Đông Quân cả người nhuốm máu tươi, toàn thân tỏa ra sát khí khiến người nhìn mà run rẩy. Nhưng mặt mày hắn bây giờ rất ư là đặc sắc nha...
- Toàn lũ chó chết.
Thu Thủy kiếm lập lòe hàn quang, hắn tiện tay phất lên một cái. Lưỡi kiếm sắc bén dị thường lướt qua cổ tên áo đen.
- Ư.
Tên áo đen đang rên rỉ đau đớn thì tự nhiên cảm giác mắt tối sầm đầu lìa khỏi cổ chỉ nhẹ rên một tiếng như được giải thoát.
- Ngươi không sao chứ?
Thấy thanh niên trường bào trắng giờ đã nhuốm đỏ, nữ tử dù là ngươi tu tiên nhưng cũng có chút sợ hãi.
- Ta không sao, chỉ là áo có chút bẩn.
Đông Quân bực bội nhìn cả người toàn máu, mặt mày hắn cau có lộ vẻ khó chịu. Trong lòng hắn đang chửi ầm bực bội, không hiểu nay là ngày cẩu huyết gì mà vừa sáng ra đã dính đầy máu...
- Hừ.
Nam tử lam bào ngồi khoanh chân điều tức hừ một tiếng khó chịu, hắn chưa đến 1 khắc(15p) đã chết hụt hai lần, toàn là tên thanh niên tóc lam này ban cho khiến hắn vừa thấy đã khó chịu. Nhưng tên phàm nhân này cường hãn khiến hắn cũng có chút e dè trong lòng thì khó hiểu cực kỳ. Hắn chắc chắn tên này không động một chút linh lực, cái môn khinh công ảo diệu kia cũng là nội lực, và lực lượng thân thể hắn phát ra...
- Núp sau nữ nhân còn trang cái bộ dáng gì?
Thấy cái tên nam tử này mặc dù có chút soái nhưng lúc nào cũng trang cái bộ khinh khỉnh ta đây là nhất khiến Đông Quân rất là khó chiu, mở miệng chọc tức hắn.
- Hự.
Nam tử kia nghe hắn nói mình núp sau nữ nhân thì nơi ngực huyết khi quay cuồng, rên nhẹ một tiếng khóe miệng rỉ ra chút máu. Nữ nhân kia thấy sư huynh bị chọc đến hai lần phun máu, có chút quan tâm đi đến đặt tay trên đầu vai mà chuyền linh lực giúp hắn điều hòa. Nàng quay đầu nhìn Đông Quân trong đầu muôn vàn câu hỏi nhưng nghĩ mãi chỉ hỏi được một câu:
- Ngươi là ai?
Lúc nãy loạn xạ một hồi giờ rảnh dang mới có thời gian nhìn kỹ. Nữ tử này này cũng thật đẹp, mày lá liễu, mắt long lanh, cái mũi cao cao, môi cong đỏ hồng bóng bảy, làn da trắng hồng mịn màng, nàng tuổi chừng hai mươi nhưng đối với giới tu tiên thì vẻ ngoài không nói lên tuổi tác a. Nói chung là một mỹ nữ a. Còn tên nam tử kia cũng cũng soái, nhưng mà Đông Quân cảm giác rất ghét tên này nên mặc định hắn xấu a.
Nữ tử kia cũng đang đánh giá hắn, trong mắt nàng lam tử này cũng thật soái. Làn da trắng khỏe, dáng người rất cao, phải đến 1m85, mũi rất cao biến khuôn mặt trở lên anh tuấn, môi mỏng của hắn khiến nàng có chút đố kị, cặp mắt hắn như có sức hút kỳ lạ khiến nàng nhất thời không rời được ánh mắt, đặc biệt là bộ tóc lam kia và đôi mày rậm cùng màu ánh lên vẻ quỷ dị. Thấy hắn nhìn mình chằm chằm làm nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu rời đi ánh mắt miệng ấp úng:
- Ngươi... ngươi?
Nàng định nói "sao ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy" nhưng ánh mắt liếc sư huynh đang điều tức nhất thời có chút không dám mở miệng. Đông Quân nhìn thấy hái má nàng hơi ửng hồng, ánh mắt trốn tránh thì có chút hồi thần, rời khỏi gương mặt nàng cười gượng đáp:
- Ta là Đông Quân còn nàng?
Nữ nhân kia nghe hỏi thì mỉm cười trả lời:
- Ta tên Tố Như, người của Thanh Lam Kiếm Tông, còn đây là sư huynh ta lên Hàn Tử Thiên cùng tông môn với ta.
Nghe tên nàng hắn cảm thấy rất hay còn cái Thanh Lam Kiếm Tông kia hắn cũng nghe sư phụ nói, là một môn phái trung lưu có Thái Ất Huyền Tiên trung kỳ tọa trấn, môn phái này nằm trong Phi Vân đại lục cũng là nơi hiện tại của hứn, còn địa điểm cụ thể ở đâu hắn cũng không rõ. Những suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng nghe thấy cái tên của sư huynh nàng thì khó chịu.
- Ta chỉ hỏi nàng chứ không hỏi hắn.
Hắn chỉ chỉ nam tử tên Hàn Tử Thiên vẻ mặt ghét bỏ khiến tên kia vừa điều tức đứng dậy mặt mày đỏ bừng trừng mắt phản kích.
- Ta cũng không muốn biết ngươi.
Đông Quân nghe vậy thì trợn mắt mà khiêu khích:
- Trừng cái gì? Giỏi đến đây mà cắn ta.
"Cái định lực đấy của ngươi cũng có thể tu tiên? Ta độc chửi vài câu đã tức khí ói máu hai lần, vậy nếu đánh nhau ta chỉ đứng chửi ngươi cũng tức đến hộc hết máu mà chết?" Đông Quân trong lòng bực bội, không hiểu cái tên này vì sao chưa bị người khác chửi chết, trong lòng cũng ghen tị với tên kia... Mình chỉ biết luyện thể a!
Nữ nhân tên Tô Như kia thấy sư huynh tay nắm chặt kiếm như muốn xuất thủ thì mở miệng nhỏ chuyển sự chú ý.
- Nơi này không phải nơi ở đâu, chúng ta đi thôi.
Nói xong nàng lại mở miệng mấp máy môi khiến Hàn Tử Thiên bên cạnh đang phẫn nộ thì ánh mắt lấp lóe gật gật đầu. Đông Quân một bên nhìn thì có chút bực bội, hắn ghét mấy tên tu tiên là ở chỗ bọn chúng có thể bay lượn lại thêm có thể dùng bí pháp truyền âm a. Vừa nhìn thấy môi nàng mấp máy hắn đã biết là hai người này truyền âm cho nhau bực bội quay người rời đi.
- Vị sư huynh này đợi đã.
Vừa định quay người rời đi nghe nàng gọi thì hắn hơi ngoái đầu, nhưng cảm giác dưới mông như có người soi mói khiến mặt hắn tối sầm dậm chân một cái đã ở xa xa vài trượng.
Nam tử kia nhìn hắn chớp nhoáng vài tức đã biến mất thì cau mày:
- Tên vong ân này cũng thật kỳ quái.
Ý nam tử kia nói cứu Đông Quân khỏi phi châm nhưng lại bị hắn... Nữ nhân biết tên kia thân thể rất mạnh, trúng hai phi châm của tu tiên giả mà không chút thương tổn, lại còn trong 5 tức giải quyết một tu tiên giả Kim Đan cảnh sơ kỳ thực lực vượt xa cùng cấp, nàng cảm giác sư huynh mình dù là Kim Đan trung kỳ nếu đánh nhau với tên áo đen cũng một hồi vất vả... Nghĩ thì nghĩ nhưng giờ thấy hắn vẫn tức giận nàng cũng chỉ dám nói:
- Hắn là phàm nhân nhưng thân thể không hiểu sao lại rất mạnh, ta tận mắt thấy hắn dính hai phi châm của tên kia mà không bị làm sao.
Hàn Tử Thiên mặt mày có chút khó coi trong lòng căm hận Đông Quân vô cùng.
- Phàm nhân cũng chỉ là phàm nhân có chút cơ duyên cũng không thể làm lên trò trống gì.
Trong lòng Hàn Tử Thiên biết mình thực lực kém tên kia nhưng nghĩ đến đó rất không thoải mái lên kiếm một cái cớ bác bỏ. Nữ tử nghe vậy mày liễu hơi nhíu nhíu định giải thích cái gì nhưng Hàn Tử Thiên đã cướp lời.
- Đi thôi.
Nói rồi nắm lấy tay nàng, hai người ngự khí rời khỏi nơi này. Hai người vừa đi không bao lâu thì một thân ảnh nữ nhân che mặt xuất hiện, nàng liếc nhìn xung quanh một vòng hơi chút tức giận nói.
- Một đám phế vật.
Qua mạng che mặt có thể thấy loáng thoáng da thịt hồng hào, cơ thể ăn mặc rất hở hang, váy dài đến chân, cổ áo sẻ ngực để lộ ra khe sâu hun hút, eo nhỏ gọn thêm áo bó sát tôn lên mờ mông to tròn... Nàng tìm kiếm quanh mấy thi thể cái tì đứt đoạn, cái thì mất sọ khiến nàng cảm giác có chút khó chịu mà nhíu mày. Lúc đi đến thân của tên áo đen chết cuối cùng thì nàng dừng lại tay phất lên bắn ra hỏa diễm thiêu rụi thi thể.
- Ừ?
Đang lúc nàng định rời đi thì lại sững người lại nhìn về một bên của đám lửa đang thiêu đốt thân thể kia. Chỉ thấy trên gạch đường có ghi mấy chữ "rình mò mẹ mày"... Nàng vừa nhìn thấy thì nhất thời tức giận lớn tiếng:
- Tiểu súc sinh, lão nương bắt được sẽ hút khô ngươi...
Trong Phủ Thành chủ.
- Xoảng.
Tiếng chén đĩa đổ vỡ truyền ra từ sảnh tiếp khách mà Đông Quân vừa rời đi không lâu.
- Phế vật, tất cả toàn là lũ phế vật
Chỉ thấy thiếu thành chủ Long Chấn Phi đang đánh tên A Hổ thậm tệ, ngoài cửa còn có một thi thể máu chảy tong tỏng hẳn là vừa chết không lâu.
- Người đâu.
Lâm Chấn Phi khi biết được thủ hạ mình sai đi một cái cũng không còn sống thì điên tiết trực tiếp giết chết tên lính báo tin, vân chưa đỡ bực lôi A Hổ ra chút giận.
- Có.
Một tên lính ngoài cửa chạy vào báo cáo.
- Truyền lệnh đóng cửa thành, cho ngươi 500 người. Phải bắt bằng được tên đó cho ta.
Hạ lệnh cho thủ hạ truy bắt Đông Quân hắn mới hòa hoãn ngồi xuống ghế, tên lính kia đang định lĩnh mệnh rời đi thì trong không trung vang lên tiếng nói của một nữ nhân, âm thanh văng vẳng không tán.
- Có người của tông môn tu tiên tham gia, ngươi đừng manh động.
Không biết lúc nào trong phòng đã xuất hiện một nữ nhân mang mạng che mặt thân hình gợn sóng. Lâm Chấn Phi nghe vậy thì cau mày định nói cái gì thì nữ nhân kia lại lên tiếng.
- Đừng có hỏi nhiều, vi sư tự có thu xếp. Mà ngươi đừng đánh chủ ý với hắn, ta sẽ đích thân ra tay.
Nói rồi nàng liếm liếm môi đỏ một cái quay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng không thèm để ý Lâm Chấn Phi và A Hổ lõa thể, dương căn hạ thân lùng liểng...
Lâm Chấn Phi nhìn thân hình nàng rời đi mà người có chút nhộn nhạo, lại cảm giác như mình bị tranh ăn... Hắn cau mày nhìn ra ngoài cửa không dám hô to gọi nhỏ mà chỉ dám nghĩ trong đầu: " Sư phụ cái mẹ gì, cũng chỉ là con dâm phụ thôi, nếu một ngày ta cảnh giới đại thành sẽ đè ngươi ra chơi ngươi ba ngày ba đêm". Trong lòng tà ác nghĩ đến cảnh chơi sư phụ khiến dương căn của hắn đang ỉu nhích động biến to, hắn quay người nhìn sang A Hổ.
- Chủ nhân.
A Hổ thấy ánh mắt dâm đãng kia thì tay vịn thành ghế chổng mông về phía hắn miệng mở kêu gọi. Thiếu thành chủ Lâm Chấn Phi nhìn dương căn đang lủng liểng của A Hổ lại nhìn cúc hoa thâm thâm, hắn cười tà tà một cái tay nâng chỉnh dương căn của mình kề vào cúc hoa A Hổ.... Thật ác nhà a.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước cửa Nghênh Xuân lâu, Đông Quân đã thay một bộ trường bào trắng cùng kiểu dáng khác. Chỉ là hiện tại ở phần lưng trên mông hắn có đeo ngang một thanh kiếm chuôi lam, nhìn hắn đã soái giờ thêm lưng đeo kiếm nữa càng là ngưu a.
Lúc trước hắn không đeo là sợ gặp phiền phức, nhưng giờ đã đắc tội với phủ thành chủ rồi thì đeo hay không cũng vậy. Mà mang kiếm bên người rút ra nhanh hơn với tìm trong túi chữ vật đặc chế a. Làm một bộ đeo kiếm như Sasuke trong Naruto, cái bộ dáng này hắn rất ư là ưa thích nha.
- Công tử đến đây ta hầu hạ chàng ~
- Ưm~ ưm~ soái công tử hãy cho ta một lần kỷ niệm.
- Lại đây với thiếp ~
Vừa bước vào trong thì đám kỹ nữ đã bủa vây người thì vạch ngực, người thì vén chân, người thì rên la dâm đãng ra sức câu dẫn hắn. Còn có một cặp nam nữ ngồi giữa đại sảnh tay trong ngực, tay luồn cạp quần nhìn hắn ngây người...
Hắn trang một bộ lạnh lùng tự hắn cho là ngầu nhất từ từ đi sâu vào bên trong, lên lầu hai tiến về phía căn phòng tối qua. Mặc dù là làm dáng nhưng cũng là sát thương bạo kích nha, hắn đi đến đâu kỹ nữ xung quanh như bủa vây dùng muôn hình đủ vẻ mà mời chào hắn...
Gần đến căn phòng cũ thì loáng thoáng có người bước ra nhẹ nhàng khép cửa, hắn vừa nhìn thì ai ui một tiếng vẻ mặt đang lạnh lùng biến thành hoảng sợ quay người tính chuồn thì người kia gọi tới:
- Công tử xong việc rồi?
Cả người Đông Quân không được tự nhiên có chút sợ hãi rụt rè quay người đầu không dám ngẩng giọng hơi gượng gạo đáp.
- Coi... coi như là xong.
Trước người Đông Quân là Trương tỷ, người hắn rất không muốn gặp ở đây a.
- Coi như?
Trương tỷ thấy hắn sợ hãi thì có chút hứng thù ghé vào bên tai hắn hà hơi mà hỏi. Khiến Đông Quân sợ hãi lùi ra sau mấy bước đầu vẫn cúi gằm lắp bắp:
- Xong... xong rồi.
Khanh khách một tiếng cười, Trương tỷ lại ép sát đến lần này nàng kề bên tai hắn dùng lưỡi nhỏ mà liếm liếm.
- Thật là tốt.
Bị cái lưỡi ướt át liếm láp nhưng tai hắn lại trắng nhợt, hơi rụt rụt lại cái cổ, nói hội một tiếng luồn qua người nàng.
- Ta đi trước.
Nhìn theo bóng lưng của hắn nhất thời nàng có chút kinh ngạc. Nãy chỉ để ý hỏi chuyện với trêu đùa mà không nhìn thấy thanh kiếm hắn treo ngang lưng. Trương tỷ nhíu mày một cái sau thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Dù thế nào thì các nàng cũng được cứu...
Vào trong căn phòng đóng sầm cửa lại, Đông Quân cận thận cài khóa chốt then lúc này mới an tâm thở ra một hơi, cảm giác bộ quần áo mới thay đã có chút ướt ướt.
- Công tử đã về?
Men theo tiếng gọi thì thấy một nữ nhân đang ngâm mình trong bồn tắm cỡ lớn gần giường gỗ tỏa ra hơi khói mập mờ. Nữ nhân kia thấy hắn thì vui vẻ định đứng dậy nhưng nghĩ ngẫm thế nào lại ngồi trở lại bồn tắm.
- Ta nghe Kiều tỷ nói...
Nàng nói được một nửa thì giọng nói có chút dừng lại nhưng Đông Quân nghe xong cũng là hiểu. Trước khi đi hắn có nói chuyện với Lam Kiều, hẳn là nàng đã kể đại khái cho mọi người.
- Đợi mọi người đến ta sẽ công bố.
Nàng kia nghe xong cũng đoán được kết quả, nàng tươi cười rạng rỡ mà nói:
- Ta biết công tử sẽ làm được mà.
Dù nàng cười nhưng ánh mắt lại đỏ hoe, khóe mắt rơi xuống vài giọt nước mắt hạnh phúc.
- Đừng khóc, đừng khóc.
Nước mắt nữ nhân là rất có lực sát thương nha, Đông Quân hơi luống cuống đến gần bồn tắm vỗ vỗ vai nàng an ủi. Nhìn nữ nhân chỉ tầm 16 tuổi hai tay khoăc thành bồn tắm nhìn mình vỗ vai mà nước mắt càng tuôn rơi.
- Hẳn công tử sáng nay đi sớm tắm gọi không được kỹ càng?
Nàng hỏi hắn một câu rồi mặt nàng bỗng phiếm hồng nói:
- Công tử cở y phục ta giúp công tử gội rửa.
Có nữ nhân tắm cho ngu gì không vào. Đông Quân thoát y phục cũng là rất nhanh chỉ 5,6 tức hơi thở đã cời sạch toàn bộ quần áo.
- Nha, công tử rất vội.
Nhìn dương căn dù ngủ say nhưng vẫn to bằng người bình thường cương cứng khiến nàng có chút thất thần, nghĩ lại đêm qua bị hắn hành hạ mà...
- Ùm
Đông Quân nhảy vào bên trong bồn tắm, bồn tắm này cũng là rất to, ba người tắm cũng là không vấn đề, vừa vào bồn tắm hắn đã kéo nữ nhân kia vào lòng mà đánh giá:
- Da thịt ửng hồng bóng bẩy, ngực to hơn đôi chút, da thịt có vẻ mịn màng hơn tối qua nhiều. Hồng Nô muội phải cảm tạ ta nha...
Hồng Nô được hắn ôm trong lòng nghe hắn khen thì trong lòng vui sướng nhưng miệng lại gắt:
- Quả thật công tử không tốt lành gì.
Hắn nghe nàng nói vậy thì cười ha hả, tay thò xuống bóp mông nàng.
- Ưm~ Công tử!
Bị hắn bóp nàng khẽ um một tiếng gọi hắn không biết ý gì.
- Ha ha, cái yếu điểm này cũng rất lợi hại nha.
Đêm qua cùng nàng trầm luân hắn khám phá ra được Hồng Nô tiểu muội này mỗi khi bị sờ mông là lại bị kích thích. Tối qua nàng cũng là người tiết thân nhiều nhất. Có vẻ như nàng còn nhỏ tuổi lên không chịu được công phá, lại thêm điểm yếu bị nắm bắt khiến nàng thất thủ 2 lần tính cả 2 lần được hắn dùng lưỡi là 4.
- Lam Kiều, Lam Yên đâu rồi?
Dựa lưng vào thành bồn tắm, ôm Hồng Nô để hai chân nàng tách ra phủ phục xuống hạ thân cơ hồ hai cái dính sát vào với nhau. Vừa xoa cặp mông còn ửng đỏ vị bị đánh vừa mở miệng hỏi.
- Ưm~, hai tỷ ấy đi tạm biệt mọi người, còn chuẩn bị đồ đạc.
Không đợi hắn hỏi nàng tự khai mình:
- Ta có chút mệt, chỉ vừa mới ngủ dậy thôi.
Nghe nàng nói khiến hắn có chút không ngờ. Các nàng vậy mà tin tưởng mình tưởng mình như thế! Trong lòng cảm thán lại nghe nàng nói mệt quá vừa ngủ dậy thì nhất thời cười lên ha hả vì trong nước đánh không có lực hắn đành bóp mạnh mông nàng một cái.
- Ưm~ Công tử thật xấu.
Cả sáng bực bội, giờ được ngâm mình giải tỏa khiến hắn rất thư thái. Nhìn Hồng Nô đang nửa ngồi nửa quỳ trên hạ thân mà có chút rục rịch, hắn vuốt ve lưng nàng đầu hơi cúi xuống hôn lên đôi môi.
- Ô ô.
Thấy hắn hôn tới Hồng Nô cũng là rất phối hợp, nàng chủ động mở miệng quấn lấy lưỡi hắn.
- Ưm~.
Tay vừa xoa bóp mông, miệng lấy lưỡi quấn lấy nàng khiến Hồng Nô phá ra một tiếng rên ở cổ họng, ánh mắt long lanh hạnh phúc. Một tay vẫn đặt trên mông, một tay hạ từ trên lưng nàng xuống vòng qua bờ mông mà tiến xuống dưới.
- Ô ô.
Thấy nàng kích động hắn tưởng nàng bị kích thích mà mông eo lắc lư. Hắn nâng lên tay đặt ở mông lên lưng hơi dùng lực ghì nàng về phía mình mà cố định.
- Ưm~
Vừa tìm thấy mép thịt dưới khe mông hắn đã dùng tay day day, cảm nhận mép thịt hôm nay béo lên không ít a. Tưởng tượng cánh hoa căng mọng nơi hạ thân nàng khiến trong long hắn dâng lên một cỗ tà hỏa, dương ăn bên dưới nhất thơi rục rịch.
- Cho vào bên trong trước đợi nó to lên sẽ bớt đau.
Chỉ thấy Hồng Nô ánh mắt hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy không ngừng nhưng bây giờ hắn một tay đã cố định đầu nàng khiến nàng muốn nói mà dứt không ra khỏi miệng hắn. Hồng Nô càng biểu hiện phản kháng thì càng là kích thích thú tính của Đông Quân. Tay vòng qua khe mông xoa mép thịt thì từ bỏ chuyển sang cầm dương căn, hắn tinh chỉnh dương căn tuy vẫn ỉu nhưng đang dần dần to lên của mình vào giũa hai mép thịt căng mọng.
- Ahhh~.
Hồng Nô thoát khỏi môi hắn rên nên một tiếng đau đớn hạ thân co rụt lại bóp chặt dương căn, eo uốn éo như muốn thoát khỏi công kích. Mông bị hắn trấn trụ khiến những động tác lắc càng làm kích thích dương căn khiến nó biến lớn.
- Ah ~.
Nàng chỉ cảm thấy trong thân thể dương căn từ lúc mới vào hơi ỉu chỉ trạm đến cửa hoa tâm, nhưng theo co bóp của nàng nó càng ngày càng lớn dần dần quy đầu xuyên qua hoa tâm lọt vào tử cung... Đông Quân cảm nhận được âm huyệt hôm nay kích thích cực kỳ, cảm giác như nàng gồng cả người lên mà ép chặt huyệt động khiến hắn sung sướng vậy. Đợi dương căn biến lớn hoàn toàn, hắn khẽ dùng hai tay nâng mông nàng lên khiến dương căn bại lộ ra ngoài một nửa rồi dùng sức hai tay ép hạ thân nàng khiến dương căn vừa ra lại nút cán.
- AHHH.
Vừa nhấp mạnh một cái thì bên tai truyền đến tiếng rên đau đớn, hắn hơi nhíu mày nhìn sang thì có chút không hiểu. Hồng Nô kia ấy vậy mà khóc, không phải khóc trong hạnh phúc vì biết hắn chuộc ra mà là khóc trong đau đớn...
- Nàng làm sao?
Hồng Nô mặt mày nhăn nhó, nước mắt chảy xuôi bên khóe mắt nàng lắc lắc đầu nức nở khóc:
- Hức...hức.
Bên dưới hạ thân xuyên qua hoa tâm vào tận bên trong được hoa huyệt bóp chặt khiến hắn rất kích thích. Nhưng không hiểu sao cái muội muội này lại khóc nức nở, hắn nhất thời kìm hãm dục vọng vỗ vỗ vai nàng an ủi giọng thủ thỉ nói:
- Hồng Nô muội muội làm sao?
Hồng Nô nước mắt chảy dài hu hu vài tiếng mới nghẹn ngào nói:
- Lúc nãy... Đêm qua công tử "làm" đến gần sáng mới ngủ. Lúc nãy ta dậy thì hai chân như... hức... như nhũn ra, bên dưới thì sưng phồng... Công tử lại còn.., hức... lại còn vào rất sâu khiến bụng ta rất đau... hức...
(Tác từng gặp trường hợp em đào phục vụ ông tây. Vào trong phòng tiếng đồng hồ ra ngoài thì bước chân ẻm tập tễnh hai chân rạng ra, cứ ôm bụng mà đi. Ta nghe có người hỏi thì em nói ông kia to quá, vào thì sâu giờ phải rạng hai chân mà đi, bụng thì đau đớn :v Làm nghề cũng có phải sung sướng gì đâu)
Nàng vừa nói vừa nghẹn ngào khóc khiến dục vọng đang tràn đầy của hắn dịu đi không ít. Hắn không nói gì chỉ giữ yên tư thế vỗ vỗ vai nàng an ủi trong lòng dở khóc dở cười không biết nên tự hào hay tội lỗi. "Lớn quá cũng không tốt a"
- Xin... xin lỗi công tử... hức.
Nhìn một bộ đau đớn khóc đến thương tâm của nàng hắn nào có thể tiếp tục, đè nén dục vọng hắn tò mò hỏi:
- Lam Yên, Lam Kiều các nàng thì sao?
Hồng Nô lau lau khóe mắt rưng rưng đáp:
- Các nàng đi lại cũng rất khó, bụng cũng rất đau...
Đông Quân trong lòng tự đắc thầm nhủ: "Phải thu liễm, phải thu liễm a", cứ như vậy ngồi ôm Hồng Nô giữ nguyên tư thế ngâm trong bồn nước, hắn thật sự sợ nếu mình "làm" thì nàng mấy ngày không thể xuống giường a.