Chương 10: Ông Bụt và Cây Rìu

Nhưng nghĩ lại, đây không phải thời cơ để luyện tập Thiết Thủ sao?

Thế là cậu dùng Thiết Thủ đánh lên mấy thân cây trong rừng.

Một giây, hai giây, ba giây đi qua, không có động tĩnh gì. Trên đầu Ngô Ngọc có vài con quạ đen lướt qua...

"A đau tay quá. Cây mẹ gì cứng vậy. Đột phá cấp 3, nắm đấm ít gì cũng được ba ngàn cân rồi chứ. Thế quái nào ảo diệu vậy, không đánh đổ nổi cái cây."

Lúc này cậu quay lại tìm rìu sắt... Một phút, hai phút, ba phút đi qua, rìu sắt không thấy như mọc cánh mà bay đi vậy.

Đang lúc Ngô Ngọc không kiên nhẫn muốn chửi má nó thời điểm, xung quanh xương mù dày đặc sau một hồi xương mù tản đi, một ông cụ râu tóc bạc phơ, còn già hơn cả Hân lão, toàn thân mặc bộ áo vải trắng, một tay cầm quải trượng, một tay cầm cái rìu bạc, khoanh chân ngồi thiền trên đám mây mở miệng nói:

"Cậu bé, cậu đang có gì phiền não sao?"

Ngô Ngọc trợn mắt kinh ngạc sợ hãi khi có người ra sân đặc hiệu đến vậy. Nghe thấy câu hòi thì không tự chủ đáp lại:

"Ngài là thần tiên sao? Sau này gặp người ta jcon cũng muốn trâu bò kiểu này. Con bị mất cái rìu rồi ông tiên ơi."

Nói xong cậu ý thức lại, sau đó che miệng, lúc này hồi thần lại nhìn kĩ thì thấy ông cụ cầm cái rìu bạc thì kình ngạc chỉ vào cái rìu.

"A, cái rìu."

Ông cụ ném cái rìu vào tay cậu rồi khẽ vuốt bộ râu trắng tinh của mình bảo:

"Đây là cái rìu của con sao? Ta thấy nó bị rơi dưới đất tưởng con làm rơi nên mang trả lại con đó."

Ngô Ngọc cảm động khóc ròng ròng nói:

"Đa tạ...."

Á đù tiết tấu này không đúng.

Lúc này cậu làm chủ cảm xúc, vẻ mặt đầy thâm ý nhìn ông cụ.

Dùng mê hồn thuật à cmm.

Nhìn lại cái rìu, cậu chấn kinh rồi. Đây là rìu bạc mà. Tình tiết này không lẽ là.... ngon rồi gặp bụt trong truyền thuyết.

"Ông cụ ơi, cháu làm rơi cái rìu sắt, đây là rìu bạc không phải của cháu."

Nói xong cậu vẻ mặt thành khẩn đưa lại ông cụ cây rìu.

"Ồ"

Ông cụ vuốt râu một cái sau đó ba cây rìu xuất hiện, mà rìu bạc đã biến mất.

"Ba cây rìu này cái nào của con?"

Xuất hiện trước mắt cậu theo thứ tự từ trái sang phải lần lượt là rìu sắt, rìu vàng, rìu kim cương lấp lánh.

Ngô Ngọc hai mắt toả sáng, nuốt nước bọt ực một cái sau đó cố làm ra vẻ vô tội chỉ vào rìu sắt:

"Thần tiên ơi, con đánh rơi cái rìu sắt này."

Nói xong cậu nhanh nhảu đi lên cầm lấy cái rìu sắt.

"Ha ha. Con đúng là người thật thà."

Thu hai cây rìu lại, ông cụ gật đầu ca ngợi.

"Đến rồi đến rồi. Sau đó ông ta sẽ tặng hết rìu cho mình."

Nhưng làm cậu ấy xém hộc máu mà chết tại chỗ đã xảy ra, chỉ nghe ông cụ nói tiếp:

"Vậy tạm biệt con. Giữ rìu cẩn thận đừng đánh rơi nữa nhé."

Nói xong ông cụ chuẩn bị biến mất.

Clgt???

Rìu vàng bạc kim cương của ông mày đâu?

Không phải theo như thông thường sẽ là:

"Con thật là người thật thà phúc hậu, ta tặng con hai cái rìu còn lại."

Giờ là cái tiết tấu gì đang xảy ra.

"Thần tiên ơi ngài cứ vậy mà đi sao? Không còn gì muốn nói với con sao? Ngài có quên điều gì không?"

Ngô Ngọc cố tỏ ra một bộ dáng ngây thơ hồn nhiên mà hỏi ông cụ.

"À đúng còn còn, thiếu chút ta quên."

Ngô Ngọc nghe thấy vậy hai mắt sáng rực lên mong đợi nhìn ông cụ.

"Sau này đừng phá rừng nữa. Phá rừng phải mang trừng phạt."

Nói xong ông cụ biến mất, đến không thấy hình, đi không thấy bóng.

"Mẹ nó. Bụt xuất hiện cứu khổ cứu nạn đâu? Trợ giúp người yếu gà đâu? Cứ vậy mà đi sao?"

Trong lòng thầm nghĩ như thế, bên ngoài cậu lại hét lên khi xương mù chưa tan.

"Thần tiên ơi, còn mấy cây rìu kia thì sao? Không phải định cho con sao? Sao thần tiên lại quên thế?"

Rầm....

Một âm thanh truyền vào tai Ngô Ngọc.

"Hình như là có thứ gì rơi xuống à?"

Ngô Ngọc thì thẩm tự nhủ một câu.

Lúc này ông cụ khụ khụ vài tiếng nói vọng lại:

"Mấy cây rìu này không phải của con, ta phải đi tìm chủ nhân đánh mất mấy cây rìu này."

Nói xong, xương mù lúc trước còn chậm chậm biến mất nay đã hoà tan nhanh như một cơn gió.

Đậu xanh rau má.

Ngô Ngọc thầm mắng một tiếng, sau đó vác cái rìu sắt này đi đốn củi, không phải mấy cái rìu thôi sao, ông đây thèm vào.

Lúc này cậu ấy nhìn rìu sắt cũng không thuận mắt nữa, bắt đầu có chút ghét bỏ.

"Ơ mà hình như nãy ông ta nói phá rừng mang theo trừng phạt à??? Haha không thể nào, chắc tại gặp bụt kích động lãng tai nghe bị trừng phạt thành mang trừng phạt thôi."

Bỏ qua cái điều nhảm nhí này, Ngô Ngọc bắt tay vào công việc đốn củi.

Vung rìu chặt một cái, chỉ rầm một tiếng, Ngô Ngọc kinh nghi vạn phần.

Một rìu nhẹ nhàng mà mạnh vậy à, mạnh hơn một đấm Thiết Thủ toàn lực của mình nữa.

Hay đây mới là thần khí chân chính? Nói vậy là mình trách nhầm ông bụt kia rồi sao?

Lúc này Ngô Ngọc trong lòng chỉ muốn gọi bụt lại và nói:

"Bụt ơi con sai rồi, con làm rơi mấy chục mấy trăm cái rìu sắt, không biết giờ có còn ở chỗ ông bụt không."