Quay trở lại diễn biến của mạch truyện, Đông Quân liếc mắt nhìn quanh một vòng khiến đám người ớn lạnh cả người.
Một tên có vẻ là đầu lĩnh hít sâu một hơi hét lớn một tiếng:
- Ta là cướp đây.
Đang một bộ ngầu lòi Đông Quân lảo đảo thân mình suýt nữa thì ngã.
- Cướp? Mẹ nó lời này còn có người tin sao?
Hắn thật sự muốn túm tên này lại mà vả cho mấy cái cho hắn tỉnh ra. Cướp? Cướp gì mà nhảy ra từ tường nhà phủ thành chủ? Ngươi nói mấy lời này đến trẻ con cũng không tin được a. Đó là những suy nghĩ thoáng qua chửi tên đần này, chửi thêm cả tên phủ thành chủ dạy dỗ thủ hạ như...
Không để hắn kịp chửi trong lòng thì lũ tự sưng là cướp này đã áp sát. Hắn hời hợt xuất ra một kiếm.
- Xoẹt.
Đầu tên vừa hô lớn kia từ từ rơi xuống trong ánh mắt không thể tin nổi của gã, thanh đao trên tay như sợi bún bị chặt làm hai đoạn.
- A A.
Có tên đằng sau thừa lúc đánh lén bị nhất kiếm chém làm hai nửa máu tươi phun ra sối xả. Chỉ tháy trên đất từ bả vai xuống eo bị một đường ngọt lim như thái thịt khứa qua, ruột gan bầy nhầy trên mặt đất hắn vẫn giãy dụa mà hét thảm một tiếng.
- Ai ui.
Trong lúc tránh né máu văng tung tóe Đông Quân lùi lại vài bước thì bị đầu kiếm của tên nào đó chọc vào mông khiến hắn cảm giác như bị muỗi cắn mà thò tay gãi gãi mông. Gãi gãi vài cái hắn đùng đùng tức giận quát hỏi:
- Tên hỗn đản nào vừa dùng kiếm chọc vào mông ta?
Cả lũ cướp nhất thời ngây người mắt liếc nhìn mông hắn bị thủng một lỗ, rồi nhìn nhìn nhau xem tên nào ra tay "độc ác" như vậy.
- Là hắn.
Một tên chỉ đồng bạn bên cạnh mà khai. Đông Quân liếc qua nhìn thấy mũi kiếm tên này bị mẻ thì mặt mày phẫn lộ.
- Được, được. Ngươi làm rách bộ đồ yêu thích của ta, ta lấy mạng chó của ngươi để đền bù.
Tên kia thấy ánh mắt sát cơ trùng trùng, tràn ngập phẫn nộ thì cả người rét lạnh, tay đang cầm kiếm run rẩy kịch liệt.
- Ta... ta không cố ý a.
Hắn lắp bắp giải thích cho tên ôn thần hiểu nhưng tên kia nào có chịu nghe dậm chân một cái đã xuất hiện sau lưng hắn. Tên cướp chọc thủng bộ đồ của Đông Quân chỉ thấy gió thoảng qua mặt, khi hắn quay đầu lại nhìn thì đầu cũng rơi theo, trước khi chết hắn chỉ thấy thân mình bị chia làm vài khúc như cá bị đem lên thớt chặt.
- Tên nào đền cho ta?
Liếc quanh một vòng thấy lũ cướp đang sững người nhìn đồng đội tay chân đứt đoạn mà tim như ngừng đập, trên trán rịn ra điểm điểm mồ hôi.
- Xoẹt.
Chỉ thấy hắn hời hợt đá thanh kiếm của tên bị chia năm sẻ bảy một cái, thanh kiếm mất mũi nhọn lao đi vun vút. Xa xa mấy trượng a lên một tiếng, cả lũ liếc sang thấy một tên áo đen đã chạy xa xa sau lưng dính thanh kiếm xuyên tim.
- Nói?
Cả lũ quay đầu không cả dám ngẩng lên nhìn hắn, dù là chặn giết đấy nhưng thấy đồng bạn thê thảm chết, thằng mất đầu, thằng chia hai thằng cắt khúc đóng hộp khiến bọn hắn hai chân như nhũn ra, miệng câm nín không dám mở miệng.
- Ta... Không!... Chúng ta đền là được.
Không biết tên nào lấy can đảm mở miệng xin cả lũ hùn tiền để đền quần áo cho hắn. Đông Quân liếc nhìn hắn một cái khiến cả người tên kia run lên bần bật, hắn nhàn nhạt mở miệng.
- Vậy lấy mạng ngươi đền.
Cả lũ đang nhìn hắn thì chỉ thấy thân ảnh hắn đứng đó dần dần mờ nhạt hòa tan vào không khí, sau lưng truyền đến tiếng thứ gì rơi.
- Chạy
Vừa nhìn về hướng phát ra tiếng động thì cả lũ không ai bảo ai hô ứng một tiếng bỏ chạy. Nhìn hướng bọn chúng vừa ngó chỉ thấy một tên mặc đồ đen trên trán xuất hiện một vết chém phẳng, đầu bị mất một phần từ trán chém qua sau đầu, tiếng rơi vừa rồi là do mảnh sọ rơi xuống kèm theo một chút óc...
Đông Quân đang đứng gần thân thể mất miếng sọ lại mơ hồ.
- A
- A
- A
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng hét sợ hại rồi tắt lịm, chỉ thấy Đông Quân lúc thì xuất hiện phía đông sau lại phía tây 3 trượng(1 trượng=3,3m) mỗi tiếng hét thảm là một người lại ngã xuống để lại bên cạnh chúng là một tàn ảnh thanh niên áo trắng tóc lam.
- Ngài...ngài tha cho ta.
Một tên áo đen đang hì hục dùng khinh công chạy được hơn chục trượng thì trước mặt xuất hiện một thanh niên trường bào trắng, mái tóc lam, gương mặt tuấn mỹ nhưng tên áo đen vừa thấy đã quỳ xuống xin tha.
- Bộp, bộp
Gã quỳ xuống miệng xin tha, đầu dập xuống nền gạch vỡ toác, máu thịt be bép nhưng không một cái nhíu mày mà cứ đập đầu liên tục chỉ sợ dừng lại thì sẽ không còn cảm giác sống.
- Long Chấn Phi ra lệnh các ngươi đến đây?
Tên áo đen kia vừa mở miệng thì đầu to lên một vòng...
- LONG CHẤN PHI.
Nhìn áo bào trắng bị máu óc văng đầy Đông Quân gầm lên phẫn nộ, trong lòng thật sự muốn vả vào miệng mình mấy cái. Mấy tên cướp từ phủ thành chủ nhảy mà hắn từ khi vào phủ chỉ gặp thiếu thành chủ là người có quyền lực, dùng mông nghĩ cũng biết là tên thiếu thành chu Long Chấn Phi kia sai tới... Trước còn chửi tên hô cướp là thằng ngu giờ thì...
- Xoẹt.
Một tiếng xé gió nhỏ li ti vang lên khiến Đông Quân trầm mặt quay người.
- Keng.
Đang định xuất kiếm chém ra thì một thanh kiếm xuất hiện trước mặt chặn vật gì đó vang lên tiếng va chạm mạnh khiến thân kiếm rung rung không ngừng.
- Ngươi là ai?
Nhìn nhìn cây phi châm bị thanh kiếm chặn lại rơi xuống đất, lại nhìn một nam tử áo lam xa lạ cầm kiếm có vẻ vẫn chưa hồi phục sau dư chấn không khách khí hỏi.
- Hít.
Nam tử xa lạ kia hít một hơi bình phục không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Con mẹ! Ta hỏi ngươi là ai?
Cái nam tử kia nhàn nhạt khinh khỉnh nói.
- Phàm nhân vô tri.
Quần áo bị vấy bẩn khiến Đông Quân cảm giác bực bội, đang định chém ám khí rồi giết cái tên ném phi châm kia thì tên giở hai này lại cản hắn lại, khó chịu nhất là tên này còn trang cái vẻ khinh bỉ làm hắn thật sự phẫn nộ. Hắn nhấc chân đạp vào mông tên nam tử kia.
- Ai ui.
Ai ui một tiếng bất ngờ, tên nam tử đang thẳng lưng nhìn xa xa kia cảm tưởng một cước ở mông khiến lưng hắn như bị bẻ cong nhoài trọng tâm không vững mà lảo đảo.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Vài cái phi châm không biết từ đâu lao vun vút vào tên nam tử vừa chưa vững người kia. Tên nam tử cũng biết có ám khí nhưng trọng tâm bất ổn cố gắng cưỡng ép thân thể chém một kiếm đánh văng một cái phi châm. Mắt hắn nhìn hai cái phi châm lấp lóe ánh sáng chuẩn bị cắm vào người trong lòng máu chó dội đầu mà chửi "Súc sinh khốn nạn"
- Keng keng.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một thiếu nữ áo lam từ đâu bay đến xuất kiếm chém bay hai phi châm còn lại. Nàng nhè nhẹ đáp bên nam tử kia hỏi han:
- Sư huynh không sao chứ?
Thấy nam tử kia đầu đổ đầy mồ hôi, hai chân hơi run run thở phào như thoát một kiếp nạn. Hắn phẫn nộ bừng bừng quay lại chửi:
- Tên khốn nạn vong ân phụ nghĩa.
Thanh niên tóc nam trên người óc thịt mơ hồ bĩu bĩu môi giọng mất dạy nói:
- Ta cũng không cần ngươi cứu.
Tên nam tử đang định phát tác thì bị nữ nhân kéo tay lại nhỏ nhẹ khuyên:
- Đừng chấp nhặt với mấy tên phàm nhân.
Nam tử áo lam gật gật đầu hít sâu mội hơi bình phục tâm tình.
Không biết là do Đông Quân rất nhạy cảm với từ "phàm nhân" hay là do tai hắn thính, nghe nữ nhân kia thủ thỉ như kiểu "Úi, thằng này thằng trẻ con chấp nó làm gì sư huynh" khiến mặt hắn đỏ bừng như nỗi nhục sâu trong tâm bị người đào bới, chửi ầm lên:
- Tu Tiên? Oai lắm sao? Ta một kiếm cũng chém chết đôi cẩu nam nữ các ngươi.
Thiếu nữ kia quay đầu nhìn qua hắn nhăn mày, ánh mắt như điện nhìn hắn. Còn nam tử kia thì khỏi nói, vừa đè xuống phẫn nộ bị ám toán giờ nghe tên kia khiêu khích đang định dạy dỗ tên này giải quyết uất hận thì thiếu nữ kia lại kéo góc áo.
- Chính sự quan trọng hơn.
Nam tử áo lam có vẻ rất nghe lời nàng, lần nữa đè xuống phẫn nộ phất tay áo bỏ một câu:
- Phàm nhân vẫn mãi ngu si như vậy.
Đông Quân lại "được" nói là "phàm nhân" thì càng điên tiết, hắn ghét a, ghét mấy tên tu tiên ngự khí phi hành a.
- Đến, đến lão tử đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, để giới tu tiên biết tên phàm nhân này đánh bọn hắn như nào.
- Không dám đến? Mẹ nó rụt rụt cái đầu như con rùa cũng trang bộ tiên gia?
- Trừng? Có tin ta móc mắt chó của ngươi ra không?
Đông Quân lời lẽ thô tục khiến nam tử kia ngực phập phồng thở gấp, nữ tử cũng mặt mày khó chịu vẫn cố gắng giữ nam tử tránh để hắn bộc phát, cả hai người bây giờ đều cảm thấy như bị bôi cứt lên mặt vậy.
- Phụt.
Nam tử uất ức phun ra một búng máu cả người khí tức uể oải.
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Phun máu, thoát khí làm thế đón địch của nam tử sơ hở, địch nhân trong bóng tối không biết kia xuất liền một lúc bốn cây phi châm.
- Keng keng keng
Nữ nhân thấy thế công âm hiểm cũng không quản nam tử khí tức uể oải xuất kiếm cản chở, mỗi châm chạm vào thân kiếm khiến kiếm của nàng rung động không ngừng, nàng đỡ đến châm thứ ba thì hổ khẩu tê dại tay không giữ nổi trường kiếm tuột tay rơi xuống. Nàng nhìn cây phi châm cuối thì khẽ cắn môi đỏ nhắm mắt dậm chân chắn truớc người nam tử hộc máu kia.
- Phập.
- Keng.
Một tiếng va chạm binh khí, một tiếng kim găm vào da thịt truyền đến tai nàng khiến nàng nhếch lên nụ cười thanh thản.
- Nhắm mắt cái gì? Chờ ta hôn sao?
Bên tai nàng giọng nói của tên mất dạy kia truyền tới khiến nàng giật mình tỉnh lại. Không đau! Không có đau! Vừa mở mắt ra thì nhất thời nàng ngây ngốc, chỉ thấy trước mặt nàng là một cánh tay, có cánh tay không nói làm gì điều làm nàng chú ý là trên cánh tay ghim một cây châm...
- Rất soái sao?
Theo giọng nói nàng chỉ nhìn thấy một thanh niên tóc lam anh tuấn, trường bào trắng dính chút máu thịt mơ hồ, trên tay cầm một thanh kiếm chuôi lam khiến nội tâm nàng như bị chùy đập vào. Trái tim nàng nhảy một cái. "Thanh niên này ấy vậy mà lấy thân đỡ cho mình một châm, mình còn không quen hắn a". Nghe câu hỏi của hắn nhất thời làm nàng đỏ mặt cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.
"Không phải yêu ta luôn rồi chứ? Khoa học nói không sai, nữ nhân a, cũng chỉ là động vât cảm tính". Cảm thán trong lòng là thế nhưng thâm tâm hắn rất ư là hưởng thụ. Hắn cảm thấy mình giờ như anh hùng cứu mỹ nhân, rồi mỹ nhân lấy thân... Nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng hắn tà ác nghĩ
- Oái.
Đang trang một bộ xả thân vì nghĩa thì thanh niên tóc lam nhảy cẫng lên ôm mông la oai oái.
- Ngươi làm sao?
Nghe tiếng hét nữ nhân áo lam nhất thời có chút hốt hoảng, mắt nhìn theo hướng bàn tay đang xoa xoa mông của hắn thì phì cười.
- Hi, mông ngươi hẳn rất mát.
Đông Quân nghe xong sắc mặt đen như đít nồi hắn không suy nghĩ cũng biết nàng nhìn thấy cái gì. Cái đập vào mắt nàng không phải cây châm đang gắn ở mông mà là vết rách do kiếm đâm bại lộ ít da thịt kia a. Trong lòng hắn nội tâm dậy sóng "Con mẹ nó, tự trọng của ta, danh dự của ta, mỹ nhân của ta a" những hình ảnh lướt qua rồi ầm ầm sụp đổ trong tâm trí...
Phẫn nộ rút cây châm găm ở mông quay người nhìn tên đồ đen vừa tập kích mình đang đứng trên tường kia, tên này lúc nãy phóng ra phi châm mặc dù nàng kia đã xả thân đỡ phi châm nhưng tên này ra tay rất độc, vừa thấy nàng đỡ phi châm thì xuất thủ định một kích tất sát tên nam tử đi cùng nàng.
Mặc dù nói rất lâu nhưng từ lúc nàng chém bay ba phi châm rồi xả thân đỡ đến lúc tên kia tập kích có hai hơi thở... Người Đông Quân như tỏa ra sát khí khiến nữ tử vừa được hắn cứu đứng cạnh cảm giác áp lực đè nén rịn mồ hôi to như hạt đậu.
- Ngươi chỉ là phàm nhân sao thân thể có thể đỡ được phi châm của ta? Lại còn không phát tác độc?
Câu hỏi này cũng khiến đôi nam nữ đồ lam giống nhau kia giật mình khó hiểu, hắn dù gì cũng là phàm nhân a. Làm sao có thể trống lại đòn công kích của tu tiên giả?
Tên áo đen tay cầm một loan đao cong nửa vầng trăng, bị tên thiếu niên tóc lam nhìn hắn cũng cảm giác rùng mình một cái. Lúc nãy hắn cũng rình xem bọn tự xưng là cướp đánh giết tên tiểu tử tóc lam kia chắc chắn 100% là tên này là luyện thể sĩ, tốc độ có chút nhanh nhưng vẫn là trong giới hạn của phàm nhân. Điều hắn tò mò là thân thể tên này kiểu gì.
- Hình như ngươi quên hỏi điều gì?
Ánh mắt Đông Quân hằn lên tơ máu, đang lấy le với gái thì bị mất mặt, giờ tên này lại kêu hăn là phàm nhân a, nhớ tới cái tên đâm một kiếm vào mông khiến quần bị rách hắn có chút hối hận giết hắn quá dễ dàng. Phẫn nộ trồng phẫn nộ hắn hỏi một câu khiến tên áo đen có chút khó hiểu, đang định mở miệng thì trông được dưới chân tên thanh niên kia gạch đường nứt vỡ chằng chịt.
- Rắc.
Tên áo đen chỉ thấy đầu chân tên tiểu từ kia hơi trùng xuống, rồi sau đó gạch dưới đất vỡ vụn. Tên áo đen cũng là thân kinh bách chiến, ánh mắt của hắn bỗng nhiên co rụt lại cầm loan đao chém qua bên phải.
- KENG.
Một âm thanh binh khí va chạm mạnh mẽ, không hiểu thanh niên kia làm sao xuất hiện cạnh tên áo đen Thu Thủy ngang bổ ra một đường.
- Hự.
Hổ khẩu tê dại, tay cầm loan đao bỏng rát tên áo đen không trống lại được rên một tiếng trầm cả người như diều đứt dây bay về hướng mặt đường vài trượng.
- Ngươi quên hỏi ta vì sao tốc độ lại nhanh như vậy.
Nhìn tên áo đen bị một kiếm chấn bay xuống mặt đường hắn nhàn nhạt bổ sung.
- Với lại ta rất ghét kẻ nào đứng ở trên cao nhìn xuống ta.
Tên áo đen trên không trung mạnh mẽ cưỡng ép thân thể, phát động linh lực khi trạm đất thì lăn vài vòng mới dừng lại được thân mình. Hắn chỉ cảm giác lồng ngực huyết khí quay cuồng, khóe miệng rỉ ra một chút máu.
- Ngươi là ai?
Tay cầm loan đao của tên áo đen hơi run run, cố gắng đè nén ngực phập phồng mà hỏi.
- Ta? Người chết thì không cần thiết phải biết.
Từ cuối vừa ra thì thân ảnh Đông Quân đứng trên tường cũng mờ dần.
- KENG
Lại một âm thanh binh khí va cham vạng lên đinh tai, tên áo đen dơ loan đao phải dùng sức cả hai tay để đỡ thế bổ kiếm của thanh niên bỗng dưng xuất hiện trên đỉnh đầu.
- Cục.
Một tiếng đầu gói va cham mặt đất, tên áo đen hay tay đỡ loan đao chỉ cảm thấy như phải gánh vác cả tòa núi hắn không chịu nổi mà quỳ xuống đất qua tấm che mặt có thể thấy được ánh mắt hắn đỏ ngầu ngầu vì nén khí. Hắn như bộc phát linh lực cả người gầm lên một tiếng.
- AAA
Tên này cũng là rất biết chiến đấu, cảm thấy không đỡ được thế công hắn hay tay dùng chút sức hướng thế kiếm qua một bên.
- A.
Lại một tiếng thét vang lên, nhưng lần này không phải bộc phát mà là tiếng hét đau đớn. Nữ tử áo lam một bên trợn mắt há mồm nhìn màn chiến đấu tính cả nói chuyện mới 5 nhịp hơi thở đã phân ra thắng bại.
- A...a
Tên áo đen nằm trên mặt đất rên rỉ, công sức của hắn được bù đắp từ bị chẻ đôi qua mất một bên cánh tay. Chỉ thấy hắn rên rỉ ôm bên tay cụt đang máu me đầm đìa. Vết chém nhẵn nhụi từ xương quai xanh xuống nách.
- Phụt.
Vì tên áo đen đau đớn lăn lộn, lại thêm đang đà trên không đáp xuống đất khiến Đông Quân không kịp phản ứng, một cột máu từ bên vai cụt của tên áo đen phun thẳng vào người hắn.
- ĐỀN CHO TA AAAAAAAAAAAAAAA.