Trong căn phòng gia đình ông cháu Hân Hân, trước bàn cơm đạm bạc, Ngô Ngọc hiếu kỳ hỏi Hân lão:
"Hân lão, rìu của ông mạnh thật, không lẽ nó được rèn luyện từ tài liệu đỉnh cấp nào hay sao?"
Hân lão nghe vậy cười tít mắt lại, sau đó lại nhìn đến đống củi kia.
"Ha ha. Chỉ là cây rìu sắt thông thường mà thôi, va chạm mạnh là gãy, không có khả năng chặt nổi cái cây trong rừng đâu."
Ngô Ngọc nghe xong khiếp sợ há mồm biểu lộ vẻ ngạc nhiên.
"Cậu gặp được ông bụt rồi sao?"
Hân lão vừa hỏi vừa cười to làm cậu không sao hiểu được. Đang định hỏi sao ông ấy biết thì lại nghe Hân lão nói tiếp:
"Hồi bé, tôi cũng như cậu, lần đầu đi vào rừng đốn củi, chặt mãi không gãy cái cây, sau đó rìu bị nứt, tôi liền mang nó ra cái ao trong rừng rửa. Nước ao ở đó là một chút nhỏ trong Thuỷ Phủ công hiệu vẫn còn lưu lại 100%. Chỉ rửa qua vết nứt lại biến mất, chiếc rìu như mới tinh xuất hiện trong tay tôi. Tôi vui quá lại sơ ý làm rơi cái rìu xuống."
Dừng một chút Hân lão hỏi Ngô Ngọc:
"Cậu biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?"
"Còn phải hỏi sao, điều này dễ đoán mà nhảy xuống mò rìu lên thôi, tiện thể tắm ở đó biết đâu công lực gia tăng."
Ngô Ngọc thuận miệng đáp lại.
"Anh ơi, nơi đó không được phép khinh nhờn vậy đâu anh."
Điều làm Ngô Ngọc ngạc nhiên là Hân Hân lại là người nói ra câu này.
"Có ý gì?"
Cậu ấy khó hiểu hỏi. Mất rìu thì nhảy xuống ao tìm thôi, nơi đó lại tốt vậy tiện thể rèn luyện cơ thể, lúc đi tiện tay mang đi nửa cái ao không phải là điều mà ai cũng sẽ làm ở hoàn cảnh đó sao.
"Nơi có nước tinh khiết của Thuỷ Phủ, con người không thể tự tiện làm vấy bẩn, vì như vậy sẽ mất công hiệu. Chỉ những vật không có linh hồn, sau khi hỏng được tẩy lễ sẽ phục hồi. Đây là chúc phúc của Tử Phủ trong Phế Tích Chi Khu."
Cô bé Hân Hân thành thục giải thích, còn Ngô Ngọc chỉ biết gật đầu ngồi nghe như gà mổ thóc vậy.
"Đúng thế, con bé nó nói không sai đâu. Nếu cậu vô tình nói điều này trước mặt người khác trong Phế Tích Chi Khu này, cậu sẽ bị người ta đánh chết rồi treo lên gần ao trong rừng tế ao."
Ngô Ngọc cạn lời. Cậu chỉ nghe tế thần tế phật tế tiên yêu ma gì đó, chưa nghe qua tế ao nước bao giờ.
"Quanh đây còn có người sống sao?"
Lại thêm một điều làm cậu hiếu kỳ.
"Đúng thế, họ là người đời sau của vài bộ lạc Lạc Việt khi An Dương Vương dẫn đầu bộ lạc Âu Việt tấn công Lạc Việt lên ngôi vương vị."
Ngô Ngọc nghe xong không cho ý kiến. Người của bộ lạc dưới thời Hùng Vương không muốn đi theo An Dương Vương là điều không có gì lạ, thân là thanh niên thế kỷ 21, xem qua các thay đổi triều đại, các trung thần triều cũ không muốn theo triều mới là rất bình thường. Vì vậy khi An Dương Vương hợp Âu Việt và Lạc Việt lại thành Âu Lạc chỉ còn lại 17 bộ lạc sau chiến tranh.
Bên cạnh đó, Ngô Ngọc cũng không định cải biến cái gì trong chiến tranh Âu Lạc và Nam Việt dưới sự lãnh đạo của An Dương Vương và Triệu Đà. Suy cho cùng cả hai đều được Việt hoá, trước kia họ là thân phận gì cậu không để tâm. Họ bây giờ đều là người Việt, chỉ là phát động chiến thống nhất Việt Nam mà thôi, giống như Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước vậy, hai người bọn họ chỉ thống nhất Bách Việt, để nó trở thành một quốc gia như Xích Quỷ, khi mà Xích Quỷ vẫn được thống nhất chưa bị biến thành Bách Việt tan ra thành trăm quốc nhỏ. Mà Nam Việt do Triệu Đà xưng vương là một trong ba nơi lớn của Xích Quỷ khi tan rã thành Bách Việt, hắn thống nhất các bộ lạc phía nam và thành vương nơi đó.
Cũng phải thôi, nếu Ngô Ngọc ở vào hoàn cảnh Triệu Đà cậu ấy cũng có dã tâm như vậy. Thời đại loạn lại kiêu hùng nổi lên, không có dã tâm làm vương mới lạ.
Mà sau khi chiến tranh Hán Sở qua đi, quân Hán sang Nam Việt, Triệu Đà có thần phục hay không cậu ấy không rõ. Nhưng chiến tranh Nhà Triệu nước ta và quân Hán là có thật, Nhà Triệu do Triệu Đà thành lập khi thống nhất xưng Vũ Đế đã phản kháng kịch liệt trong hai cuộc chiến tranh giữa nhà Triệu và quân Hán.
Thử nghĩ mà xem, nếu Triệu Đà không phản kháng kịch liệt mà đầu quân sang Hán, vậy hắn sẽ giáo hoá con dân ta lúc đó tư tưởng là người Hán, vậy sau này sẽ có các cuộc khởi nghĩa không? Tương lai sẽ ra sao nếu khi đó diễn biến hoàn toàn khác.
Trong Bình Ngô Đại Cáo cũng khẳng định Nhà Triệu. Tại thế ký 21 cũng thống kê được hơn 30 nơi thờ nhà Triệu. Dù là người hiện đại hay anh tài thời xưa cũng đã nhìn ra điểm này, nên quan điểm của cậu không đứng về ai khi bọn họ thống nhất Việt Nam thời đó.
Còn có, chữ hán là Triệu Đà mang vào để tiện dạy dân chúng vì khi đó chữ Việt cổ đã dần biến mất.
Lịch sử Việt cổ nước ta lâu đời, chữ tượng hình của người Hán có được dựa trên chữ Việt cổ nước ta nên Triệu Đà mới làm vậy.
"Ồ, vậy quay lại vấn đề cây rìu, tiếp theo diễn ra như thế nào?"
Ngô Ngọc hứng thú hỏi Hân lão.