Ngô Ngọc nhìn người trước mắt âm thầm tính toán. Trong đầu cậu vừa nghĩ đối sách, mặt ngoài thì nhìn đám người từ từ lui về phía sau vài bước.
"Đồ vật là của tôi, bọn mày dựa vào cái gì muốn cướp đoạt?"
Nghe Ngô Ngọc nói vậy, tên trung niên cầm đầu hai mắt sáng lên nói ra:
"Quả nhiên là có bảo vật giáng thế thật."
Ngô Ngọc nghe xong thầm tát vào mặt mình vài cái. Hoá ra bọn họ không dám khẳng định là có bảo bối thật sự.
Lúc này cậu đến gần cái xọt cất đồ nghề, hai mắt xoay chuyển, lấy ra cái rìu của Bụt đeo lên người, sau đó làm ra tư thế ném cái xọt đi hét to:
"Hôm nay bọn mày đoạt đi Rìu Titan mà tao lấy được từ chỗ ông Bụt, thù này tao nhớ rồi."
Nói xong cậu ném cả cái xọt về hướng khác, không nói hai lời bỏ chạy.
"Rìu Titan là cái gì? Không phải chỉ có Rìu sắt đồng bạc vàng kim cương thôi sao?"
Đám người hai mặt nhìn nhau nghi ngờ hỏi người bên cạnh.
Một kẻ tinh nhanh tự cho là đúng hai mắt toả sáng kêu lên:
"Tôi biết rồi. Hẳn là một cái rìu loại mới cùng cấp rìu Crom của Bảo Vương bệ hạ. Nếu nói vậy chúng ta há chẳng phải có thể ngồi ngang hàng với cậu ta?"
Đám người gật đầu phụ hoạ. Lúc này trung niên cầm đầu cũng lấy cái xọt mang về chỗ đám người.
Khi mở ra, thần sắc cả bọn cứng lại nhìn vào cái rìu sắt nằm trong đó.
"Đây là rìu Titan ư? Sao nhìn nó giống rìu sắt vậy?"
Một tên đứng gần A Kha nghi ngờ hỏi.
"Hẳn là rìu Titan chất liệu giống rìu sắt."
Lại một đứa không dám khẳng định nói ra.
"Đuổi theo, chúng ta bị thằng kia lừa rồi."
Đám người lúc này mới chú ý, Ngô Ngọc sớm đã rời khỏi lúc nào không hay. Mải chăm chú vào cái xọt nên không ai để ý dù cho cậu chạy ngay sau khi ném xọt đi.
Ngô Ngọc lúc này đã chạy xa khỏi bọn họ một khoảng cách xa. Cậu âm thầm kinh ngạc tốc độ của mình. Không biết là do cấp 9 tốc độ nhanh hơn bình thường hay do mang trong người 2 món bảo vật nên mới vậy. Với tốc độ này, đoán chừng ngay cả anh em nhà rắn tinh cũng không thể đuổi được cậu.
Nhưng Ngô Ngọc không dám lơ là, trong đội ngũ A Kha có một tên Võ Tốt hay Tốt Cấp gì đó, nếu không nhanh chân sẽ bị hắn bắt kịp.
Đang lúc cậu chuẩn bị bất chấp tất cả tăng tốc hơn nữa để chạy, một tiếng xé gió từ sau vang lên. Theo sau là một chưởng đập chúng sau lưng Ngô Ngọc.
Ăn chọn một đòn này, cậu ấy ngã xuống, người đập chúng 4,5 thân cây gần đó mới dừng lại.
Ngô Ngọc ôm ngực, miệng phun ra một đống máu.
Cậu lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi thấy người đang tiến tới.
"Không nghĩ tới mày đuổi nhanh đến vậy. Đúng là sức mạnh Võ Tốt, là tao đánh giá thấp chúng mày rồi."
Nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi đang đi từ từ lại gần, Ngô Ngọc khản giọng cố nói thành lời.
"Chì là một thằng cấp 9 mà có thể sống sót dưới một chưởng của Võ Tốt cấp 3 như tao, mày chết cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo."
Vừa nói người này vừa bóp cổ cậu, từ từ nhấc cậu lên khỏi mặt đất.
Ngô Ngọc hai tay cố tách cánh tay đang xiết cổ mình của tên này, nhưng không đủ sức.
Cậu lại dùng tay chân đánh lên người hắn ta nhưng đều không đánh chúng. Cậu vô lực nhổ một bãi nước miếng vào mặt kẻ này.
"Mày muốn chết? Chết đi."
Trung niên một tay lau nước bọt một tay dùng toàn lực xiết chặt cổ cậu ấy.
Ngô Ngọc hai mắt từ từ nhắm lại, chân tay không còn lực dần dần cụp xuống, không còn nhúc nhích.
Trước khi bất tỉnh trong đầu Ngô Ngọc chỉ có một ý nghĩ: tôi muốn về nhà, tôi muốn lên mặt đất, tôi muốn thoát khỏi nơi này.
Dường như tiếng lòng của cậu được đáp lại, khi cậu ngất đi, chiếc nón lá phát ra một ánh sáng chói loà, sau đó, Ngô Ngọc biến mất khỏi nơi này.
Tên Võ Tốt đang bóp cổ cậu thì ngây người tại chỗ.
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Vì sao sau một giây một kẻ sắp chết còn bị tay mình bóp chặt lại biến mất không để lại một dấu vết nào cả.
Phế Tích Chi Khu lúc này rung động kịch liệt, sau đó cả khu rừng bỗng nhiên bừng sáng, bầu trời trên không trung đột nhiên tối sầm lại, từng bóng người một xuất hiện đứng trên bầu trời, hiển nhiên bọn họ đều là đẳng cấp bên trên cấp Tốt.
Trung niên Võ Tốt ở dưới thấy cảnh này thì sợ hãi, ông ta vội vã quỳ xuống đất dập đầu hô lên:
"Cung nghênh Vương thượng bệ hạ giá lâm."
Ở nơi nào đó trong Phế Tích Chi Khu, ông Bụt nhìn ra phương hướng Ngô Ngọc biến mất khiếp sợ rơi từ trên đám mây xuống đất, nhưng ông ấy không để ý đến đầu tóc rối loạn mà kinh hãi nói:
"Thì ra Chử Đồng Tử để lại thứ đó cho Lãng Thiên Vực là vì nó có thể đưa chúng ta ra ngoài không cần chuyển thế. Không được, bảo bối này quá quý giá, không thể cứ để cho cậu nhóc kia mang đi như vậy được."
Ông bụt nuốt nước bọt lại, sau đó nói với không trung:
"An Gia Bảo, lên mặt đất đi. Một Đế Cấp như cậu, nếu không gặp phải cấp độ Chuẩn Thánh trở lên của tín đồ nước khác, cậu có thể thống nhất mặt đất rồi."
Một thanh âm lười biếng đáp lại trong không trung:
"Cái gì thế? Trên đó có gì hay ho, sao ông lại muốn Bảo công tử tôi đây lên đó chơi đùa? Ở đây làm Vương không tốt sao?"
Ông Bụt:"..."
Đầu năm nay làm bụt thật vất vả.
"Trưng Trắc, Trưng Nhị, lần này đến lượt người của Phế Tích Chi Khu chuyển thế, lên đó nhiệm vụ của hai người không còn là nhanh chóng có thực lực lên trời nữa, mà là tìm ra người này, thu hồi hai món bảo vật về lại Lãng Thiên Vực."
Vừa nói, ông Bụt vẽ ra hình ảnh Ngô Ngọc trong không trung.