thèm để ý tự nhiên tiêu sái ngồi xuống bàn trà hỏi một câu:

- Hai người là phu thê?

Câu hỏi này của hắn khiến nữ tử nhất thời đỏ mặt cúi đầu ấp úng định giải thích thì nam tử kia như muốn khẳng định chủ quyền, kéo lấy tay nàng đáp:

- Chúng ta đã ước định chung thân.

Đông Quân nhìn ánh mắt hạnh phúc tùy hắn nắm bắt của nữ tử xinh đẹp kia lại nhìn nhìn nam tử lam bào có chút ghen ghét bĩu bĩu môi buông xuống một câu:

- Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Nam tử kia nghe xong mặt đỏ bừng bừng định rút kiếm đánh tới thì nữ tử xinh đẹp kia kéo lại chuyển chủ đề:

- Chúng ta bàn chính sự.

Đợi nam tử kia bình tĩnh nàng mới giải thích:

- Như trước đã giới thiệu, huynh muội chúng ta là người của Thanh Lam Kiếm Tông, nhưng mục đích của chúng ta đến đây là...

Hai người này là người hắn gặp ở vách tường phủ thành chủ Tố Như, Hàn Tử Thiên, qua lời nàng nói môn phái nàng ở trên một ngọn núi rìa sông Hồng Hà, tông môn nghe có tin đồn có tin tu tiên giả xuất hiện ở một số thành quanh đây tác quái nên giao nhiệm vụ hai người đến điều tra, tróc nã.

Qua điều tra của hai người thì quanh mấy thành gần đây không hề có bất thường chỉ có phủ thành chủ của thành này là có giấu hiệu khả nghi, lại qua lời đồn đại của dân chúng thêm việc sáng nay có tu tiên giả tập kích đã khẳng định thành này có cung phụng tà tu. Sáng nay cũng là lúc hai người vào trong dò xét thấy bên trong có vài tên Trúc Cơ ẩn nấp, rồi tên Kết Đan bị Đông Quân giết chết kia phát hiện nên các nàng rút bàn kế hoạch thích đáng. Đang lúc rút lui thì gặp Đông Quân đánh nhau đành đứng lại dò xét, thấy hắn bị tên Kết Đan ám toàn bèn ra tay cứu. Nàng nói đến đây tên Hàn Tử Thiên cũng bực bội không thôi. Rõ ràng là rút đao tương trợ, không được cảm tạ thì thôi lại bị ám toán suýt mất mạng...

Tố Như thấy vẻ mặt của hắn thì nhẹ lắm tay an ủi rồi nói ra ý kiến của mình. Mặc dù tên Kết Đan kia đã chết nhưng nàng đoán hẳn không đơn giản như vậy, tên kia vừa nhìn thấy các nàng đã ẩn nấp ám toán hẳn là sau lưng vẫn còn một đến hai tên trung kỳ, hậu kỳ Kết Đan.

- Vậy vào đánh bọn chúng một trận là xong rồi?

Đông Quân có chút bực bội, hắn còn tưởng trong đó là đầm rồng hang hổ thế nên nàng này mới gọi hắn lại để bàn mưu tính kế, giờ nghe nàng nói có vài tên Kết Đan mà cũng soắn suýt chậm chễ thời gian của mình.

- Công tử mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng cũng không nên coi thường người tu tiên.

Hàn Tử Thiên nghe nàng nói thì gật đầu hưởng ứng, nhìn Đông Quân ra vẻ mà nói:

- Tầm mắt phàm nhân chỉ có nhìn được bấy nhiêu, thực lực mạnh nữa cũng không làm lên trò trống gì.

Lại là phàm nhân? Đông Quân nghe xong thật muốn cho tên này vài đường quyền nhưng nể nữ nhân xinh đẹp hắn chỉ bĩu bĩu môi:

- Ít nhất ta không bám váy nữ nhân.

Vừa nghe xong thì Hàn Tử Thiên như bị người động vào vảy ngược trừng mắt quát:

- Ngươi muốn đấu một trận?

Mặc dù thấy thực lực tên này rất mạnh mấy tức đã đánh chết tên Kết Đan sơ kỳ nhưng Hàn Tử THiên đoán tên này có chút cpư duyên, với lại tên áo đen tu tiên kia nhất thời khinh thường ăn quả đắng. Hắn tự mình cảm nhận nếu đã biết rõ thực lực Đông Quân, đề phòng một chút thì ắt sẽ thắng, sáp lá cà không được thì có thể bay... Phàm nhân là không biết bay nha... Trong lòng hắn gật gù với cái suy nghĩ của mình, tâm tình tốt lên không ít, vẻ mặt vất lên khiêu khích Đông Quân.

- Một tên mắt chó không mở đến một tên ta giết một tên.

Đông Quân có chút tức giận nhưng không biết sao lại bình tĩnh trở lại khịt khịt mũi vẻ mặt coi thường. Lúc này Tố Như kia lại ra tay giảng hòa:

- Tu tiên giả không như phàm nhân, họ có thể bay lượn, họ có linh lực làm được những điều không tưởng. Công tử dù thân thể mạnh mẽ cũng không thể bay như chim đi?

Nghe nàng nói vậy hắn có chút tức giận, mẹ nó hắn ghét nhất bọn tu tiên ở chỗ là chúng có thể bay a. Nhưng hắn cũng không phủ định mà gật gật đầu coi như phải.

Nàng nói ra kế hoạch tru diệt bọn tu tiên trong phủ, đêm nay dò xét tìm mất tên Kết Đan còn lại, thấy thì hợp lực tru sát để bọn chúng không kịp phản ứng mà tiếp cứu, phối hợp.

- Mong công tử sẽ phối hợp với chung ta.

Nhìn mỹ nữ dịu dàng cầu xin lòng hắn rất ư là có cảm giác thỏa mãn, gật gật đầu đáp ứng. Nàng kêu bên cạnh còn phòng trống để nàng xuống thuê dùm hắn nhưng hắn lắc đầu kêu mình tự đi là được rồi. Vừa ra khỏi phòng một đoạn Đông Quân đã nghe nam tử kia bực bội phàn nàn:

- Muội chẳng lẽ không tin tưởng bản sự của ta sao?

Nàng Tố Như kia giọng nói nhỏ nhẹ đáp:

- Tất nhiên ta tin bản lĩnh của sư huynh, chỉ là nơi đó không biết ẩn giấu gì có thêm trợ lực âu cũng là điều tốt. Nếu gặp cường địch thì cũng có thể phối hợp mà hành động.

Hàn Tử Thiên có chút khinh thường nói:

- Vài tên tán tu mà thôi, ta cũng là đệ tử tinh anh của Thanh Lam sợ gì mấy tên đó.

Nói đến đây hình nhưng giọng nói lại dịu dàng không ít coi như đồng ý, Đông Quân không biết trong phòng xảy ra chỉ nghe Tố Như có chút hờn dỗi:

- Tử Thiên ta không phải dạng nữ tử đó. Chẳng lẽ huynh không đợi thêm được một thời gian sao?

Hàn Tử Thiên trong giọng nói có chút bất mãn nhưng vẫn dịu dàng:

- Là ta đường đột, ai kêu muội xinh đẹp như vậy làm sự thanh tâm của ta gợn sóng...

Đông Quân vừa đi một đoạn thì mặt mày cau có. Mẹ kiếp, khinh ta là phàm nhân lên không nghe thấy sao? Lại còn thanh tâm, thanh tâm cái rắm chó, nếu ngươi thanh tâm thì ta là Phật Tổ tái thế rồi. Trong lòng hắn rất là khó chịu, không hiểu tên kia tốt lành gì mà Tố Như tốt với hắn như vậy a. Thật là ghen tị.

Canh hai trời tối(21 h-23h), căn phòng chỉ lấp lóe ánh đèn dầu Hàn Tử Thiên đang khoanh chân tu luyện không biết Tố Như đã đi đâu. Đang nhập định thì tai Hàn Tử Thiên khẽ nhích động, hắn mở mắt cau mày liếc nhìn xung quanh sau đó mở cửa sổ phi thân ra ngoài.

Hàn Tử Thiên ra ngoài lơ lửng trên tiểu điếm chục trượng, ánh mắt đảo quanh như đang dò xét. Lúc này đằng sau lưng hắn như có gió thoảng qua mang theo hương thơm nhàn nhạt. Hàn Tử Thiên quay đầu có chút sứng sờ, trước mắt hắn là một nữ nhân mang mạn che mặt, mặc một bộ sườn xám hồng rẽ xẻ ngực. Chỗ ngực thiếu vải để lộ ra nửa đôi bồng đào trắng ngẩn, khe sâu hun hút thật sự mê người. Bên dưới váy áo bị xẻ dọc từ hông để lộ ra cái chân thon dài, váy áo xẻ quá sâu lên phần bụng làm Hàn Tử Thiên cảm tưởng chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cho váy tốc lên để hở ra... Nghĩ đến đây tâm thần hắn có chút kích động gian nan nuốt một ngụm nước bọt...

- Công tử nhìn chằm chằm như vậy khiến ta rất ngại.

Nữ nhân kia da thịt hơi ửng hồng cúi đầu tay che lại bên đùi thiếu vải kia, động tác của nàng tựa vô tình tựa cố ý để lộ càng nhiều da thịt khiến Hàn Tử Thiên loáng thoáng có thể thấy được nội y bên trong... Hàn Tử Thiên miệng đắng lưỡi khô nhưng nghe nàng nói vậy thu lại tâm thần ánh mắt lưỡng lự rời khỏi đùi nàng hắng giọng nói:

- Cô nương truyền âm gọi ta ra đây là có ý gì?

Nàng kia như rất ngại ngùng phất tay một cái tạo ra một cái kết giới rồi mới yêu kiều nói:

- Có phải công tử rất yêu sư muội của mình?

Hàn Tử Thiên ánh mắt thi thoảng liếc chỗ thiếu vải của nữ nhân kia nghe nàng hỏi có chút chột dạ. Không đợi hắn nói nữ nhân kia lại hỏi:

- Công tử rất ghét tên tiểu tử kia?

Nàng nhắc tới tên "tiểu tử kia" Hàn Tử Thiên không nghĩ cũng biết là Đông Quân. Nghĩ đến tên tiểu tử ám toán làm mình suýt mất mạng mắt hắn đỏ lên, cố đè nén tức giận hỏi:

- Ý cô nương là gì?

Nữ nhân mang mạng che mặt che miệng cười khanh khách cố ý để lộ ra đôi chân thon dài khiến Hàn Tử Thiên tâm có chút loạn.

- Ta bày cho công tử một kế có thể khiến mỹ nữ phục tùng, lại khiến cả tiểu tử kia sống không bằng chết. Thế nào?