Chương 15: Lão là Cao Nhân?

Giờ Thìn hai khắc, sau khi kiếm chỗ gốt rửa một thân dâm thủy Đông Quân ra khỏi Nghênh Xuân Lâu đi qua hằng hà xa số nữ nhân, nữ nhân nào nhìn thấy hắn anh mắt cũng như hổ rình mồi mở miệng mời chào. Dù hắn biết các nàng là kỹ nữ cơ mà được nhiều nữ nhân như thế khiêu khích mời chào trong lòng cũng có chút hư vinh.

Hắn giả một bộ mặt lạnh nhạt kết hợp với bộ tóc lam xõa vai thêm vẻ mặt anh nhiên(anh tuấn, tự nhiên) khiến các kỹ nữ ai nhìn cũng mê ảo tưởng gì gì đó với hắn. Thi thoảng cũng gặp nam nhân ra khỏi phòng hay ở dưới kiếm bàn uống rượu ca hát, có người nhìn hắn sửng sốt, có người ghen tị, có người thì thèm thuồng làm hắn sởn cả gai ốc...

Mà cái chỗ này cũng thật nhiều nữ nhân, hắn sơ sơ đếm đã có cả 100 người a, nghe các nàng nói hầu hết toàn bị bắt đưa đến đây không khỏi có chút cảm thán "cũng gần trăm người nhà cửa tan nát a". Cái nhà thành chủ kia cũng đủ ác độc.

Nghếch đầu nhìn biển chữ đề Nghênh Xuân Lâu lắc lắc đầu nhấc cước bộ đi về hướng phủ thành chủ trong lời Lam Kiều nói.

- Cô nương vận mệnh rất trớ trêu, những thứ cô nương tưởng là của mình nhưng lại rất xa vời, còn những thứ xa vời không thấy thì lại tự nhiên tìm đến, đặc biệt là đường tình duyên, nếu nó đến thì ngăn cũng không được còn như không phải của mình thì không nên cưỡng cầu.

Đông Quân chân vừa nhấc đi khỏi Nghênh Xuân Lâu vài trượng thì nghe thấy tiếng nói có chút hàm hồ khiến hắn không khỏi tò mò quay đầu nhìn.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhớ lúc sinh thần 10 tuổi ta rất thích một con thú nhỏ kêu phụ thân bắt làm vật nuôi ai ngờ bị con tiểu hồ ly đoạt mất, lúc đấy ta khóc rất nhiều sau tối hôm đó ta dỗi phụ thân bỏ ra sau núi không biết từ đâu rớt xuống một con chim bị thương nó rất đẹp làm ta rất thích sau đó ta bắt về nuôi cũng không để ý đến con thú kia nữa a.

Chỉ thấy một tiểu cô nương đang đứng trước một cái sạp có chút cồng kềnh bày ít nghiên mực, mai rùa,... đặc biệt là bên trên treo một tờ giấy ngang viết dòng chữ "không đúng không lấy tiền". Lúc này tiểu cô nương đang hướng về lão giả béo ục ịch khóe miệng mỉm cười ngồi trên băng ghế với vẻ mặt sùng bái.

- Ngài đúng là một cao nhân, ngài có thể bói cho ta một quẻ xem Hàn ca ca có thích ta không?

Lão giả béo nghe vây thì cười ha hả lắc lắc cái đầu khiến bứu thịt dưới cằm bập bềnh qua lại giọng nói có chút mơ hồ.

- Ta đã nói với cô nương rồi, không lên cưỡng cầu là không lên cưỡng cầu...

Tiểu cô nương nghe vậy thì nhất thời mặt mày cau có rồi như chợt hiểu ra cái gì.

- Thì ra là thế, cái con hồ ly kia suốt ngày câu dẫn người khác khiến ở chỗ ta mấy nam nhân cũng đều si mê nàng, lúc Hàn ca ca nhìn nàng ánh mắt rất cổ quái không như lúc nhìn ta.

Giọng nói của nàng có chút bực bội khi nhắc đến con hồ ly gì gì đó kia.

- Ngài là cao nhân a, có thể cho ta biết làm sao để Hàn ca ca thích ta không?

Lão giả kia một bộ không thể lắc lắc cái đầu, giọng nói của lão nhất thời xoay chuyển:

- Aiz, ta xem cô nương ngũ quan thanh tú, nhưng trên đầu dường như toát ra khí xám chứng tỏ trong vài thán hoặc một năm tới sẽ gặp tai kiếp a. Nhưng mà...

Nàng nhất thời có chút gấp gáp định thúc dục thì lão đã cướp lời của nàng:

- Aiz tai kiếp này cũng không phải không thể giải, chẳng qua cô nương phải tìm được đúng người, đúng thời điểm tai kiếp ắt có người phá giải.

Tiểu cô nương nghe vậy thì thở phào một hơi hỏi:

- Vậy ai là người giúp ta phá giải tai kiếp?

Lão giả kia lại ha hả cười đáp:

- Cái đó phải do cô nương tự mình tìm hiểu.

Chỉ thấy tiểu cô nương kia nhăn mày suy nghĩ sau đó mừng rỡ nhảy cẫng lên:

- A, là Hàn ca ca, hắn rất mạnh, chỉ có hắn mới giải được tai kiếp của ta.

Không phải chứ? Nói như vậy ngươi cũng tin? Đông Quân nhìn một bộ mơ mộng của tiểu cô nương nhất thời có chút buồn cười, lại nhìn lão giả đang trang một bộ cao nhân đắc đạo cơ mà kết hợp với cái thân thể toàn mỡ của lão thì thối không ngửi được. Liếc Nghênh Xuân lâu cách đó không xa rồi nhìn tiểu cô nương lắc lắc đầu thầm nghĩ: "Con người ai cũng có ước mơ a, kỹ nữ cũng không ngoại lệ, đã thế lại còn là tiểu cô nương đang tuổi mới nhú!". Hắn định quay người bước đi thì cô nương kia nghiêng mặt qua khiến hắn dừng lại.

Nàng bộ dáng 16,17 tuổi làn da trắng hồng tự nhiên, má phính phính rất là đáng yêu nàng mang một bộ trường sam vàng nhạt, qua ống tay áo và cổ áo có thể thấy được bên trong còn mặc một áo lót người trắng.

(áo lót cũng như kiểu trường sam ý cơ mà để mặc bên trong không phải là yếm nha -.-)

Qua góc nghiêng khuất nửa khuôn mặt thấy tiểu cô nương này xinh xắn, ăn mặc kín kẽ không giống như nữ nhân thanh lâu làm hắn nhất thời tò mò. Cơ mà chắc nàng vừa mới đến, không quen mặc thiếu vải a. Hắn nhất thời tò mò nàng mà tiến lại gần sạp bói.

Tiểu cô nương kia mũi nháy nháy động ngửi ngửi cái gì, nàng khịt khịt vài cái rồi quay người qua phía hắn nhất thời có chút sửng sốt trước vẻ đẹp của hắn... Lão giả thấy nàng quay người nhìn về một người thanh niên tuấn tú đi tới sâu trong ánh mắt cũng toát lên vẻ kinh nghi nhưng rất nhanh biến mất.

- Ha ha, lại có khách tới, lại có khách tới.

Lão kia thấy có người tới thì miệng nở nụ cười hiền hậu mở miệng vui vẻ như quý nhân tới nhà.

Đông Quân nhàn nhã đi tới khuôn mặt trắng hơn cả so với các tiểu thư khuê nữ, mái tóc và đôi lông mày xanh lam ánh lên vẻ yêu dị nhưng lại không làm người ta chán ghét. Tiểu cô nương nhất thời sững người nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nàng khẽ vươn người về phía hắn mũi nhỏ nhích động như đang ngửi ngửi cái gì.

- Nha, mùi của ngươi thật thơm, sao mà làm được vậy?

Giờ nàng qua người về hướng hắn bại lộ ra khuôn mặt khiến hắn cũng sững người lại đánh giá, nàng rõ là tiểu cô nương dáng người nhỏ nhỏ, mi thanh, mục tú, đôi mắt to tròn rất có hồn, hai má hơi phính phính làm cho người ta rất muốn nhéo một cái.

Cô nương kia thấy hắn đứng lại đánh giá mình thì nàng chả bận tâm, chủ động bước tới gần chóp mũi cứ lay động khịt khịt khiến hắn có chút mất tự nhiên. Hắn cúi người ngửi ngửi người mình chẳng thấy mùi gì đặc biệt thì chả hiểu ra sao, tằng hắng một tiếng miệng nhẽ nhếch nụ người mỉm ôn hòa với nàng.

- Cô nương?

Thấy hắn gọi thì nàng mới giật mình lùi lại một chút vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

- Ngươi... mùi của ngươi làm ta rất thích có thể chỉ cho ta được không?

Đông Quân sắc mặt cổ quái nhìn nàng. Cái cớ tiếp cận ta không khỏi cũng quá qua loa đi a.

- Cái này... cái này ta không rõ, ta cũng không cảm thấy trên người mình có hương vị lạ gì.

Gãi gãi đầu chả biết giải thích ra sao với nàng. Hắn cũng đã nghe ba người Lam Kiều nói người hắn rất thơm cơ mà bản thân hắn lại chẳng hề nhận ra. Hắn thầm đoán là vì hắn bị chai mùi cơ thể bản thân... Cũng như bạn ngồi gần một người hôi nách ngửi vào khiến bạn rất là khó chịu, cơ mà người hôi nách lại cảm giác mùi vị đó rất ư là bình thường. (ta lấy ví dụ hôi nách cho dễ hiểu a. chứ trích dẫn khoa học ra nó cứ kì kì, đạo hữu nào tò mò thì site google nha)

- Thật tiếc!

Tiểu cô nương cảm thán một câu vẻ mặt rất ư là thất vọng.

Hắn tính hỏi xem cô nương này ở đâu vì sao lại đứng đây thì cảm thấy có chút đường đột. Hắn hoài nghi nàng cũng bị bắt đến Nghênh Xuân lâu cơ mà chả lẽ lại hỏi: "Cô nương tên gì? Tiếp được bao nhiêu khách nhân rồi?". Mẹ nó, hỏi vậy kỹ nữ cũng tát cho hắn vài bạt tai, cái vấn đề tế nhị đó ai mà dám trả lời, mà sợ các nàng cũng không nhớ rõ a.

Có ý định dò hỏi nàng có khi đúng thì tiện thể chuộc nàng luôn vì nàng này rất là đáng yêu a. Trong đầu hắn di chuyển ra vô vàn ý nghĩ sau đó miệng nhếch lên hướng phía lão già coi bói cười cười chắp tay nói:

- Lão tiên sinh nhìn rất giống cao nhân, không biết có thể xem cho ta một quẻ.

Lão coi bói mỉm cười nồng hậu gật gật đầu, lão nhìn hắn đánh giá từ từ trên xuống dưới rồi dừng lại trên khuôn mặt hắn vẻ mặt cau có. Sau đó lão cầm cái mai rùa, rồi lại cầm bàn tính gẩy gẩy một hồi khiến Đông Quân chả hiểu ra làm sao.

Hắn biết giới tu tiên cũng có nhiều người tu luyện loại công pháp tiên đoán hay gì gì đó cảm ứng được điểm xấu hay lành... Nghe lão già Thông Huyền Đạo Nhân kể một người được mệnh danh là Thiên Xu đế tôn có thể nhòm có được một phần của tương lai, nhưng mà đều rất mơ hồ lúc nào cũng có thể biến chuyển. Đã thế mỗi lần nhìn có đều tổn thương nguyên khí phải mất một thời gian rất dài mới có thể khôi phục.

Lúc này sắc mặt lão giả biểu hiện rất cổ quái, nâng tây bấm bấm đốt biểu hiện rất thần.

- Aiz, thứ cho ta bất tài không thể xem rõ. Ta chỉ cảm thấy cậu một hồi chết lại một hồi sống mơ mơ hồ hồ không thể đoán biết.

Mẹ nó, thần như vậy? Đông Quân nhìn lão một vẻ ngạc nhiên không thôi. Cơ mà hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lão già này, vì muốn xem tương lai một người rất là hao tổn a.

- Ồ, ngài quả là cao nhân, tại hạ bái phục bái phục. Không biết ngài là...

Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên chắp tay qua loa còn chưa nói hết câu thì đã bị lão giả cướp lời.

- Không dám nhận la ta không dám nhận a. Ta là Cao Nhấn một thầy coi bói lang thang kiếm miếng cơm thôi.

Đông Quân bị cướp lời thì vẻ mặt đen như đít nồi, cổ họng ú ớ như mắc con ruồi há mãi mà không phát ra tiếng. Mẹ nhà lão, ta đây là qua loa hỏi xem ngươi ở chỗ nào, ngươi nhanh mồm nhanh miệng thế làm gì? Khoan đã,...

- Lão là Cao Nhân?

Lão giả vẻ mặt ục ịch có chút xấu hổ khua tay miệng nói không dám, không dám.

- Phụ thân, phụ mẫu tên gì?

Lời này khiến lão giả nhất thời á khẩu, mặt lộ vẻ hồ nghi nhìn hắn kỳ quái mãi sau thấy ánh mắt chằm chằm của hắn mới trả lời.

- Cha ta tên Cao Anh Tuấn, mẹ ta tên Lý Như Hoa. Không biết công tử hỏi vậy có ý gì?

Mặt Đông Quân lộ ra vẻ chợt hiểu, dơ ngón tay cái về phía lão mà khen.

- Phụ thân, phụ mẫu đặt cho lão cái tên quả thật là rất đẹp a.

Lão già coi bói như nghĩ ra điều gì nhất thời vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn trợn mắt há mồm. Tiểu cô nương rất là thông minh nghe vậy liền hiểu che miệng cười rộ lên.

- Ha ha, lão nói lão là Cao Nhấn, Nhấn chứ không phải Nhân ngươi nghe rõ chưa, ha ha cười chết ta mất.

Đông quân sắc mặt cứng đờ, ngượng đỏ chín mặt cười gượng một tiếng.

- Âm của hai từ la lá nhau nhất thời không để ý bị các người chê cười rồi ha ha.

Lão béo trong long bực bội chửi thầm "mẹ nó, tiểu tử mất nết, ngươi đưa ta lên trước rồi ai cười ngươi nữa". Thầm chửi hắn là thằng mất dạy nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười ôn hòa ra vẻ ta không có sao.