Chương 16: Ta là cướp đây.

- Nha, ngươi thật là thú vị.

Tiểu cô nương kia cứ cười khúc khích không ngừng nhất thời khiến cả hắn và lão béo kia đều ngượng chín mặt thầm nhủ "trẻ nhỏ không hiểu chuyện, không trách, không trách". Trong lòng nghĩ thì nghĩ thế cơ mà cái vẻ mặt nàng thật đáng yêu ai mà nỡ trách cho nổi.

- Ha ha, ta cảm thấy ta với tiểu cô nương có duyên, không biết tiểu thư làm ở đâu?

Nói xong câu này hắn cũng muốn tự và vào mặt mình một cái, câu này hỏi trước cửa kỹ viện chẳng phải hỏi thẳng nàng: "cô làm kỹ nữ bao lâu rồi'?

- Ta? Ta đang đi dạo thôi.

Cô nương kia đôi mắt to tròn hồn nhiên đáp lại hắn khiến hắn không biết là nàng đang giả trang hay đang nói thật a. Hắn cười gượng dù nàng hiểu hay không hiểu thì kệ nàng đi hắn vờ vịt bóng gió hỏi :

- Vậy cho tiểu sinh hỏi cô nương tên là gì?

Chỉ thấy cô nương kia lắc lắc đầu giọng nói có vẻ ngây thơ đáp:

- Mẫu thân ta nói không nên qua lại với mấy tên thư sinh đẹp trai vì bọn chúng rất hay giả trang lừa gạt người. Ngươi rất đẹp trai cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết.

Hắn sắc mặt cứng đờ, miêng lưỡi đang lưu loát bị nàng làm cho á khẩu.

- Ca ca ~ lên đây với ta, ngực ta rất là bự nha ~

- Ha ha, ta chỉ thích mông lớn

- Hứ, người ta cái gì cũng lớn.

Tiểu cô nương nghe thấy mấy lời thô tục sau lưng vọng đến thì mặt mũi đỏ bừng, tự nhiên trong đầu nghĩ đến cái gì thì mắt lóe sát khí bàn tay vung tới.

- Bốp.

Trên má Đông Quân hằn lên dấu tay nhỏ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì tiểu cô nương kia chửi hắn một câu rồi quay người bỏ đi.

- Ngươi là người xấu, mẫu thân ta nói không sai mấy tên thư sinh đẹp trai đều không phải hạng tốt đẹp gì, chỉ có Hàn ca ca của ta là tốt.

Hắn trợn tròn hai mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn chưa hoàn toàn phát dục của nàng vẻ mặt nhăn nhó. Mẹ nó, ngươi đứng ở đây ai chả nghĩ ngươi là loại người kia, ta mang lòng tốt bị đánh thật là đau khổ a. Lại cả đôi gian phu dâm phụ kia nữa, mới sáng sớm ra đã gạ chịch thật đủ khốn nạn. Trong lòng hắn thầm thề tẹo nữa xong việc quay lại phải bắt đôi gian phu dâm phụ này ra giữa đám đông mà giao hoan... thật là một suy nghĩ tà ác a.

- Bao nhiêu tiền?

Lão già béo kia một mặt đỏ bừng phải cố lắm mới nhịn không cười lên tiếng. Nghe hắn hỏi vậy lão biết tên này muốn đi thì hít sâu một hơi đè lén.

- Ha... hai thỏi bạc.

- Sao lão không đi ăn cướp luôn đi?

Bực bội thò vào trong túi trữ vật ném ra một cục bạc trên bàn không thèm đợi lão thối đã quay người rời đi.

- Phụt.

Vừa đi được vài bước đã nghe thấy lão béo kia phụt một cái hắn biết là lão đang cố đè nén lắm rồi, để tránh mất mặt hắn gia tăng cước bộ rời đi.

Đợi khi hắn đi được vài trượng lão già mới thu hồi biểu hiện nén nhịn cười của mình, mắt lão híp lại nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của hắn vẻ mặt trầm ngâm như có điều suy tư.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trước một tòa phủ đệ thật lớn trên đó có ghi "Phủ Thành Chủ" xung quanh tường bao dài cả trăm trượng đối diện là một cái hồ rộng lớn. Lúc này trước của phủ có hơn chục lính canh quân giáp đầy đủ đứng xếp hai hàng mắt thi thoảng liếc nhìn thanh niên anh tuấn, mái tóc lam, mặc trường bào trắng một bộ nhàn nhã thưởng thức mặt hồ.

- Thiếu thành chủ truyền ngươi vào trong.

Cửa khẽ hé mở, một tên gia đinh hé mở cánh cửa mà gọi thanh niên tóc lam, giọng nói có chút ái muội làm thanh niên tóc lam rùng mình, nhớ tới thái giám trong phim truyền hình cung đình.

Hắn quay người một bộ phóng khoáng đi theo tên gia đinh kia vào bên trong, hắn vừa vào mấy tên lính canh bên trong đã khép lại cánh cửa, trở về vị trí một bộ rất là quy củ.

- Tên kia thật sự mỹ, ta nhìn ta còn cảm giác căng cứng.

Một tên lính canh ghé qua bên cạnh giọng nhỏ nhỏ mở miệng nói.

- Thật nghịch thiên, ông trời quả là không có mắt, ta đẹp như hắn thì sẽ tìm một cô nương xinh đẹp con nhà phú quý mà ở rể hưởng phúc cả đời a.

Tên lính mở miệng trước bĩu bĩu môi nói.

- Hắn đến đây chẳng phải hiến thân cho thiếu gia hay sao.

Hắn vừa nói xong thì một tên đứng sát cửa có vẻ là thủ lĩnh của nhóm này e hèm một tiếng mở miệng nhắc nhở.

- E hừm, không muốn mất đầu thì chú ý mồm miệng.

Hắn nói thì nói vậy nhưng trong lòng thì nghĩ đến cảnh mỹ nam kia là "thụ" bị thiếu thành chủ chơi mà cả người toát mồ hôi lạnh.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Đông Quân quẹo trái rẽ phải một hồi mới được dẫn vào một biệt viện to lớn, đường hắn đến đây như mê cung, đâu đâu cũng là tường, đâu đâu cũng là nhà cao cửa lớn ao cá các kiểu. Những cái đó cũng chỉ là thứ kém cỏi, điều đặc biệt là trong này rất nhiều gia nô, nam thì giọng nói như thái giám, nữ thì thật sự là đẹp mắt a, các nàng tuy không xinh nhưng rất ưa nhìn. Hắn nói đẹp mắt ở đây là... các nàng ấy vậy mà chỉ mặc một lớp áo mỏng tanh có thể nhìn thấy những đôi bồng đào nẩy nẩy, những rừng rậm mơn mởn, khe mông sâu sâu a.

- Thiếu chủ ưm ~ thiếu chủ ~ ta không được nữa ưm ~.

Vừa đặt mông ngồi lên ghế phòng khách hắn đã nghe vang vang tiếng rên kích tình của một nữ nhân dùng đầu gối hắn cũng biết tên thiếu chủ trong tiếng rên kia là thiếu thành chủ. Sắc mặt hắn bây giờ rất ư là đặc sắc trong lòng thầm chửi "đồ chó hoang".

- Thiếu chủ đang bận bịu công sự xin công tử đợi một chút.

Mẹ nó, đang làm tình thí nói luôn là làm tình còn công sự? Ngươi tưởng lỗ tai ta điếc sao? Tên gia nô giọng ái nam ái nữ vừa nói xong thì hai tiếng hét vang lên rồi im bặt.

- Thiếu chủ thật uy phong ~

Giọng nữ nũng nịu truyền đến trong lời có vẻ rất thỏa mãn, nàng nói xong thì một giọng nam có chút tà tà vang lên.

- Tốt, hôm nay ta rất thỏa mãn thưởng ngươi một lượng hoàng kim.

Nữ nhân kia nghe xong khanh khách cười càng ra sức mà nũng nịu nịnh hắn.

- Phù.

Đông Quân mừng rỡ mà thở ra nhẹ nhõm, cảm giác mình rất may mắn khi đã đến đúng lúc hắn ra, không thì không biết phải chờ đợi bao lâu nữa.

- A Hổ đến đi.

Giọng nói hắn đoán thì là của tên thiếu chủ kia lại vang lên gọi ai đó chỉ nghe vâng một tiếng bên trong truyền ra những tiếng rên kỳ quái lần này là thật sự kỳ quái.

- Đúng rồi Ah, A Hổ vào sâu một tí Ah.

- Thiếu chủ ưm~ ngài đăng cương lên thật to ưm~

Một tiếng gầm hùng hồn vang lên thiếu chủ kia rên lên một tiếng có vẻ hơi đau, sau đó là tiếng nữ nhân rên lên kích thích.

- Người đâu!

Đông Quân nghe được những tiếng rên quái lạ thì trong lòng ác hàn một trận. Trong đầu hình dung ra cảnh tượng ba người nằm ngửa trồng chất lên nhau, một nam nhân ôm một nam nhân rồi vào lỗ hậu, tên nam nhân kia rên lên sung sướng rồi lại "vào" âm huyệt nữ nhân... Cả người hắn run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả áo.

Lúc này sau tiếng gọi của tên gia đinh thái giám kia có vài nữ tử có vẻ rất dễ nhìn đi vào, cả người các nàng không một mảnh vải. Các nàng không xinh nhưng "điện nước" là rất đạt chuẩn nha.

- Thiếu chủ nhà ta rất hiếu khách, công tử cứ tùy tiện chọn một người phục vụ, hoặc tất cả các nàng đều được.

Tên thái dám kia chỉ tay giới thiệu.

- Nàng miệng rất giỏi, nàng rất nhiều nước, nàng vào từ phía sau rất khít, nàng này cúc hoa vào rất sướng,...

Thái dám chỉ tay giới thiệu từng người, nhưng khi nhắc đến cúc hoa làm hắn tưởng tượng ra tên thành chủ song tính luyến ái mà cả người ác hàn dạ dày cồn cào. Nhớ tới tên thiếu thành chủ vừa rên thì tên này đã gọi người thì mẹ nó hắn càng khẳng định suy đoán của mình. Khoác tay bảo hắn đưa các nàng ra ngoài.

- Ngươi ở lại đấm bóp cho công tử.

Tên thái giám chỉ một người ra lệnh, nữ nhân kia ngoan ngoãn ra phía trước mà xoa bóp đùi hắn, mấy nàng còn lại thì đi lùi ra bên ngoài.

- Công tử không cần từ chối, đây là đạo đãi khách ở nơi này.

Hắn nghe thấy "thái giám" nói vậy mới miễn cưỡng gật đầu, nàng kia xoa bóp đùi rồi men men vào hạ bộ hắn mà vuốt ve. Dương căn hắn lúc "ngủ" cũng bằng người thường khi cương khiến nữ nhân kia tưởng hắn đã "nổi hứng" thì càng khiêu khích, còn chủ động đưa miệng xuống định liếm láp.

Nhìn thân hình nữ nhân cũng rất là kích thích dưới hạ thân đang ra sức khiêu gợi hắn nhưng hắn thật sự không có hứng thú. Cứ nghĩ đến tên thiếu thành chủ là song tính luyến ái hắn thật sự không "lên" nổi a. "Không biết mình đến đây là đúng hay sai nữa".

Đuổi nữ nhân kia bảo nàng lên bóp vai hắn ngồi tựa ra ghế nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng biết qua bao lâu từ bên trong mới đi ra một người quần áo có chút lộn xộn, trang phục nam tử nhưng trên tai lại cài bông hoa mai, khiến Đông Quân đã chắc chắn tên này là loài lưỡng tính. Cố nén ghê tởm đứng dậy chắp tay chào tư thái không xiểm nịnh, không kiêu ngạo.

Tên thiếu chủ kia vừa thấy mắt thì hai mắt sáng bừng ánh mắt nổi lên tà ý mà gật đầu mời hắn ngồi xuống rồi nhìn hắn ý vị mà nói:

- Ngươi muốn đến chuộc ba nữ nhân?

Đông Quân thấy hắn nhìn mình thì cả người nổi da gà, đè nén cái dạ dày như muốn nôn ra hắn mới trả lời.

- Đúng vậy, xin thiếu thành chủ ra giá.

Thiếu thành chủ kia cười ha ha.

- Sáu mươi lượng hoàng kim.

Nghe thấy một cái giá trên trời khiến nhiều người biến sắc nhưng Đông Quân không chút cau mày một lời đáp ứng.

- Được, ngươi cho người cầm khế ước bán thân ba nàng theo ta về Nghênh Xuân lâu, ngân lượng ta gửi người canh hộ.

Hắn thật sự không muốn bại lộ cái túi trữ vật với đám người này, dù sao nơi này cũng cung phụng tu tiên giả hắn đoán cảnh giới cùng lắm là Nguyên Anh kỳ. Nếu bại lộ hắn có túi trữ vật sẽ khiến đả động mấy tên đó dẫn đến phiền phức không đáng có...

- Tốt, để Long quản gia đi theo ngươi.

Thiếu thành chủ trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, phải biết 60 lượng hoàng kim là cũng không nhỏ nha, đủ để xây nửa tòa biệt viện chứa được hơn trăm kỹ nữ vậy mà tên thanh niên tóc lam này vì chuộc ba kỹ nữ mà đáp ứng sảng khoái không dây dưa lằng nhằng.

Đông Quân đề nghị kiểm tra khê ước bán thân của ba nàng, hắn xem xét kỹ càng những từ ngữ và dấu điểm chỉ trên giấy bán thân của các nàng thì hắn mới yên tâm gật đầu. Ở đời trước chỉ cần sai một chữ thôi là cũng có thể đi tong vài chục triệu, có khi vài trăm cả tỉ đồng ngay nên hắn đáp ứng 60 lượng hoàng kim sảng khoái nhưng lại kiểm tra rất kỹ a, chủ yếu là qua lời kể của các nàng hắn thật sự không tin tưởng tên này nha.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi thiếu thành chủ híp mắt, lưỡi liếm liếm môi khô một vẻ thèm thuồng hắn tà tà nhếch lên khóe miệng lẩm bẩm nói.

- Dù ngươi là người của thế gia nhưng cùng chỉ là thế gia phàm nhân, làm sao đấu lại người tu tiên?

Nhớ đến vẻ mặt tuấn mỹ của Đông Quân khiến hắn cảm thấy bên dưới hạ thân dương căn kích động.

- Cho ngươi ra khỏi đây rồi lại bắt ngươi lại khiến ngươi hoảng sợ phục tùng, thật là thú hahaha

- A Hổ.

Hắn gọi đánh tiếng, một người cao to vạm vỡ đang lõa thể từ trong phòng ngủ mang ra bộ xương dính da mơ hồ có thể thấy hai bên ngực đã chảy xệ như quả mướp nhăn nheo, nàng chỉ còn thóp thở bị hắn túm củ lôi đi như một đồ vật.

- Tiếp tục.

Tên A Hổ kia nghe thấy chỉ thị thì vứt "bộ xương" kia đi tiến đến cởi bỏ quần áo của tên thiếu chủ...

( Thật ác hàn)

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ra bên ngoài cửa viện Đông Quân cau chặt đôi mày rậm không nghĩ tới mọi việc lại dễ dàng đến thế. Ngoài tiền nhiều một chút thì chẳng có tí nào giống trong lời Lam Kiều nói hắn nghe, ngoại trừ tên này là lưỡng tính a. Lắc lắc đầu xóa cái suy nghĩ buồn nôn mà theo đường cũ đi về Nghênh Xuân lâu.

Đi dọc bức tường gần trăm trượng của biệt phủ đến khi loáng thoáng cách xa có lớt phớt mấy nhà dân Đông Quân bỗng dừng lại cước bộ.

Tên Long thái giám được thiếu thành chủ đang lẽo đẽo sau lưng hắn lúc di chuyển còn đánh mông sang hai bên như đàn bà kia cũng có chút hồ nghi dừng lại.

- Ta muốn xem lại ba tờ khế ước.

Long thái giám có chút bất ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, rút từ trong ngực ra ba tờ khế ước đưa cho hắn.

- Ừm, đúng là nó không sai.

Đông Quân lật đi lật lại ba tờ khế ước mới gật gật đầu, thò tay vào trong túi trữ vật đeo bên hông tìm tòi cái gì đó.

- Chủ nhân ta rất giữ chứ tín xin công tử yên tâm.

Long thái giám chỉ thấy hắn kéo từ trong túi nhỏ bên hông ra một vật vừa giống như kiếm lại giống như đao thì hơi trợn mắt.

- Công tử...

Hắn chưa nói hết câu thì cổ họng dần dần tách mở phun ra một cột máu trong sự kinh ngạc tột độ mà ngã gục xuống đất.

Đông Quân vừa lôi ra thanh katana trực tiếp rút kiếm chém ngang một đường khiến Long thái dám không cả kịp nhìn đã trợn mắt mà chết. Thấy máu của tên thái dám phun ra hắn lùi lại vài bước, ống tay trái phất lên một cái như có một luồng âm phong quét tới thổi máu bắn ngược lại.

- Phi, mẹ tên thái giám chết tiệt.

Hắn phun một bãi nước miếng trên xác Long thái giám vẻ mặt ghét bỏ mà chửi tục. Tiếp đó ánh mắt hắn quét về bốn phía nhàn nhạt mở miệng.

- Ra đi, ta đang có việc gấp.

Chỉ thấy nhất thời từ tường viện, cây cối bên đường, dưới nước hồ nổi lên mấy bóng người mặc đồ đen, mặt được khăn che nhảy ra vây kín lấy hắn.

- Hừ, biết là tên cẩu lưỡng tính kia không dễ dàng mà giao ra như vậy mà.

Thấy một đống người xuất hiện bất ngờ hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn vừa ra khỏi biệt viện thành chủ kia thì đã cảm giác được có một đám người theo dõi. Theo bản năng và ngũ quan được rèn luyện từ máu và công sức, khiến hắn phát hiện đám người này. Tuy bọn chúng di chuyển nhẹ nhàng nhưng mỗi bước chân đều truyền đến tai hắn. Từ bản năng, mỗi khi bọn chúng liếc nhìn hắn thì sâu trong linh hồn như có gợn sóng.

Hắn không tự nhận mình thân kinh bách chiến nhưng cũng là được đúc ra từ máu. Nhớ lại mỗi lần bị vứt vào trong sào huyệt sơn tặc, có lần nào là không một thân huyết nhân mà đi ra cả người nhuốm máu còn không thấy cả thương tích, vào trong sào huyệt yêu thú lúc đi ra cũng gãy tay què cẳng trên người chằng chịt vết thương.

Cơ mà không biết vì sao, sau hơn một năm ngâm dược thì thân thể hắn mạnh mẽ phi thường, sau khi luyện thành tầng thứ nhất của "Trường Xuân Công" mà hắn tự đặt thì cả người lúc nào cũng sung mãn, dù thương tích đến đâu cũng vài hôm là liền lại không cả thấy sẹo... Đièu đó cũng khiến hắn âm thầm cảm thán người nghĩ ra bộ công pháp này, càng cảm tạ sư phụ Thông Huyền đã giúp hắn tìm kiếm tài liệu mà đúc ra thân thể này cho hắn...

- Đợi ta xuất thủ sao?

Tay hắn cầm katana chỉa sang ngang, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một vòng. Ánh mắt hắn nhìn như bình thản nhưng khiến nhóm người áo đen lông tơ dựng đứng, cảm giác không khí như bị sát khí áp súc. Ánh mắt hắn đi đến tên nào, tên ấy trái tim đều nhẩy lên một cái. Chả biết tên nào lấy hết can đảm hô lên một tiếng.

- Ta là cướp đây!