Chương 19: Nón Lá và Cây Gậy

"Nơi này chính là cái ao nhỏ đó sao?"

Một ngày sau, Ngô Ngọc nhìn vào cái ao nhỏ, diện tích chỉ khoảng cái miệng giếng, không dám tin sững sờ đứng đó tự hỏi.

Cậu ấy tưởng nơi này thần thánh như nào, hào quang phát sáng ra sao, có hào quang thánh thần tản ra tứ phía chứ.

Lại nhìn cái ao này, ngoại trừ trong sáng, có vẻ là nước tinh khiết trăm phần trăm có thể uống được mà không cần máy lọc nước, không giống các cái ao hồ sông suối đời sau toàn chất thải vi khuẩn ra, màu nước cũng là xanh lam, ngoài ra không có gì đặc biệt cả.

Nhưng nước màu xanh à? Cậu tưởng nước màu trắng chứ. Thứ này không phải bị chất hoá học nào làm biến dạng cả cái ao nước rồi đó chứ?

Hai ngón cái và trỏ chống cằm, Ngô Ngọc không chút do dự nhảy xuống ao.

Đùa cái gì? Bảo vật cơ duyên trước mắt, người không vì mình trời tru đất diệt. Để lâu sau này sẽ có người phát hiện, nếu đã vậy sao mình không đoạt lấy cơ duyên của bản thân mà chắp tay nhường người khác.

Cũng may cậu ấy cũng biết bơi, tuy không giỏi giang tài cán như các vận động viên chuyên nghiệp, nhưng nếu nơi này không quá sâu, bảo vật nắm chắc trong tầm tay rồi.

Dưới ao, Ngô Ngọc ngẩn người. Toàn thân cậu đang được nước trong ao bao phủ, tuy không phải chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng hiện tại sức mạnh của cậu đã ẩn ẩn đột phá.

Ngô Ngọc tiếp tục lặn sâu xuống, năm phút sau cậu thấy được hai vầng sáng nhỏ đân dần xuất hiện trong tầm mắt.

Khi cậu tiếp cận hai ánh sáng này, sức mạnh của cậu đã bước vào cấp 9.

Cậu ấy bây giờ không có để tâm đến sức mạnh đang tăng lên mà toàn tâm toàn ý bị thu hút bởi hai đồ vật tản phát ra ánh sáng màu xanh này.

Bên trái là một cái nón lá, hình dạng giống nón thời sau các bà mẹ, ông cụ bà cụ đội nó đi chợ hay ra đồng cày cấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một trong các biểu tượng đặc trưng Việt Nam-Nón Lá Rộng Vành.

Bên phải là một cái gậy, nhìn rỉ sét mài mòn giống phế liệu vậy. Nhưng ánh sát phát ra từ nó lại không khiến Ngô Ngọc nghĩ vậy.

"Hai đồ này chính là bảo vật Chử Đồng Tử để lại sau khi lên trời sao?"

Ngô Ngọc nuốt nước miếng, nhưng lại sặc sặc một cái uống vài ngụm nước ao vào bụng làm cậu ấy bừng tỉnh. Mém tí là chết chìm rồi.

Ngô Ngọc nhanh tay lấy cái nón đội vào đầu, sau đó cầm cây gậy rồi ngoi lên mặt nước.

Nhưng cậu không biết là, khi cậu xuống ao, lúc cậu chạm vào hai món đồ đó, hào quang đã bao phủ cậu lại, sau đó là chiếu rọi cả khu rừng.

"Nơi đó xảy ra chuyện gì thế?"

Cách đó không xa, một đám người nam có nữ có đang lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến hang động anh em rắn tinh thì đột nhiên dừng lại khiếp sợ nhìn vào nơi ao nhỏ kia.

Trong đám người, một cô gái không dám tin hỏi người bên cạnh:

"Ba, nơi đó hình như là ao nước thần thánh của Thủy Phủ nằm trong rừng này!"

Nếu Ngô Ngọc ở đây nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, cô gái này không phải là A Kha lúc trước bắt mình đó sao? Cô ta vẫn còn sống ư?

"Đi, chúng ta qua đó xem sao."

Người đàn ông tuổi tác ước tính khoảng hơn 40 tuổi nói ra. Sau đó cầm đầu đám người đổi phương hướng di chuyển.

Sau khi Ngô Ngọc lên bờ, cây gậy và cái nón cũng không còn phát ra ánh sáng nữa, giờ nhìn chúng như hai cái đồ vật bình thường, ném ngoài đường ở thời đại thế kỷ 21 chắc chẳng ai cúi người xuống nhặt lên làm gì.

Nhưng cậu còn chưa kịp xem xét bảo vật này có tác dụng gì, một giọng nói vọng lại từ phía sau cậu.

"Thật không ngờ người đầu tiên xuống cái ao đó, hơn nữa phát hiện ra bảo vật nhiều năm trước ai cũng kiếm tìm lại là con, một người vừa đặt chân đến Phế Tích Chi Khu này."

Ngô Ngọc hốt hoảng quay đầu lại, một ông già râu tóc bạc phơ cầm cái phất trần màu trắng ngồi trên đám mây, tiên phong đạo cốt như một vị thần linh khiến ai nhìn cũng muốn cúng bái quỳ lạy.

"Ông Bụt. Cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi. Con vừa đánh rơi rìu Crom, kiếm Crom, Đao Crom.... Ông có giữ nó không?"

Ngô Ngọc thấy người xuất hiện là ai, hai mắt sáng lên vội vã kể ra một đống gần hai chục loại binh khí cậu đọc được ở đời sau.

Ông Bụt:"..."

Mười ngàn con quạ đen bay qua đầu ông Bụt. Đám mây lảo đảo sắp rơi xuống mặt đất.

"Khụ khụ. Xem như ta chưa xuất hiện. Tạm biệt."

Nói xong, lần này không có như lần trước có cái hiệu ứng mờ ảo tan biến từ từ mà biến mất luôn không còn dấu vết.

CMM. Trả ông rìu Crom, gậy Crom.

Ngô Ngọc ngơ ngác nhìn ông Bụt biến mất nội tâm âm thầm gào thét.

Nhưng cậu còn không kịp chạy đi tìm ông ấy thì một đám người từ đâu xuất hiện bao vậy cậu lại.

"Vửa rồi có chuyện gì xảy ra? Mày chiếm được bảo vật nào sao? Mau giao nó ra đây bằng không chết."

Đám người này đúng là đám bọn A Kha, họ lấy tốc độ nhanh nhất đuổi đến, sau đó bao vây Ngô Ngọc lại.

"Ồ? Là mày sao? Vẫn còn sống chạy trốn đến nơi này à?"

A Kha đi ra khỏi đội ngũ nhìn Ngô Ngọc kinh ngạc hỏi.

Nghĩ đến việc đám người mình khổ sở đánh con rắn tinh, cả đám chết hết còn mình chạy thoát được, vậy mà lại làm cơ hội tốt cho kẻ này chạy trốn, đúng là đáng ghét.

Ngô Ngọc nhìn thấy A Kha thì sợ hãi, lại nhìn đám xung quanh, những kẻ cậu không thấy rõ cấp độ hẳn đều trên cấp 9, là Võ Cảnh trở lên hàng thật giá thật. Không chỉ thế, bọn họ còn có hơn chục kẻ như vậy. Cầm đầu người đàn ông tuổi trung niên kia càng là sâu không lường được. Không biết là Võ Tốt hay Tốt Cấp.