Cứ vậy, nửa tháng sau cậu ấy cũng bình phục hoàn toàn, hiện tại lại bắt đầu chuẩn bị vùi đầu luyện tập. Nhưng còn chưa luyện tập được thì cậu lại phải vào rừng cùng Hân Lão. Vác theo đồ nghề, tạm biệt bé gái Hân Hân, hai người đi vào rừng.
Nhớ lại ngày đó, mình hỏi Hân lão có phải là cao thủ tuyệt thế công lực thâm hậu đang ẩn cư không, đại loại là nhắc khéo người ta sẵn có truyền nhân xuất hiện trước mặt rồi, còn chần chờ gì mau truyền hết công lực cho cậu ấy thì nhận lại một gáo nước lạnh.
Hân lão chỉ là một ông lão người của bản xứ nơi này, từ nhỏ sống ở đây bằng nghề đốn củi, nói trắng ra là tiều phu. Sau khi vào rừng đốn củi tình cờ gặp cậu trọng thương nên đã mang về.
Nhưng Hân lão cũng có nói rồi, ông ấy là một tu hành cấp bảy.
Đúng thế là cấp bảy đó, không nhìn nhầm đâu. Cấp bảy đi đốn củi, người ở chỗ này trâu bò vậy sao.
Sau đó Hân lão kể lại sự tích Lãng Thiên Vực.
Nơi này là phần còn sót lại của Tứ Phủ, thế hệ cũ có thể ở trong này không bị phát hiện khí tức.
Khí Ngô Ngọc hỏi kĩ hơn thì Hân Lão nói không biết. Cậu không biết là ông ta không biết thật hay biết mà không nói đến.
Nhưng Tứ Phủ, cái tên này rất quen đâu. Não load hồi lâu sau thì kích động bật dậy kích động làm cho miệng vết thương tiếp tục chảy máu, cậu lại kêu đau không dứt.
Lúc đó thử hỏi ai không kích động cho được. Tứ Phủ là bộ phận do Thần Trụ Trời tạo ra mà.
Tương truyền Thần Trụ Trời là người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, vì cơ thể quá to mà đã dùng phép thuật của mình tạo ra một cột trụ trời khổng lồ ở hư vô. Rất nhiều năm về sau, cõi hỗn độn hình thành trong hư vô khi Thần Trụ Trời thi triển phép thuật. Không biết qua bao lâu, Trụ Trời hình thành, hư không ổn định không bị những bước chân của Thần Trụ Trời làm mất cân bằng có nguy cơ sụp đổ. Trải qua hàng tỷ năm, trên đỉnh đầu của ngài, bên trên cột trụ trời cô đọng hình thành bầu trời, dưới mặt đất cõi hỗn độn trong hư không cũng không phải không còn là khoảng trống, trụ trời tan vỡ, hình thành vô số mảnh vụn tạo ra Tứ Phủ: Thiên Phủ: Bầu Trời, Địa Phủ: Mặt Đất, Nhạc Phủ, Cây Cối Thực Vật, Thuỷ Phủ: Nước.
Không chỉ vậy, cột trụ trời còn có nhiều mảnh vụn ở các nơi, lúc có mảnh vụn rơi vào cõi hỗn độn, nó làm nơi này vững chắc một phần để sau này nếu có sinh linh được sinh ra từ một thế giới nhỏ bé vô tình hình thành khi tạo trụ trời sẽ có thể chịu tải được.
Sau này rừng cây từ đâu mà có? Không phải do tự nhiên hình thành mà nó bắt nguồn từ Nhạc Phủ.
Nước từ đâu mà có? Đại dương không phải tự nhiên hình thành mà do các mảnh vụn trụ trời tạo thành chỗ cao chỗ thấp, sau đó Thuỷ Phủ nhờ Thiên Phủ bầu trời mà giáng mưa xuống các nơi có mảnh vụn trụ trời.
Sau này, vì cảm thấy hư không này không có một ai, Thần Trụ Trời đã dùng máu và thịt của mình đắp nặn ra các sinh linh.
Ngô Ngọc còn nhớ. Rất nhiều truyền thuyết bị quên lãng nhưng cậu ấy khi trước từng lật lại xem qua, rất nhiều vị thần sinh ra sức mạnh áp đảo thiên địa, sau đó cũng lựa chọn rời đi cõi hư không này.
Từng có một đoạn ghi lại, Nữ Oa là một trong các sinh linh do Thần Trụ Trời tạo ra. Lúc đó cậu suy nghĩ, thì ra đó là lí do Nữ Oa vá trời. Bởi đó là một phần mà Thần Trụ Trời để lại cho nhân thế.
Nhưng nước Hoa có truyền thuyết Thánh Nhân Nữ Oa, là người Yêu Tộc trong miệng người Hoa.
Cái này khi đó cũng làm Ngô Ngọc đau đầu không lời giải, nhưng sinh linh Thần tạo ra có nhiều chủng tộc, lại phân bố khắp nơi, câu trả lời chắc chắn nhất là khi Ngô Ngọc có đủ thực lực đứng trước mặt Thánh Nhân, lúc đó mọi chuyện đều sáng tỏ.
Dù là hiện tại, cậu cũng không hiểu, còn nhiều bí ẩn, nhưng dần dần cậu sẽ tìm ra chân tướng mọi việc. Không phài Lãng Thiên Vực trước mắt này có một phần nhỏ của Tứ Phủ sao? Trước mắt mục tiêu đầu tiên là nơi này.
Ngô Ngọc nghĩ lại mà nhếch miệng cười. Trên mạng la liệt tiểu thuyết lậu, nhằm tiêm nhiễm một cái khái niệm vào người dân nước khác ăn sâu vào tiềm thức như này: Nước Hoa truyền thuyết lâu đời, trước có Bàn Cổ sau có thiên. Bàn Cổ mở ra Hồng Hoang ở cõi Hỗn Độn.
Nhưng lại đâu ai hay Hư Vô không có gì đã tạo ra một cõi hỗn độn, mà người vô tình tạo ra là Thần Trụ Trời truyền thuyết của nước Việt.
Hồi tưởng lại, Ngô Ngọc cũng âm thầm cảm thán thế giới này huyền diệu. Cần phải tăng tốc độ tu hành để tìm hiểu mọi chân tướng.
Vậy là hiện tại cậu đang đi vào rừng với Hân lão, lưng khoác xọt, tay cầm rìu sắt.
"Cái CMM lăn lội thế nào lại phải đi làm tiều phu cùng người ta."
Tại một nơi sâu trong rừng, Ngô Ngọc và Hân Lão tách ra mỗi người một nơi đốn củi, sau đó cậu ném cái rìu, nhổ nước bọt nhả rãnh một tiếng cảm thán cuộc đời đầy mù mịt tăm tối trước mắt này.