Chương 17: Đặt tên cho rắn

Bên ngoài hang động, tiếng chém giết đã ngừng, một thời gian sau, một con rắn tinh khác bò vào hang động.

Khi nó thấy Ngô Ngọc đang ngồi tựa vào tường, nó gầm rú nói:

"Vẫn còn một tên trong này sao? Chết đi."

Ngô Ngọc thấy có thêm con rắn khác bò vào thì sợ run người. Thấy nó nói thế thì tim cậu muốn rớt ra ngoài.

"Anh ơi dừng tay, cậu ta không có ác ý."

Con rắn vừa vào đang định lao đến cắn cậu thì con rắn nằm cuộn ở kia ngăn lại.

Thấy con rắn này dừng tay, Ngô Ngọc lấy tay vuốt vuốt lồng ngực thở phào nhẹ nhõm. Mẹ nó, sau này ru rú trong nhà Hân lão sống qua ngày thôi, thế giới bên ngoài nguy hiểm vãi.

"Em gái ta đã xin tha cho con người nhà ngươi, còn không mau cút."

Ngô Ngọc nghe vậy thì mừng rỡ, sau đó nói cảm ơn rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

"Khoan đã, em thấy cậu ta nói chuyện với em một hồi khi anh ở bên ngoài, cảm thấy rất hợp, có thể làm đồng bạn của chúng mình được."

Ngô Ngọc nghe xong mặt đen lại, thầm vả vài cái vào cái miệng của mình. Khi không nói chuyện cùng rắn làm gì? Để rồi bây giờ lại thế kia. Mà không nghĩ tới con rắn kia là con cái thằng rắn kia là đực rựa.

"Cái đó, cái kia... không biết hiện tại tôi có thể đi chưa?"

Ngô Ngọc rụt rè hỏi.

"Cậu đừng sợ, động vật chúng tôi rất hoà bình với con người, chỉ khi có mấy kẻ thích tấn công săn bắt chúng tôi mới lộ ra địch ý với họ. Hơn nữa trong Lãng Thiên Vực, tất cả sinh linh đều ký kết hoà bình hiệp nghị, vì thoát khốn nơi đây nên những tên có cấp cao sẽ không tự tiện ra tay."

Ngô Ngọc nghe xong bình tĩnh lại cũng thấy phải. So với đám bắt cậu, con rắn này dễ nói chuyện hơn nhiều. Hẳn là do đều là sinh linh của Tứ Phủ, nên linh trí của bọn họ chỉ số IQ cao hơn một chút.

Lại nghĩ đến đời sau có một vài câu truyện lịch sử đã ghi, có con rắn ở thời phong kiến, đi đến đâu cũng bị đánh xua đuổi, duy có một người làm bạn với nó, sau này người kia được giúp đỡ còn mấy kẻ xua đuổi đều gặp nạn.

Nghĩ đến đây, Ngô Ngọc vơi đi sự sợ hãi, sau đó giọng tự tin hơn một chút nói ra:

"Giới thiệu một chút, tôi là Ngô Ngọc, vì bị kẻ xấu đuổi giết nên bị rơi xuống Phế Tích Chi Khu."

"Ra là vậy. Tôi là Rắn em, còn kia là anh trai tôi Rắn anh."

Con rắn kia nhẹ giọng nói.

Vãi. Tên như cái shit.

Ngô Ngọc âm thầm nhổ nước bọt.

Nhưng cũng may họ là anh em. Nếu là cặp đôi thì không biết mình có bị ghim như mấy thằng nhân vật phản diện qua đường não tàn thấy nhân vật chính lại gần người mình thích mà lộ sát ý không nữa.

"Ngượng ngùng một chút, hai vị không có tên gọi cụ thể sao?"

Rắn anh nghe vậy khò khè đáp:

"Chỉ có đến Vương cấp chúng tôi mới nghĩ đến lấy tên cụ thể, có thể điều này cũng không cần thiết vì khi gọi tên đối phương đều gọi chủng loại và địa bàn. Hơn nữa cũng không nghĩ ra được cái tên nào hay nên điều này không ai để tâm đến."

"Vậy để tôi đặt tên cho hai vị xem như món quà đầu tiên chúng ta kết bạn nhé."

Ngô Ngọc hai mắt lắp loé cười cười nói.

Rắn em nghe vậy vui vẻ đồng ý luôn.

Lúc này Ngô Ngọc vuốt cằm suy nghĩ. Nên đặt tên gì đây? Mỹ Đồ Toa Medusa? Bạch cốt tinh? Xuân Tam Thập Nương?..... Đánh rắm, quản nhiều như vậy.

"Như vậy rắn anh sau này sẽ là Ngọc Vô Địch, rắn em sẽ là Ngọc Vô Song."

Rắn anh nghe vậy cọ cọ đuôi vào tường, trên đầu mấy dấu chấm hỏi xuất hiện.

Ngươi đây là nghiêm túc đặt tên cho bọn ta? Sao ta cảm giác có gì sai sai.

Rắn em thì không có ý kiến gì, vui vẻ kêu.

"Được, sau này tôi sẽ gọi là Ngọc Vô Song. Tôi có tên rồi. Hihi"

Rắn anh nghe vậy thì cũng đành chấp nhận.

"Ngọc Vô Địch, Ngọc Vô Song, tôi nghe đám người lúc trước nói rằng hai bạn tấn cấp thất bại suy yếu trọng thương, điều này có thật không? Hiện giờ hai người là cấp độ gì rồi."

Ngọc Vô Song nghe vậy liền giải thích:

"Là vậy, tôi thử sức đột phá Võ cảnh cấp 10 nhưng thất bại vì vậy bị trọng thương, thực lực rơi xuống Võ cảnh cấp 8. Bọn họ nghe thấy tin tức hẳn là không đầy đủ."

Ngô Ngọc hít vào một hơi, cậu từng nghe Hân lão nói đã từng có người đột phá được cấp độ kia, sau đó vào Tốt Cấp liền vô địch. Không ngờ Ngọc Vô Song này lại trâu bò đến vậy.

"Vậy còn Ngọc Vô Địch thì sao, thực lực của cậu là gì?"

Ngọc Vô Địch nghe vậy khè khè vài tiếng nói:

"Ta năng lực không bằng em gái, giờ mới là Võ cảnh cấp 7. Mà Ngô Ngọc cậu chỉ có cấp 5 chưa vào Võ cảnh ư?"

Ngô Ngọc:...

Được, có chỗ dựa là hai con rắn Võ cảnh, sau này còn sợ ai nữa. Nhưng ngươi cũng không cần nói ra cấp độ của ta với điệu bộ khinh bỉ thế chứ.

"Khụ Khụ. Cái này, tôi tu hành mới được ba tháng."

Cậu ấy yếu ớt giải thích một câu.

"Anh, cậu ấy đặt tên cho chúng ta, đáp lại phần quà của cậu ấy hay chúng ta đưa cậu ấy công pháp tu hành của chúng ta giúp cậu ấy tăng thực lực?"

Nghe Ngọc Vô Song nói vậy, Ngô Ngọc hai mắt sáng rực lên, nắm hai tay trên không trung háo hức mong đợi nhìn bọn họ.

"Không phải anh không nghĩ tới điều này mà là chúng ta là động vật, thứ chúng ta tu luyện không phù hợp cậu ta"

Ngô Ngọc: "..."

Hoá ra mình vẫn là quần chúng pháo hôi.