Chương 21: Từ hôn

Chu Linh là một trong gần hai mươi bộ lạc dưới quyền An Dương Vương. Bộ lạc Chu Linh tổng hợp sức mạnh có thể xếp vào top 10 bộ lạc mạnh nhất trong vương triều. Nếu tìm ra năm bộ lạc mạnh nhất, bộ lạc Chu Linh cũng có thể chen chân vào trong này.

Chính vì vậy, bộ lạc Chu Linh căn cứ ở cách Cổ Loa cũng không tính là quá xa.

Trong Cổ Loa, không nghi ngờ gì là cứ điểm của An Dương Vương cùng con cháu hoàng gia, nhưng bên cạnh đó, nơi này cũng là nơi ở của một bộ lạc khác là Long Uyên. Điều này có thể thấy bộ lạc Long Uyên địa vị rất cao trong mắt An Dương Vương.

Ở ngoài bộ lạc Chu Linh, một dòng sông nhỏ cách bộ lạc gần 2km, một cái tế đàn được dựng lên, xung quanh là lợn dê gà vịt.... một số động vật sống được treo lên tế lễ.

Nhưng điều đáng chú ý không phải là công việc tế lễ này, mà là ở đây đứng hai đám người đối lập. Vì sao có thể biết là đối lập nhau, đó là vì trang phục họ mặc phân biệt rất rõ ràng.

"Lạc trưởng Chu Lôi, hôm nay Long Hán tôi dẫn theo con cháu bộ lạc Long Ngạo Thiên đến đây có việc muốn nói."

Lạc trưởng bộ lạc Chu Linh nghe xong sắc mặt không vui lạnh giọng chắp tay nói:

"Có chuyện gì không thể để hôm khác bàn bạc sao? Hôm nay là ngày tế lễ thần chim của bộ lạc Chu Linh chúng tôi, nếu không phải chuyện quan trọng gì mời về cho."

Nói xong, Chu Lôi đưa tay ra hiệu tiễn khách.

Long Hán thấy thế không có tức giận mà khẽ cười, hay tay chắp sau lưng nhàn nhạt nói ra:

"Không sao, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì. Giải quyết không cần nhiều thời gian như vậy, sẽ không làm gián đoạn các người."

Chu Lôi nhíu nhíu mày hỏi:

"Không biết là chuyện gì?"

Không đợi Long Hán mở miệng, Long Ngạo Thiên ở một bên lúc này chen vào mở lời.

"Rất đơn giản. Hôm nay, Long Ngạo Thiên ta đây đến để từ hôn."

"Làm càn. Chỗ người lớn nói chuyện, trẻ con như mày cũng dám mở mồm."

Vừa nói, một thanh niên ở bên bộ lạc Chu Linh lao ra đánh hướng Long Ngạo Thiên.

Nhưng kẻ này lao ra cũng nhanh mà bay trở về cũng nhanh, lúc trở lại vẻ mặt thanh niên này tái nhợt, hiển nhiên ăn thiệt thòi là hắn ta.

"Võ cảnh cấp 4, sức mạnh không tồi đâu. Nhưng muốn đánh với Long Ngạo Thiên tao thì mày chưa đủ trình độ đâu. Gọi đứa nào mạnh nhất thế hệ trẻ ra đây tao tiếp."

Tuổi trẻ vọng động ngông cuồng. Đám thanh niên bộ lạc Chu Linh nghe vậy quần tình phẫn nộ. Ai ai cũng muốn đứng ra giáo huấn Long Ngạo Thiên. Nhưng bọn họ đã bị Chu Lôi ngăn lại.

"Không tệ. Cháu Long Ngạo Thiên vậy mà đã là Võ cảnh cấp 7. Gần hai năm từ khi tham gia binh doanh dự bị, hiện tại với sức mạnh này, trong tuổi trẻ cơ hồ cháu đã dẫn đầu. Nhưng cháu nói từ hôn là ý gì, ta không hiểu."

Lời nói đầu là tán thưởng sức mạnh của Long Ngạo Thiên, nhưng khi nói đến câu cuối Chu Lôi sắc mặt lạnh như băng, khí thế xung quanh bỗng biến đổi, toả ra uy nghi vô cùng.

"Ta... Cháu đến đây là từ hôn. Chu Hân Nhi 18 tuổi vẫn là một cái sức mạnh cấp 3, cháu không thể để cô ấy làm vợ mình được. Nếu muốn, cô ấy sẽ làm vợ hai cho cháu chứ không thể làm vợ cả."

Long Ngạo Thiên tuy bất mãn, nhưng người ta là lạc trưởng bộ lạc lớn, mặt mũi này vẫn phải cho. Vậy nên cậu ta mới tỏ thái độ khiêm nhường một chút.

"Mày muốn chết."

Chu Lôi sắc mặt xanh mét. Hai tay tụ lại, một đạo sấm sét đánh đến Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên vẻ mặt có chút sợ hãi, hắn ta lui lại thật nhanh, nhưng tia sét kia còn nhanh hơn.

Đúng vào lúc này, một bàn tay nắm lại tia sét chỉ cách mắt của Long Ngạo Thiên 20cm, sau đó tia sét này bị bóp nát.

"Long Hán, ông.... ông vậy mà bước vào Võ Vương."

Cả bộ lạc Chu Linh nghe vậy khiếp sợ không thôi.

Long Hán không nhanh không chậm đáp lại:

"Chuyện nhỏ mà thôi. Vì tiền đồ của Long Ngạo Thiên, để cho các người thấy được sức mạnh thật sự của ta thì đã sao. Ngày hôm nay chuyện từ hôn này, các người đồng ý cũng đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý."

"Các người.... khinh người quá đáng."

Bộ lạc Chu Linh giận mà không dám làm gì. Sức mạnh của Long Hán bày ra ở đó, bọn họ dám làm gì sao?

Từ đám người, một cô gái nhan sắc tuyệt đẹp, cô ấy là người đẹp nhất ở nơi này, lúc này cô gái này đi ra, sau đó vẻ mặt quật cường nói:

"30 năm Âu Việt, 30 năm Lạc Việt, chớ khinh thường người khác. Hiện tại chúng ta đều là bộ lạc của vương triều Âu Lạc, vậy mà các người đến tận cửa khinh người. Ba năm sau, tôi sẽ khiêu chiến Long Ngạo Thiên cậu, nếu thắng, người từ hôn là tôi, không phải cậu, nếu thua, mặc người định đoạt."

Nói xong, cô gái xinh đẹp này chạy một mạch đi khỏi nơi này, hiển nhiên cô ấy chính là nhân vật chính của cuộc nháo sự này, Chu Hân Nhi. Khi chạy ra xa xa cô ấy không kìm được oà khóc thành tiếng. Một cô gái nhỏ yếu bị người ta bắt nạt đến tận cửa, có thể mạnh mẽ được sao?

"Đó chính là vợ chưa cưới của tao sao? Xinh đẹp đấy. Lần sau gặp mặt cẩn thận với tao. Còn cái nhục Chu Lôi tạo ra, hôm nay Long Ngạo Thiên ông mày nhớ rồi, có cơ hội mày chết với ông đây."

Chu Hân Nhi bỏ đi để lại đám người giải quyết mọi việc, cô ấy cũng không biết kết quả ra sao, nhưng hiện tại cô ấy không muốn quản. Ngồi trước đầu nguồn dòng sông, Chu Hân Nhi khóc lóc thương tâm. Vì sao hơn một năm nay sức mạnh của mình không thể đột phá? Vì sao chứ...