Chương 13: Thuỷ Tinh Lên Trời

Đúng lúc này, trong hư không bốn phương tám hướng từng giọt nước xuất hiện, chớp mắt nơi này đã bị những giọt nước màu xanh dày đặc bao phủ, sau một giây tạo thành một cái vòng xoáy ngăn cách không gian và thời gian, mà người đàn ông đầu đội vương miện thì vẫn bình thản đứng đó như không thấy gì đang xảy ra.

Ngay vào lúc này, một bóng mờ hình chiếu một dáng vẻ trong vòng xoáy, hư ảnh này được tạo ra bởi những giọt nước được cô đọng lại, nhưng khi nhìn vào lại không phát hiện điều gì lạ thường.

Bóng hình này hiện diện, không mang theo cỗ uy áp, cũng không khiến người ta phải ngạt thở, càng không thấy được sự uy nghiêm bá đạo như người đội vương miện kia.

Đến cấp độ này như bọn họ, khi xuất hiện trước mặt người khác, người ta chỉ cảm giác gần gũi giống như đang gặp anh hàng xóm, chị hàng xóm nhà kế bên vậy. Đây mới là ý nghĩa thật sự của một chữ: Thánh: cấp độ cao nhất tại Địa Phủ-Mặt Đất này.

"Đúng vậy. Ta là sinh linh sinh ra trong Thuỷ Phủ tại Lãng Thiên Vực, hiện tại đã đạt đến cấp độ người thánh hợp nhất, quy tắc nơi này không thể chịu tải được nữa, ta phải lên trời, xem xem lí do tại sao Thiên Phủ lại bị ngăn cách bởi ba phủ còn lại, vì lí do gì đạt cấp độ này không ở đây được như trước nữa, đó là lí do Lãng Thiên Vực tồn tại bao năm qua."

Người đàn ông đầu đội vương miện nghe vậy trầm mặc, lặng im một hồi mới nói ra:

"Cảm ơn người năm đó giúp ta lên vương vị, không có Thuỷ Tinh người, ta không thể nhanh chóng đánh vào kinh đô, phế vương lên vị."

Bóng hình mờ ảo nghe vậy lúc này ngưng kết ra một giọt nước, sau đó bắn vào người đàn ông kia rồi nói:

"Lúc đó khí số Văn Lang đã tận, nếu còn tiếp tục triều đại sẽ bị nước khác thâu tóm toàn bộ thể chế triều đại, ta chỉ tiện tay giúp ngươi mà thôi. Ta tính ra được ngươi sẽ gặp kiếp nạn chí mạng có thể sẽ chết khi giao chiến với Nam Việt Vương, đây là một giọt nước trong cơ thể ta, có thể giúp thân thể ngươi lột xác, chỉ cần gặp nạn, ngươi xuống biển sẽ được thuỷ tộc bảo hộ, với điều kiện nhân gian đã xem ngươi như là đã chết."

Nói xong, một giọt nước hoà tan vào cơ thể người đàn ông, tuy nhiên ông ta cũng không có cảm giác thay đổi cái gì.

"Tạm biệt ngươi, An Dương Vương. Nếu ngươi thoát kiếp tu hành thành Thánh, khi đó rất có thể gặp ta trên Thiên Phủ."

Nước bắt đầu rút đi, không gian yên tĩnh trở lại. Nhưng người đàn ông đầu đội vương miện biết, Thuỷ Tinh đã lên trời. Không gây một động tĩnh nào cho muôn dân, không một người nào biết họ ở lại hay biến mất, có tồn tại hay không, đó là những sinh linh trong Tứ Phủ.

"Chỉ cần một chút thời gian nữa ta có thể thống nhất trăm quốc, xây dựng lên một Âu Lạc mạnh như Xích Quỷ khi đó. Nếu không phải sau Kinh Dương Vương và Lạc Long Quân, Hùng Vương tu hành thiên phú không có, đâu đến mức tan dã như bây giờ, cần một người đứng lên thống nhất."

Thì thào tự nhủ một câu, An Dương Vương bóng hình chợt loé, biến mất khỏi nơi này.

Lãng Thiên Vực, nơi nào đó ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong một kết giới, một pho tượng đang sáng chợt tắt, nếu An Dương Vương ở đây sẽ kinh ngạc, pho tượng này vậy mà giống như đúc Thuỷ Tinh vừa nói chuyện cùng mình.

"Vậy là Thuỷ Tinh cũng đã lên Thiên Phủ rồi sao?"

Một ảo ảnh không rõ nam nữ già trẻ lúc ẩn lúc hiện ở đây, mở miệng nói ra, khi kẻ này nói âm thanh vang vọng khắp nơi này.

"Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, Thánh Gióng, lên cao chút nữa là Lạc Long Quân, Âu Cơ. Thời gian lâu như vậy các ngươi vẫn không có tin tức gì hồi âm lại nơi này... Thiên Phủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Phế Tích Chi Khu, Ngô Ngọc và Hân lão đang đi đốn củi, lúc này trời chợt tối sầm, sấm chớp nổi lên, sau đó mưa ào ào rơi xuống.

"Mưa rồi, mau về nhà thôi Hân Lão."

Ngô Ngọc lấy xọt che mưa, vội vàng nói với Hân lão. Cũng may chỉ vừa vào đến cổng rừng, chưa đi sâu nên vẫn có thể quay lại nhanh chóng.

Nhưng điều làm cậu không nghĩ được là, Hân lão vậy mà phịch một tiếng, quỳ xuống.

"Ông làm sao vậy Hân lão? Mau đứng dậy đi về tránh mưa."

Ngô Ngọc lại gần kéo tay ông lão.

Nhưng ông ấy không nhúc nhích mà kịch động rơi lệ nói ra:

"Phế Tích Chi Khu bao năm không có mưa, hôm nay trận mưa này kéo đến, là Thuỷ Tinh đại nhân làm ra chúc phúc cho Phế Tích Chi Khu, ngài ấy hẳn là đã lên trời rồi."

CMM cái gì đang xảy ra? Ta là ai? Ta đang ở đâu?

"Mau tu hành, lúc này ích lợi rất lớn, chỉ cần trận mưa qua đi, người được nước mưa Thuỷ Tinh đại nhân chúc phúc sẽ tự động đột phá, nếu tu luyện trong thời gian này sẽ còn tăng thực lực hơn nữa. Đây là bao đời nay Lãng Thiên Vực anh linh Tứ Phủ đi lên mặt đất trao tặng con dân khi lên trời."

Ngô Ngọc nghe xong thì sợ hãi, cậu ngu ngơ không hiểu gì ngồi xuống vận hành thổ nạp quyết. Trong lòng vừa kích động vừa nghi hoặc. Ảo như vậy cũng xảy ra nữa cơ à. Nhưng tăng sức mạnh cấp độ có kẻ ngu mới không muốn, vì thế cậu ấy thành thật ngồi tu hành.