Chương 14: Rình trộm bị bóc mẽ.

Hồi ức của tác giả :

Một buổi trưa trời thu có phần mát mẻ, một tác giả nào đó đang nằm trên giường ôm cái laptop gõ gõ cái gì vào bàn phím. Hắn gõ từ 11h đến 12h30 quên cả ăn cơm.

- Aiz, mong là độc giả sẽ thích, thả tim cmt các kiểu.

Tác giả gật gật đầu lẩm bẩm một tiếng, nhìn lại chương chuyện dài dài mà mình vừa hoàn thành thỏa mãn gật đầu khóe miệng nổi lên tia dâm đãng.

Chỉ thấy tay tác giả di chuyển đặt lịch hẹn ra chương rồi sau đó...

- AHHHHHHHHHHHHHHHHHH,

Tác giả hét lên phẫn nộ nhìn vào trang chữ trống không trên màn hình vẻ mặt thất thần như cá chết...

- Mụ nội nó ta ấn nhầm F5 a :( .

Hét lên một tiếng phẫn dồn ra sự phẫn nộ, vẻ mặt tác giả mệt mỏi viết xuống lời nhắc này cho độc giả.

"Hic, nỗi đau này có ai hiểu thấu, nhỡ tay viết 4 chương sắc khiến truyện như yy rồi, giờ này hoàn thành xong 1 chương chuyện mà quên không lưu reset web tất cả các chữ đều biến mất a ... Còn thêm không biết các độc giả có yêu thích truyện không nữa... Càng nghĩ càng hoang mang a"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Nàng ngồi đó không buồn chán sao? Nếu muốn thì lên đây ta sẵn lòng cho nàng "thỏa mãn".

Đông Quân nằm trên giường trái Lam Kiều phải Lam Yên, trên thân Hồng Nô đang mệt mỏi phủ phục trong lòng hắn ngủ say.

- Công tử, ta thật sự không chịu nổi nữa.

Hồng Nô mơ mơ màng màng mở miệng nói trong vô thức, chắc hẳn đêm qua bị hắn hành hạ ghê gớm lắm.

- Ta nói nàng đó, rình mò chúng ta ân ái cả đêm hẳn là rất kích thích?

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hồng Nô khiến nàng an tĩnh lại rồi nhàn nhạt nói.

- Ngươi... ngươi nói ta?

Lúc này một phụ nhân đang ngồi trên bàn trà vẻ mặt đang thất thần nhìn 3 người lõa thể trên giường. Nghe thấy từ "rình mò" khiến nàng hốt hoảng kinh hô.

- Không nàng thì ai? Ừm, đêm qua lúc xem chúng ta còn rên lên kích đông, a hẳn là tự xử không thể thỏa mãn đi?

Phụ nhân ngồi trên bàn trà nghe hắn vạch trần thì mặt đỏ lên hai chân run rẩy một hồi mở miệng hỏi dò.

- Ngươi... ngươi nghe được?

Hồng Nô đang nằm phủ phục trên người hắn, hạ bộ hai người vẫn gắn chặt, bên dưới loáng thoáng dương căn có phần xìu đi nhưng vẫn rất to trong âm huyệt của Hồng Nô, thân dương căn bên ngoài còn bóng bóng ẩn hiện chút dâm thủy...

- Aiz, ra một lần nhưng bên trong không được lấp đầy thì không thể thỏa mãn a. Ta cũng không ngại khiến một người nữa "bại trận".

Phụ nhân trái tim nhẩy lên một cái vẻ mặt có phần sợ hãi trong lòng loạn xạ một hồi. " Hắn vậy mà biết, còn biết ta tiết thân một lần a." Hốt hoảng nhớ lại cảnh tượng đêm qua một hồi nàng mới hít sâu một hơi tỏ vẻ như ngươi biết ta cũng chẳng ngại mà phản kích.

- Chỉ sợ công tử dám nghĩ nhưng không dám làm thôi.

Nàng dường như chẳng thèm để ý khanh khánh thách thức.

- Ồ, ngươi cũng muốn được như các nàng?

Đông Quân ý bảo ba người bị hắn "chinh phạt" cả đêm đang không còn sức lực mà say giấc.

Phụ nhân kia cũng ồ lên một tiếng bước lại mép giường. Đông Quân thấy nàng bước đến khóe miệng nhếch lên mở mắt liếc sang định nói cái gì thì nhất thời cứng họng cả người run lên lùi vào trong góc đụng cả vào Lam Yên say giấc khiến nàng tỉnh tỉnh mê mê lẩm bẩm cái gì đó.

- Ưm ~ , Công tử... đau...

Hồng Nô đang vòng tay, hạ thân hai người vẫn dính chặt với nhau khi hắn di chuyển bên dưới động đậy khiến nàng vô thức rên rỉ cầu xin.

- Là...là ngươi?

Chỉ thấy trước mắt là phụ nhân được các "nhân viên" ở đây gọi là Trương tỷ đứng ở mép giường câu lên nụ cười nhìn mình khiến hắn cảm giác như bị bắt gian...

- Ta thì sao? Ta xấu lên dọa công tử sợ?

Phụ nhân liếc nhìn ba nàng trên giường đang say giấc ngủ, lại nhìn hạ Hồng Nô một bộ hạ thân dán chặt hắn không buông thì thầm cau mày khó chịu.

- Kh...không, không, ta không có ý đó.

Mỹ phụ thấy hắn một bộ run rẩy lắp bắp thì khanh khách cười mở miệng trêu trọc:

- Vậy thỉnh công tử ban "phước lành".

Cả người Đông Quân như run lên một cái... Lam Kiều dường như là chiến tướng thân kinh bách chiến, dù mệt mỏi cũng mơ màng tỉnh lại. Thấy hắn vẫn còn ôm Hồng Nô hạ thân không buông còn tưởng hắn vẫn tiếp tục triền miên thì thầm kinh hãi.

- Công tử?

Cơ mà rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, hương theo ánh mắt đang trợn trắng của hắn thì nhất thời kinh hô.

- Trương tỷ?

Thấy phụ nhân trang điểm xinh đẹp rất có tư sắc ở sát mép giường làm nàng như đứa trẻ chơi trò người lớn bị phụ mẫu bắt gian kinh hộ một tiếng.

- Ngươi thật sự muốn chuộc các nàng ra?

Mỹ phụ chỉ liếc nhìn Lam Kiều một cái gật gật đầu vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc hỏi hắn một câu.

- Đúng... đúng.

Đông Quân gật đầu liên hồi, miện đúng đúng xưng phải.

- Ngươi chịu trách nhiệm với các nàng?

Câu này khiến hắn nhất thời á khẩu... Hắn đâu yêu các nàng, chỉ là thương hại các nàng, rồi bị các nàng khiêu khích bí quá hóa liều mà "trừng phạt" a.

Thấy vẻ mặt hắn như vậy mỹ phụ bực bội hừ một tiếng.

- Loại nam nhân các ngươi trong lúc trăng hoa thì chỉ mở miệng nói xuông, chẳng lấy một câu nào thật lòng?

Vẻ mặt hắn biến hóa một hồi, đang từ sợ hãi bị nàng nói cho như vậy như đụng phải vẩy ngược của nam nhân xù lông lên quát.

- Đem khế ước bán thân đến đây, ta mang các nàng đi luôn.

Vẻ mặt của phụ nhân Trương ma ma đang từ sắc bén hòa hoán đôi chút. Lam Kiều lúc này một bộ rưng rưng nghẹn ngào.

- Tỷ tỷ... Công tử...

Phụ nhân thấy nàng rưng rưng nước mắt thì dịu dàng hẳn đi quay qua Đông Quân đang ôm Hồng Nô mà nói.

- Việc này ta không quyết được, phải hỏi ý kiến của thiếu thành chủ.

Phụ nhân thở dài lắc lắc đầu dù nói hỏi ý kiến nhưng bộ dáng nàng thì là mười phần không được. Đông Quân thấy vậy thì giọng nói hùng hồn.

- Không cần phiền cô, cho ta địa điểm ta tự đến chuộc là được rồi.

Trương tỷ thấy hắn giọng nói chắc chắn thì tạm thời tin tưởng gật gật đầu.

- Được...

Vừa nghe nhắc đến thiếu thành chủ khiến Lam Kiều vẻ mặt hoảng sợ gấp gáp nói:

- Thiếu thành chủ hắn... hắn...

Đông Quân tưởng nàng sợ quyền cao chức trọng dơ tay vỗ vỗ vai nàng đánh gãy lời nàng, hắn vẻ mặt tỏ ra ngạo khí xem thường tất cả khinh khỉnh nói:

- Một tên thiếu thành chủ của thành trì nhỏ bé thôi, ta đây một ngón tay cũng đủ đè bẹp hắn.

Lam Kiều thấy hắn bỗng chốc từ tên thư sinh biến thành hùng hồn tráng khí nhất thời có chút si ngốc, nhưng nàng biết tên thiếu thành chủ kia có bao nhiêu độc ác, sợ hắn nhất thời tỏ vẻ tự chuốc lấy nhục mở miệng tính can ngăn thì lại bị Trương ma ma đánh gãy.

- Yên tâm, hắn đã mạnh miệng như vậy thì hẳn là có cách của hắn.

Trương tỷ này làm ở đây lâu năm chuyên nhìn sắc mặt người mà sống, nhìn dáng vẻ chắc chắn mười phần lại thêm một bộ thư sinh soái ca khiến nàng thầm đoán hẳn hắn là con nhà quyền quý nào đó ra ngoài dạo chơi.

- Ngươi thu xếp nhanh, cứu các nàng ra khỏi cái bể khổ này càng sớm càng tốt.

Nàng một bộ như phụ mẫu gả con thúc giục khiến Đông Quân cũng có chút ngượng ngùng a. "Làm sao có chút giống như làm các nàng có thai rồi bị phụ mẫu các nàng ép gả a" trong lòng đang nghĩ thầm thì Trương tỷ kia cáo từ rời đi, trước khi đi nàng như lại quay về công việc cua mình, vũ mị liếc mắt nói một câu làm hắn trong lòng lộp bộp, trán rịn mồ hôi.

- Ta thật sự cũng chưa "ăn" qua mỹ nam nào như công tử, nếu có thời gian đến tìm ta, ta rất sẵn lòng thỏa mãn công tử.

Nhìn nàng lắc lắc mông rời đi hắn mới thở hắt ra, cả người mồ hôi lạnh ướt đẫm thâm ngủ "Mỹ phụ không tốt, mỹ phụ không tốt a".

(ý là chỉ người ngoài 30 mà đẹp đó, đừng nhầm với thiếu phụ, theo ý ta là vậy thôi nha :3)

Hắn tuy tâm lý có chút bị ám ảnh bởi sự việc Mĩ Hoa gây cho hắn khiến hắn nhìn thấy mỹ phụ là cảm thấy cả người mất tự nhiên, sợ hãi các nàng cũng như Mĩ Hoa "hành hạ" hắn đến khô người a. Sợ hãi thì sợ hãi nhưng vẫn có thể gắng gượng kiềm chế, chả qua là cả người có chút căng cứng a.

Còn việc vừa nhìn thấy nàng hắn trực tiếp ngất đi thì là do tên tác giả trong đầu có những cái suy nghĩ tà ác nào đó... Cũng có thể do hắn hơn 6 năm qua suốt ngày ngâm dược, tu luyện, đánh nhau với lũ yêu thú và tặc phỉ lên nhất thời quên đi. Khi gặp Trương tỷ kia làm qua khứ ùa về làm tâm lý hắn có chút bị tổn thương, mà cũng có thể là do hắn giả trang để trà trộn vào đây để hưởng diễm phúc dư này a. Vế cuối có vẻ hợp lý nhất a.

( LỜI TÁC CHIA SẺ NÊN ĐỌC A: Nếu là ta soái như vậy ngây ngốc trong kỹ viện ngày ngày chờ người ái mộ đến hiến thân âu cũng là một cái thỏa mãn a, mặc dù có hơi chút là kì thị cơ mà thời nay còn có mấy người "hoàn hảo"?.

Không biết có phải ta bị ảnh hưởng bên ngoài không mà cảm giác con gái bây giờ rất ư là cái gì đó... Bằng hữu của ta kể lại đưa bạn hắn đi lính, người yêu bạn hắn khóc ghê lắm, tối xuống hắn ngồi nghe bạn gái bằng hữu hắn tâm sự một hồi, thế méo nào lúc sau lại dắt nhau vào nhà nghỉ a. Còn chụp cả ảnh cho ta xem nữa, thật sự là đạo đức suy đồi cơ mà ta cũng muốn mlem mlem :3

Lại thêm hồi c3 ta có con bạn thân: một thời gian không gặp giờ ta cảm tưởng nàng chẳng khác gì kỹ nữ a, suốt ngày ta thấy nàng trên f ăn phốt. Lúc thì dựt chồng lúc thì cướp bồ... Hôm liên hoan nhóm bạn có gặp lại nàng, lúc ăn uống cứ sán lấy ta rồi tan tiệc kêu ta đưa về, trên đường đi cứ ôm ôm sờ mó ta... May mà ta đạo tâm vững chắc không bị nàng dụ hoặc... "Tại trưa hôm đó ta cũng vừa cùng bạn gái yy xong lại căn nguyên hơi chút hao hụt huhu. Cơ mà đó cũng là kháng cự mà... ta tự nhủ phải làm nam nhân tốt a").

- Công tử ~

Hắn đang ngây ngốc thì bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng. Liếc mắt sang thấy Lam Kiều nước mắt chảy suôi một bộ hanh phúc nhìn hắn khiến hắn cho chút thở dài. Hứa chuộc các nàng thì hắn sẽ làm, cơ mà chuyện trách nhiệm với các nàng thì hắn... Mặc dù có chút phụ bạc nhưng thật sự hắn không có tình yêu với các nàng a. Trong lòng thầm ngủ chuộc các nàng ra sắp xếp tốt cho các nàng cũng coi như bù đắp tâm tư cho các nàng.

Lam Kiều một bộ hạnh phúc tiến đến trao hắn một nụ hôn dài làm hắn tâm tình kích động, dương căn ngủ say trong âm huyệt của Hồng Nô bỗng nhiên căng cứng khiến nàng ưm lên một tiếng.

- Ta thật sự không chịu nổi nữa mà công tử...

Hồng Nô ánh mắt vẫn nhắm chặt tựa vào vai hắn mở miệng cầu xin, Lam Kiều thấy hắn kích động cũng sợ hắn dâm tính bành trướng mà lại "hành hạ" mình nên thu hồi nụ hôn một bộ ngượng ngùng xin tha. Nàng thật sự sợ a, một đêm triền miên hắn làm nàng cao trào tận bốn lần, các nàng kia cũng không kém chút nào, giờ hắn lại nổi cuồng nữa thì sợ nửa tháng nàng không xuống được giường...

Hắn cũng không có làm gì các nàng, hắn cũng thật sự sợ các nàng mất sức mà đột tử a. Cười lên ha ha hông hơi nhấp vài cái trêu trọc hoa huyệt của Hồng Nô khiến nàng ưm ưm vài tiếng mới rời giường mặc lại y phục. Lam Kiều định đứng dậy giúp hắn sửa sang y phục thì hai chân như nhún da vẻ mặt đau đớn không dám động đậy. Thấy vậy hắn bảo nàng quay lại giường an tâm mà ngủ đợi tin tốt của hắn.

- Ta có chút tiền tiết kiệm để ta nhờ người đi lấy, dù sao cũng liên quan tới chúng ta.

Lam Kiều thấy hắn trên người hắn ngoài bộ trường bào trắng thì chỉ có một cái túi nhỏ nom có vẻ chẳng đựng được bao nhiêu tiền thì tưởng hắn thật sự nhất thời kích động mở miệng yêu cầu. Đông Quân lắc đầu từ chối khiến nàng nửa tin nửa ngờ...

Lam Kiều dõi theo bóng lưng của hắn ra cửa, trước khi đi dặn dò hắn cẩn thận rồi kêu tên thiếu thành chủ kia quyền thế ngất trời, độc ác tàn bạo, cướp người cướp của, đánh đập hành hạ người ta ép người ta bán thân... Nàng nói nếu như không được thì cũng không cần phải cố sức, không cần vì các nàng mà đắc tội với tên kia mạo hiểm tính mạng. Nàng một bộ vợ hiền dặn dò khiến hắn có chút buồn cười trong lòng lại thở dài không thôi... Nghe nàng tôn tên thiếu thành chủ kia như ma thần tái thế thì hắn chỉ cau mày một cái không chẳng thèm để ý. Lam Kiều nhìn cửa gỗ khép chặt mệt mỏi mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc ngủ, miệng nhếch lên cười mỉm mà lẩm bẩm cái gì...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------