Chương 14: Cấp độ trong Tu Hành Giới

Ba ngày sau, mưa tạnh Ngô Ngọc đứng lên gầm thét một tiếng.

Vậy mà trong ngắn ngủn ba ngày, từ cấp ba tăng lên cấp năm. Bàn tay vàng ông cụ bà cụ bên trong nhẫn, đồng hồ dây chuyền vòng tay đi ra cũng không làm được như thế.

"Hân lão, ông vậy mà đột phá tột cùng cấp 9?"

Nhưng đang lúc vui mừng, Ngô Ngọc không dám tin khi thấy cấp độ của ông ta.

"Ha ha. Không có gì ngạc nhiên cả. Tôi là cư dân bản xứ nơi này, hiện tại đã đặt một chân vào cánh cửa Võ Cảnh."

Hân lão mừng rỡ giải thích. Chỉ cần đột phá cánh cửa này, gia tăng mọi thứ cả lượng và chất. Tuổi thọ, sức mạnh, phép thuật... bảo ông ta không vui có thể sao?

"Võ cảnh? Là sao?"

Ngô Ngọc hứng thú hỏi. Phải biết trước giờ cậu chỉ biết đến cấp chín là cao nhất, cấp độ tiếp theo là gì không rõ.

Cậu từng nghĩ chắc là Luyện Khí, Trúc Cơ Kim Đan bla bla bla... mấy cảnh giới trên mạng lưu truyền từ bọn tàu khựa.

Cũng có lúc cậu nghĩ hẳn là mấy cấp độ như Luyện Tinh Hoá Khí, Luyện Khí Hoá Thần, Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo.

Cuối cùng là cấp độ gân gà nhất, lv10 lv 11..... lv 100.

"Ồ? Cậu vậy mà không biết phân chia cảnh giới tu hành giả?"

Hân lão sững sờ rồi. Nhưng mà cũng không trách được, nhìn mà xem, người ta chỉ là cấp 3, muốn biết cũng khó nếu không phải người các bộ tộc.

"Khụ khụ. Như chúng ta đã biết, từ cấp 1 đến cấp 9, là thời gian xúc tích lực lượng sức mạnh bản thân. Sau đó sẽ bước vào Võ Cảnh."

Ngô Ngọc gật đầu, điều này cậu biết.

Hân lão lại cao thâm khó đoán, thẳng lưng ưỡn ngực nói tiếp:

"Võ Cảnh là cấp độ dung hội quán thông sức mạnh từ cấp 1 đến cấp 9. Cấp độ này chúng ta có thể bỏ qua đột phá tiếp luôn cấp tiếp theo: Tốt Cấp. Nhưng có nhiều người dừng lại ở Võ Cảnh xúc tích, nghe nói có người dừng ở cấp độ này xúc tích đến sức mạnh cấp 10, vượt qua cấp 9 , sau đó đột phá đến Tốt Cấp, người này vô địch cùng cấp độ. Nhưng điều này rất khó. Nhiều người tuổi thọ cận kề lựa chọn vào Tốt cấp luôn kéo dài tuổi thọ mà không mất thời gian ở Võ cảnh lâu nữa."

Ngô Ngọc háo hức nghe, cảm thấy cái này rất thú vị. Thì ra không phải mấy cái cấp độ luyện khí trúc cơ...

"Sau Tốt cấp là Tượng Cấp, lúc này có thể phi hành trên bầu trời, không còn bị vướng víu khi giao thủ với người biết bay. Tiếp đó là Vương cấp, Hoàng Cấp, Đế Cấp. Tất cả cảnh giới cấp độ này, nếu không ở Võ Cảnh dụng hợp đến cấp 9, đều không thể coi là cấp độ chân chính mà sẽ bị gọi là Võ Tốt, Võ Tượng, Võ Vương...., bên trên Đế Cấp vẫn có cấp độ nhưng với cậu bây giờ, nghe đến cấp độ kia là được rồi."

Ngô Ngọc đang nhập tâm nghe hăng hái thì cụt hứng. Còn cần lão phải nói cấp sau sao? Sau Đế không phải là Thánh Thần. Ra vẻ thần bí cái gì?

"Xuỳ, ông không nói tôi cũng biết tiếp theo là Thánh Cấp và Thần Cấp, Tiên Cấp có hay không tôi không rõ, nhưng chắc chắn hai cái cấp kia có chắc rồi."

Hân lão nghe xong mộng bức? Vẻ mặt nhìn Ngô Ngọc như nhìn kẻ chưa thấy sự đời.

"Nói nhăng nói quậy gì đó? Hai chữ Thánh Thần đâu phải cảnh giới cấp độ. Chỉ mấy kẻ thích làm màu cho bản thân mới lấy cái từ thần thánh này gán cho mình, tự dát vàng lên mặt mà thôi. Tôi có thể tiết lộ cho cậu sau Đế cấp là Binh cấp."

CMM, đừng thấy tôi ít đọc sách mà lừa nhau nhé. Binh nó khác mẹ gì Tốt? Cấp thấp nhất mà là cảnh giới sau Đế Cấp à.

Nhưng sau đó cậu ta có hỏi Hân Lão thế nào đi nữa cũng không nhận được đáp án mong muốn, thế là cậu ta hậm hực theo Hân lão đi về nhà.

Ba ngày qua đi, không biết Hân Hân ở nhà một mình thế nào rồi. Nhịn đói thì không lo rồi, người nơi này ở tuổi Hân Hân đều biết tự làm mấy cái việc đó, điều này khiến Ngô Ngọc phục sát đất rồi.

Mà khi về nhà, nhìn đến cấp độ của Hân Hân... Ngô Ngọc bắt đầu tìm dây treo lên sàn nhà hay mấy cái cây cạnh đó tự sát.

Mẹ nó, Hân Hân bị ai chiếm cơ thể à? Không thì sao mưa xong cô bé từ cấp 0 lên cấp 4. Hệ thống bàn tay vàng cũng không biến thái như thế.

Vậy là Ngô Ngọc hoài nghi thế giới, có phải cho mình xuyên về đây làm nhân vật quần chúng, mấy ông bạn người qua đường A B C nào đó, đi ngang qua chứng kiến mấy thằng thiên tài vả mặt, thể hiện trước mặt mình hay không nữa.

"Cậu không cần phải xuống tinh thần đến thế. Hân Hân là con dân nơi này, hơn nữa nó ăn qua vô số thứ tốt mà Bảo Vương đến đây tặng con bé, vì thế cậu không cần phải như vậy."

Hân lão vuốt vuốt bộ râu mình, nhưng nhận ra nó ngắn hơn trước thì lại thu tay không làm thế nữa.

Còn Hân Hân nghe vậy thì ra vẻ người lớn nói:

"Anh ơi, đừng buồn, sau này Hân Hân bảo vệ anh khỏi kẻ xấu."

Cậu ấy nghe vậy trợn mắt lên, cười mếu máo nói:

"Được, sau này anh bị bắt nạt sẽ gọi Hân Hân."

Mọi người cười ha ha vui vẻ. Một buổi tối cứ vậy qua đi. Nhưng Ngô Ngọc lại bắt đầu suy nghĩ đến kẻ tên Bảo Vương, người mà hai ông cháu họ hay nhắc đến, cậu không biết nghe qua bao lần rồi khiến cậu rất tò mò.