Chương 16: Nhìn thấy Rắn tinh

Điều cậu không muốn nhìn thấy đã xảy ra, cuối cùng họ đã đi đến trước cửa một cái hang động.

"Rắn tinh, bọn ta đã đến đây rồi, còn không mau đầu hàng. Ta biết mày tấn cấp thất bại bị thương nặng, mau mau đi ra đầu hàng. Nếu mày không có động tĩnh gì bọn ta sẽ đi vào."

CMM. Bọn mày bị ảo à? Nói chuyện với rắn, còn bảo nó ra nhận cái chết. Có thời gian làm vậy sao không lặng lẽ vào đánh lén. Bọn chưa mở linh trí này má nó chứ.

"Xem ra nó không chịu ra rồi, hẳn bị thương nặng lắm, hoặc đã chết rồi. Giờ là tác dụng của thằng kia."

Cô gái cấp tám nhếch miệng cười nhìn Ngô Ngọc.

Đang chửi bọn não tàn này trong đầu thì thấy bọn này thảo luận lại nhìn về mình, cậu ấy khẽ run lên.

"Bọn mày muốn làm gì? Giết người là phạm pháp, mẹ chúng mày. Aaaa."

Mấy người xúm lại kéo cậu ấy sau đó ném vào hang động.

Hai phút sau, không thấy có động tĩnh gì, một người cười như điên nói ra:

"Không nghe được tiếng kêu, có lẽ con rắn kia thương nặng không có sức ăn nữa."

Cô gái cấp tám nghe vậy lắc đầu nói:

"Cũng có thể là bị ăn tươi luôn rồi, nên thằng kia không kêu ra tiếng động. Vẫn là cứ đợi một chút nữa xem sao."

Trong cái hang động nhỏ tối om om, Ngô Ngọc mặt đầy nước mắt. Mẹ bọn nó hoá ra bắt mình làm mồi nhử cho con rắn, con bà chúng mày lũ ác độc này. Huhu tôi muốn về thời hiện đại, muốn về xem phim, chơi game, lướ web. Thằng thanh niên nào ảo tưởng xuyên không trọng sinh về thời cổ phát triển thế lực thay đổi lịch sử, ảo tưởng thống nhất thế giới trong tầm tay thì đổi vị trí đi, trái tim tôi sắp không chịu được nữa rồi.

"Con người, bọn mày đáng chết."

Lúc này một giọng the thé nổi giận quát lên, điều này làm Ngô Ngọc lông tóc dựng đứng. Cậu nhìn ngó xung quanh hang động nhưng hình như không phải thanh âm phát ra trong này, nếu không trong điều kiện hoàn cảnh này thanh âm sẽ vang vọng.

Bên ngoài, đám người đợi có chút lâu rồi mà không thấy động tĩnh gì thì chuẩn bị đi vào. Đang lúc này lại nghe được một tiếng thét. Sau đó cả đám sợ hãi quay đầu lại nhìn, một con rắn tinh đang từ xa dùng tốc độ nhanh bò lại đây, giọng nói đúng là phát ra từ con rắn này.

"Không thể nào, không phải mày đang bị trọng thương sao?"

Rắn tinh giận giữ quát:

"Đó không phải chuyện của con người các ngươi, chết đi."

Hai bên lao vào đại chiến.

Ngô Ngọc ở trong hang nghe thấy tiếng động bên ngoài, hình như có đánh nhau thì vội vã chui từ từ ra ngoài xem tình hình, sau đó nhân cơ hội chuồn lẹ.

"Con người, giờ cậu ra đó rất có thể bị kéo vào cuộc chiến và bỏ mạng đó."

"Bậy nào. Giờ đang đánh nhau không ra dó tìm cơ hội chạy đi ở lại đây ăn tết à."

Ngô Ngọc thuận miệng đáp trả lại một câu. Nhưng sau đó cậu giật mình, lông tơ dựng đứng, khuôn mặt méo mó từ từ quay đầu lại run giọng.

"Ai đang trong đó thế, sao nãy giờ không lên tiếng, đừng doạ nhau chứ, cùng nhau ra ngoài thôi, à để tôi ra ngoài thám thính trước, nếu an toàn tôi sẽ quay lại gọi cậu."

Ngô Ngọc nói liền một mạch, sau đó không đợi đối phương trả lời lập tức té cứt té đái chui ra ngoài.

CMM. Chuyện gì đang diễn ra đấy.

Nhưng trong hang động chợt sáng lên, sau đó vị trí của Ngô Ngọc hiện ra.

"Con người. Cậu có thể quay lại nói chuyện đàng hoàng được chứ?"

Thấy hang động chợt sáng, Ngô Ngọc dừng lại, sau đó mếu máo quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên trong hang động cũng rộng, đủ chứa đủ chục người, lúc này trên thềm cao bên trên chính giữa, một con rắn đang nằm cuộn tròn ở trên đó. Nó thở khè khè nhìn cậu.

"Xin ngài rắn tinh tha mạng, tôi và đám ngoài kia không có quan hệ, bọn họ gặp tôi sau đó bắt tôi ném vào trong đây."

Nước mắt nước mũi cậu chảy ra cầu xin con rắn tha mạng.

"Được rồi. Tôi không cảm nhận được ác ý với tôi trên người cậu, vì thế tôi sẽ không tấn công cậu."

Nghe con rắn nói thế, Ngô Ngọc kích động cảm tạ. Ai mà biết được con rắn này biết nói chuyện cơ chứ.

Thế giới lịch sử này độ khó địa ngục hay ác mộng thế? Tôi muốn chọn lại cấp độ chơi. Tôi muốn nhường lại cơ hội xuyên việt này cho các bạn có phẩm tính tốt ở thế kỷ 21.

Trong lòng cậu gào thét. Không có hệ thống không có ông cụ bà cụ, không có công pháp nghịch thiên, không thấy bối cảnh chống lưng khủng bố, đi đường không thấy cơ duyên, giờ còn gặp mấy con vật đáng sợ này nữa ai mà chịu nổi.

"Tôi có thể hỏi ngài rắn một câu không, sao ngài có thể nói chuyện được vậy?"

Cậu ấy rụt rè bẽn lẽn ngồi co người lại ở một bên, vừa tìm cách mở trói vừa hỏi một câu cho vơi bớt cảm giác sợ hãi trong lòng mình.

"Ồ? Cậu không phải người Phế Tích Chi Khu sao? Vậy cậu giống mấy tên ngoài kia, từ bên trên rơi xuống sao? Tại Lãng Thiên Vực, động vật đều biết nói tiếng người khi bước vào Võ cảnh. Hoá hình thành con người khi bước vào Vương cấp."