Cảm thán vận mệnh bi ai của mình, nhưng cậu ấy vẫn chấp nhận điều này. Phải tự học cách tiếp thu mình chỉ là xuyên việt quần chúng, không phải nhân vật chính. Điều này đã được thể hiện rất rõ ràng từ đầu rồi.
"Nhưng Ngô Ngọc cậu đừng nản chí, năm đó Chử Đồng Tử đại nhân của Lãng Thiên Vực chúng ta chuyển thế như các vị tiền bối để lên trên đó, sau đó được bảo vật thần kỳ, trước khi Chử Thánh lên trời, bảo vật đó rơi xuống Phế Tích Chi Khu này."
Ngô Ngọc chấn kinh rồi.
Mẹ nó, không lẽ là hai món bảo vật năm đó tăng sĩ Phật Quang tặng cho Chử Đồng Tử? Nghe nói lúc đó ngay cả Chử Đồng Tử cũng không tìm được huyền cơ bên trong, vậy mà nó rơi vào Phế Tích Chi Khu.
"Mà nhiều năm qua, rất nhiều người ở đây tìm kiếm xem thứ gì mà Chử Thánh lúc đó lưu lại Lãng Thiên Vực mà không mang lên trời. Nhưng tất cả đều bỏ cuộc vì không thấy."
Ngô Ngọc nghe vậy nghi hoặc rồi.
"Chuyện này thì có liên quan gì với cấp độ của tôi? Không lẽ Ngọc Vô Địch cậu đang giữ thứ kia?"
Ngọc Vô Địch nghe vậy lắc đầu rắn nói tiếp:
"Thứ đó không ở đây, hơn nữa ít nhất chưa đến Vương cấp, chúng tôi không có khả năng dùng nó."
"Vậy ý của cậu là?"
Ngọc Vô Địch tiếp tục giải thích:
"Tôi có vị trí của thứ đó. Để đáp lại phần quà của cậu, tôi sẽ cho cậu vị trí của món đồ kia."
Đến rồi đến rồi. Không nghĩ tới cơ duyên đến nhanh thế.
"Cảm ơn cậu, bạn thân của tôi."
Ngô Ngọc kích động định đi lên cho Ngọc Vô Địch một cái ôm nhưng nhìn thấy trước mắt là con rắn, cậu lại bỏ cái ý định này.
"Đây là toạ độ của món đồ kia."
Ngọc Vô Địch dùng đuôi rắn vẽ toạ độ dưới mặt đất.
"Đây là?"
Ngô Ngọc nhìn vào kinh hô lên.
"Là cái ao trong rừng này, nơi được tôn làm thần thánh không ai được xâm phạm."
Ngọc Vô Song lúc này chen vào nói một câu.
Ngô Ngọc tặc lưỡi một cái. Chẳng trách họ không thấy, ai nghĩ tới bảo vật lại ở nơi mà không ai nhúng tràm.
Mà thấy được nơi này, cậu cũng xác định được cái ao kia mà không cần đi tìm như mò kim đáy bể nữa.
Lúc này Ngô Ngọc như nhớ lại cái gì, ngơ ngác hỏi:
"Vừa rồi tôi nghe cậu nói muốn lên trên kia phải chuyển thế, Chử Đồng Tử trước đó là người của nơi này?"
CMM thế này thì còn muốn lên trên kia cái rắm gì, chưa nói đến chứng kiến triều đại sinh ra, không còn gọi là Bách Việt nữa, cái tên này sẽ biến mất sau cuộc chiến Âu Lạc và Nam Việt, ngay cả ý muốn hiếu kỳ xem qua tướng mạo của Mị Châu xem có xinh không để mà ngăn cản Trọng Thuỷ đến với cô ta cũng khó được rồi.
"Đúng thế. Người của Lãng Thiên Vực muốn lên đó phải làm vậy, bởi vì lí do gì hiện tại tôi cũng không biết, tôi chưa đến cấp độ biết được bí sự này."
Ngô Ngọc chán nản không buồn nói. Vẻ mặt vui mừng khi biết tin cái ao và bảo vật kia cũng không còn.
"Nhưng cậu là người bên trên thì có thể đi lên được. Nghe nói Bảo Vương mấy năm này đã tìm được trận pháp truyền tống người từ trên rơi xuống có thể truyền tống đi lên. Chỉ cần cậu tìm được Bảo Vương, lúc đó rất có thể sẽ được đi theo lên đó."
Lại là Bảo Vương. CMM cái tên này là truyền kỳ ở nơi này rồi à? Ngay cả con rắn cũng gọi thằng kia là Vương. Tên này chắc là nhân vật chính, thiên mệnh chi tử như trong mấy bộ truyện tiểu thuyết trên mạng mẹ rồi.
"Yếu ớt hỏi cậu một câu, Bảo Vương này bây giờ là cấp độ nào rồi?"
Ngô Ngọc cười khan một tiếng hỏi.
"Hiện giờ tôi không rõ, nhưng khi Bảo Vương từ một người vô danh dùng 5 năm thống nhất nơi đây thì sức mạnh khi đó nghe nói là cấp 6 hơn cậu một cấp, khi thống nhất nơi này đã là Đế cấp."
Ngô Ngọc mặt đen lên. Bảo Vương này mà lên trên kia không thống nhất thế giới mới lạ. Có được sức mạnh Đế Cấp???
"Cậu nói Đế cấp mà không phải là Võ Đế?"
Ngọc Vô Địch khẳng định gật đầu.
"Đúng thế, khi Bảo Vương ở Võ cảnh đã đột phá Võ Cảnh cấp 11, lúc đó ngay cả mấy vị đại năng cũng chú ý đến. Sau đó mọi người muốn cậu ấy lấy danh hiệu Bảo Đế sau khi là vua nơi này, nhưng cậu biết Bảo Vương nói gì sao?"
Ngô Ngọc sợ hãi hỏi:
"Nói gì?"
"Chưa lên mặt đất, tôi sẽ không xưng Đế."
CMM, này không phải tiết tấu lên kia làm trùm sao?
Ta có một thanh dưa hấu đao, đánh từ Nam Thiên Môn đến Bắc Thiên Môn.
Đó là một câu hồi trước xem tây du ký phiên bản nào đó hình dung con khỉ kia, Ngô Ngọc chả biết mình nhớ chính xác câu này đúng hay không.
Nhưng giờ trong đầu cậu đang tưởng tượng cảnh kẻ gọi Bảo Vương này, tay cầm Rìu Crom đánh từ khu tân thủ lên làm lãnh chúa một khu.
Nghĩ đến đây cậu lại có xúc động muốn khóc, ông bụt ơi, trả con rìu kim cương.
Không kìm được khát vọng mạnh lên để không bị làm pháo hôi như trước nữa, Ngô Ngọc chào tạm biệt hai con rắn rồi lên đường đến ao nhỏ.
Mà tại khu rừng cách hang động xa xa, A Kha, cô gái Ngô Ngọc từng gặp toàn thân máu me đang chạy thục mạng.
"May mà có thủ đoạn bảo mạng của ba để lại cho ta, nếu không thì đã mất mạng oan uổng rồi. Thù này không báo ta không cam tâm."
A Kha nghiến răng nghiến lợi gào thét.