Ngày hôm sau, như mọi lần Ngô Ngọc đi vào rừng đốn củi. Nhưng từ kinh nghiệm mấy lần trước, làm theo cách thông thường ông bụt sẽ không xuất hiện, lần này cậu quyết tâm làm liều một vố.
Cậu mang theo cái rìu sắt thường cùng cái rìu sắt có sức mạnh. Cuối cùng chào hỏi hai người thoáng cái sau đó đi vào sâu trong rừng.
Một ngày đi qua, cậu vậy mà không thấy được chỗ đó. Không nản chí, cậu tiếp tục đi thẳng không lùi bước.
Trên đường đi, cậu thỉnh thoảng gặp phải một vài con nai rừng lợn rừng cái gì, nhưng tất cả đều chết dưới Thiết Thủ và Thất Thức Giáo. Chỉ có điều vũ khí trong tay khi cậu dùng là rìu mà thôi. Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến chiêu thức, hơn nữa vì sức mạnh cây rìu, nó còn mạnh hơn khi dùng giáo.
Nhưng đôi lúc cậu gặp phải mấy con thú rừng cấp 5, thậm chí một lần gặp phải con cấp 6, cuối cùng liều mạng trọng thương cũng giết được. Kinh nghiệm đối chiến của cậu cũng từ từ tăng lên, độ thành thục các chiêu cơ bản cũng thế.
Một tuần trôi qua, tuy chưa thấy điểm đến, nhưng bồi luyện thực chiến, đôi chút ngồi lại tu hành thổ nạp quyết, cậu cũng không phải không thu được lợi lộc gì.
Hôm nay, sau mấy ngày đi rừng, cuối cùng cậu cũng gặp được người khác trong Phế Tích Chi Khu ngoại trừ hai ông cháu Hân Hân.
Một đám khoảng gần chục người đang từ phía bên trái cậu đi thẳng, trong tay người cầm giáo, người cầm rìu, cậu còn thấy mấy người mặc áo giáp sắt, tay cầm thiết thuẫn.
Đám người trai có gái có, nhưng tất cả đều ở vào khoảng 15, 16 tuổi. Nhưng làm Ngô Ngọc không biết nói gì là, bọn họ đều có cấp độ rất cao, thấp nhất cũng là cấp 6.
"Giữa người với người thể hiện rõ chênh lệch vậy sao?"
Nhìn lại bản thân 18 tuổi, sức mạnh cấp 5, cậu ấy khóc không ra nước mắt.
"Thằng nào đang thập thò ở cái cây ngoài kia? Đi ra cho tao?"
Người con gái mặc áo giáp, tay cầm rìu vàng, vừa vào cấp 8, có vẻ là dẫn đội đoàn người. Cô ta nhạy bén phát hiện nơi Ngô Ngọc đang đứng quan sát.
Ngô Ngọc bất đắc dĩ, cậu từ cái cây gần đó đi ra, sau đó lúng túng gãi gãi đầu nói ra:
"Các em tốt, anh đi ngang qua thôi, mời tiếp tục tiếp tục."
Nói xong cậu xoay người muốn đi.
"Đừng để thằng này đi, có thể nó là nội gián của con rắn tinh kia."
Ngô Ngọc đang định đi khỏi thì rầm một tiếng ngã dưới đất. Mẹ mày, có thấy ai làm người đi nội gián cho một con rắn chưa?
Cậu lại bắt đầu hoài nghi bọn này có mở linh trí hay chưa, chỉ số IQ này sao không lên trời luôn đâu.
"Các em, chắc các em hiểu nhầm, anh là người, không phải thú, sao làm nội gián cho rắn tinh gì kia được?"
Ngô Ngọc quay đầu lại cười khan một tiếng.
"Tao nói phải thì mày nhất định là phải. Ai anh em với thằng nội gián mày."
Cô gái cấp 8 gầm gừ quát lên.
"Tiến lên bắt thằng này lại."
Cô gái ra lệnh, sau đó cả đám xông lên lấy dây thừng trói cậu lại.
Mà cậu ấy không dám phản kháng, cả đám ai cũng cấp cao hơn, còn mặc gần full set trang bị, phản kháng một cái bọn chưa mở linh trí này giết luôn mình thì toang.
Sau khi bị trói, đám người lại lôi cậu đi.
"Các anh em, tôi là người sống trong nhà Hân lão, chắc mọi người ở đây biết Hân lão chứ? Người một nhà người một nhà."
Ngô Ngọc nhìn bọn thổ dân hung hăng càn quấy này, sau đó tiêu điểm chú ý là cô gái cầm đầu nói một câu như vậy.
"Tao không cần biết mày là ai, im miệng cho tao."
CMM. Ai nói phong kiến trọng nam khinh nữ? Ai nói phái nữ yếu đuối? Thế đứa cứt đái nào đang có bộ dạng nữ cường đứng trước mặt ông mày thế?
Ngô Ngọc rơi lệ, vốn định vào rừng tìm ao nước để ném rìu vào ao, sau đó giả vờ xuống để ông bụt có hiện hồn lên nữa không thì gặp bọn hâm hâm này.
"Các bạn, tôi còn không biết các bạn là ai con cái nhà nào sao lại là nội gián gì đó được, các bạn bắt nhầm rồi."
Lúc này cô gái kia lại gần, sau đó nở một nụ cười mê người, sau đó... năm ngón tay nắm lại, một đấm đánh vào bụng cậu ấy.
"Giờ im lặng được chưa?"
Cô gái lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục đi tiếp.
Ngô Ngọc phun ra một ngụm máu tươi. Đòn vừa rồi tuy chỉ tuỳ ý, nhưng sức mạnh này, hiện tại cậu vẫn không phản kháng được.
Sắc mặt Ngô Ngọc trầm xuống, cộng thêm vẻ tái nhợt và máu còn dính trên mặt làm bộ dáng của cậu bây giờ rất đáng sợ.
"Mày được. Có ngày biết tay bố mày."
Cắn răng nghiến lợi nghĩ trong lòng, sau đó cậu không nói thêm gì nữa. Suốt quãng đường cứ vậy mà trôi qua.
Gần nửa tháng qua đi, Ngô Ngọc không nói câu gì, bọn họ cũng không bắt chuyện với cậu. Khi họ ăn, tuy cậu cũng thèm nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống.
Tuy vậy, bọn họ thỉnh thoảng nói chuyện cậu cũng nghe được một số thông tin. Cô gái cầm đầu gọi A Kha, hình như là con gái của Lạc Trưởng bộ lạc nào đó. Bọn họ đến đây là để tiêu diệt con rắn tinh đột phá Võ cảnh thất bại, đang trong hang dưỡng thương.
Nghe đến cấp độ này, Ngô Ngọc khóc ròng ròng. Cậu muốn về nhà, cậu chỉ là nhân vật quần chúng qua đường thôi mà, có cần phải đến mấy nơi nguy hiểm thế không? Làm gì có phúc lợi xuyên không, không cẩn thận bỏ mạng như chơi thì ai hiểu thấu, ai khóc cho nỗi đau này.
Sao tiểu thuyết viết xuyên không đi bộ cũng có cơ duyên, cưới phú bà, nhân sinh thăng hoa.
Đến khi xuyên vào rồi mới thấy đời không như mơ, cơ duyên không có, toàn bị ăn hành. Đậu xanh cuộc đời.