Chương 12: Bảo Vương-Vua Phế Tích Chi Khu

"Khi đó tôi cũng như cậu bây giờ vậy, gặp được ông bụt hiện ra trước mặt rồi giúp đỡ tôi lấy cây rìu mà không cần xuống ao."

Nghe vậy Ngô Ngọc hai mắt phát sáng gật gù nhìn Hân Lão.

"Ông bụt lấy lên ba cái rìu hỏi xem cái nào của ta, giống cậu bây giờ vậy, ta chọn cái rìu sắt."

Ngô Ngọc không cần nghe nữa cũng biết tiếp theo sẽ là cái gì xảy ra cậu liền hỏi:

"Vậy sao ông biết tôi chắc chắn sẽ gặp ông bụt?"

Cái này đúng là cậu ấy hiếu kỳ thật sự. Nếu không, sao có thể đưa mình cái rìu thường, sau đó đoán được mình gặp bụt. Hơn nữa còn khẳng định trăm phần trăm rồi mới làm như vậy.

"Lúc trước, một số người có sức mạnh cao cường của bộ lạc rơi xuống đây may mắn giữ được cái mạng mình, may mắn như cậu vậy. Tuy nhiên họ đều trở thành phế nhân bởi trọng thương rơi xuống vực, sau đó họ định cư quanh đây, sinh ra đời sau. Những người này vào rừng đốn củi lần đầu đều gặp tình cảnh này."

Hân lão lại lắc lắc đầu nói ra:

"Chỉ tiếc, có một số người vì chiếm cả ba lên đã dùng nhiều cách, ôm tất cả chạy cũng có, vô lễ đánh nhau với bụt cũng có, không ngoại lệ tất cả đều bị phế. Dần dần lòng tham của họ đều bị tạt bằng một gáo nước lạnh cảnh tỉnh, chính như thế sau này ai cũng chọn cái rìu mình mang đi đốn củi."

Ngô Ngọc ngạc nhiên, không ngờ còn có bí sự loại này. Đúng là điều gì cũng có thể xảy ra.

"Vậy không ai chọn rìu bạc vàng kim cương, nói chung là cây rìu khác sao?"

Nghe vậy Hân lão cười mỉm rồi gắp một miếng rau, uống một ngụm canh nói tiếp:

"Lúc đó, mọi người phát hiện cái rìu của mình nhưng lại không giống của mình, nó có sức mạnh vô biên lên chưa một ai chọn rìu khác, vì họ cho rằng mấy cái kia nhìn đẹp mắt hơn, quý báu chân quý hơn chứ không có sức mạnh như này. Mãi cho đến mấy năm trước, hẳn là năm năm đi. Một cậu thanh niên rơi xuống đây được tôi cứu như cậu. Sau đó vào rừng đốn củi, cậu ta lấy một cái rìu khác, khi đó cậu ta nói đó là rìu Crom. Tôi cũng không rõ lắm."

Hân lão lúc này ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ như đang nhớ lại điều gì đó.

"Chỉ trong thời gian ngắn. Cậu ta cầm cái rìu Crom này bình định Phế Tích Chi Khu, sau đó được người tại nơi này tôn làm Bảo Vương, một danh xưng chỉ mấy người đứng đầu quốc gia trên kia có được."

Hân Hân nghe kể, cô bé ngồi một bên hai mắt sáng rực lên. Ông của cô bé đang kể về anh Bảo lúc trước hay đến nhà mình chơi với Hân Hân đây mà. Dù nghe ông kể nhiều lần rồi nhưng lần nào cô cũng háo hức.

Ngô Ngọc trực tiếp hoá đá. Cậu cạn mẹ lời rồi. CMM mình biểu hiện bộ dáng thiên chân vô tà với cây rìu làm gì. Huhu, rìu kim cương ơi. Dù rìu kim cương khẳng định yếu gà hơn rìu Crom nhưng vẫn mạnh hơn cái rìu sắt mà. Huhu, ông bụt ơi quay lại để con chọn lại rìu được không?

Ngô Ngọc lờ đờ đứng dậy, cậu ngơ ngác đi xung quanh không có phương hướng.

Đã từng có một cơ hội để làm võ lâm cao thủ, thống nhất thế giới ở trước mặt, nhưng cậu lại không biết chân quý. Nếu thời gian có thể quay lại, cậu sẽ cầm lấy rìu kim cương và nói với bụt: Ông bụt ơi, con đánh rơi 1000 cái rìu Crom. Nhưng ông bụt không tìm được đủ cũng không sao, ông đưa con hết số rìu ông tìm thấy là được rồi.

Hoá ra phúc lợi xuyên không của mình là cái rìu kim cương đó sao? Vậy mà mình không biết chân quý, bỏ mất cơ hội này.

"Ông ơi, anh ấy bị làm sao vậy?"

Hân Hân thấy bộ dạng này của cậu ấy thì lo lắng, cô bé lay lay tay ông mình rồi hỏi.

"Không sao đâu Hân Hân. Hiện tại anh ta đang bị tập thể dục buổi tối rồi đi ngủ mà."

Cô bé ồ lên một tiếng chợt hiểu ra. Mấy ngày nay ở cùng Ngô Ngọc, hai ông cháu cũng hiểu tập thể dục là gì, đôi khi cậu ấy nói và làm mấy điều khó hiểu, nhưng hai người cũng tiếp thu được và cũng quen dần theo.

Tối hôm đó, ba người không ai ngủ ngon cả. Hai ông cháu mất ngủ vì thỉnh thoảng lại nghe thấy Ngô Ngọc kêu lên như này.

"Rìu Crom, Rìu kim cương."

Một lúc sau lại kêu như này.

"Bàn tay vàng, hệ thống, ông cụ bà cụ tôi biết các người ở đồ vật nào đó trên người tôi, mau đi ra nhanh đi."

Điều này làm Hân lão lo lắng không biết cậu ta có phải bị thần kinh rồi hay không nữa.

Cứ thế, suốt nửa tháng qua đi, sáng nào Ngô Ngọc cũng vào rừng thật sớm, sau đó ném cái rìu đi đợi mãi không thấy bụt nhặt rìu mang trả, vậy là tối về với cái xọt rỗng.

Ngày qua ngày, một tháng cứ vậy trôi qua kể từ khi Ngô Ngọc đặt chân vào Phế Tích Chi Khu.

Bên trên mặt đất Cổ Loa Thành, tại một nơi nào đó, một người nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi đầu đội vương miện, hai tay chắp sau lưng uy nghi bễ nghễ thiên hạ. Bá vương khí từ người đàn ông này toả ra ngay cả đến gần cũng có thể bị cỗ khí thế này đẩy lui lại.

"Cuối cùng đã quyết định rời đi sao, Thuỷ Phủ Thánh Nhân-Thuỷ Tinh?"