Trên đường đi hướng thành Cổ Loa, Long Ngạo Thiên không phục nhìn Long Hán.
"Lạc trưởng, sao không để tôi dạy dỗ đám trẻ tuổi bộ lạc Chu Linh, Chu Lôi chưa vào Võ Vương, lạc trưởng cần gì phải nể mặt bọn chúng."
Long Hán nghe thế ung dung nhàn nhã bước đi mỉm cười bảo:
"Ngạo Thiên, cháu đạt được kỳ ngộ to lớn, chỉ cần trở thành Võ Cảnh cấp 9 đột phá Tốt Cấp mà không phải Võ Tốt, lúc đó có thể kiêu ngạo trước mặt Chu Linh bọn họ mà không cần lo ngại điều gì. Hiện tại vẫn còn An Dương Vương, nếu đắc tội bộ lạc Chu Linh quá nhiều cái được không bù cái mất. Đây cũng coi như là một thử thách rèn luyện của cháu, tuổi trẻ khinh cuồng thiên tài trong thiên hạ là điều bình thường."
Long Ngạo Thiên nghe thế có chút dịu lại, xong cậu ta vẫn là không phục phản bác một câu:
"An Dương Vương cũng là Võ Vương, hiện tại lạc trưởng cũng thế, có gì phải sợ."
Long Hán nghe xong cho Long Ngạo Thiên một cái ánh mắt cảnh cáo, sau đó giọng nói có chút nghiêm lại:
"Ngạo Thiên chớ nói hồ đồ. Cháu tuổi còn trẻ ta không trách, nhưng nếu lần sau còn nói lăng lỗ mãng vậy thì ta không khách sáo đâu. Huống hồ, ta nghi ngờ An Dương Vương không phải Võ Vương mà là Vương Cấp. Điều này ý nghĩa ra sao không cần ta nói thêm chứ?"
Long Ngạo Thiên nghe vậy có chút e rè, tuy nhiên trong lòng lại nổi lên chút oán khí.
Cứ như vậy, hai người bọn họ rời khỏi bộ lạc Chu Linh đi về thành Cổ Loa.
Dòng sông bên cạnh bộ lạc Chu Linh, Chu Hân Nhi ngồi đó vừa khóc vừa thương tâm số phận của mình, cô ấy vừa lấy đá vừa ném xuống sông vừa khóc. Mỗi lần ném một viên cô ấy lại khóc to hơn. Dường như những uất ức bao năm tháng qua chịu đựng đều được bộc phát trong tiếng khóc này.
Một thời gian sau, khi đã khóc xong, Chu Hân Nhi cô đơn một mình đứng dậy.
"Sao mình phải khóc chứ? Long Ngạo Thiên là ai hôm nay mình mới biết, hôm nay mới thấy mặt. Làm sao lại phải khóc bởi một kẻ mình không có tình cảm."
Tự an ủi lòng một câu, Chu Hân Nhi trở về bộ lạc.
Đi vào trong khuê phòng của mình chưa lâu, tiếng gõ cửa vọng lại. Mở cửa ra cô ấy kinh ngạc, đứng ngoài lại là lạc trưởng Chu Linh, Chu Lôi.
"Lạc trưởng, không biết ngài tìm con có chuyện gì?"
Chu Lôi đi vào phòng sau đó đóng cửa lại, ông ấy ngồi xuống bàn vẻ mặt buồn bã áy náy nói:
"Con gái, xin lỗi con, hôm nay để con chịu khổ mà không giúp được điều gì."
Chu Hân Nhi nghe vậy hờ hững đáp lại:
"Xin lạc trưởng đừng gọi con thân mật như vậy. Từ khi mẹ qua đời, con đã không có bố."
"Con...."
Chu Lôi biến sắc, sau đó lại thở dài.
"Năm đó là bố không làm tròn trách nhiệm của mình với hai mẹ con con. Để con trong bộ lạc bị người hắt hủi, nhận hết khinh thường. Nhưng vì hai mẹ con Chu Thế Hằng, hơn nữa cậu ta lại là con trai..."
Không đợi Chu Lôi nói hết, Chu Hân Nhi cắt ngang hét lên:
"Chỉ vì Chu Thế Hằng là con trai, tôi là con gái, chỉ vì mẹ nó là vợ cả, mẹ tôi là vợ lẽ lên ông đối xử như vậy đúng không? Tôi hiểu rồi, mời lạc trưởng về cho."
Chu Lôi cạn lời nghẹn họng không nói được gì. Ông ta ngồi trong phòng nửa ngày, không nhúc nhích không nói lên lời.
"Ông không đi đúng không? Được, vậy tôi đi."
Nói xong, Chu Hân Nhi thương tâm chạy ra sau núi của bộ lạc."
Chu Lôi ngồi đó không biết làm gì. Một hồi lâu sau ông ta thì thào một câu:
"Ta đúng là một người bố vô dụng."
Chu Hân Nhi lúc này đứng trước mộ của mẹ mình, cô quỳ xuống, khóc lóc trước mộ phần:
"Mẹ, vì sao lúc trước mẹ lại lấy ông ta. Lạc trưởng thì đã sao? Con cần là một gia đình hạnh phúc, chứ không muốn làm con một lạc trưởng bộ lạc, sau đó bị bộ lạc xem thường."
Vừa kể khổ, Chu Hân Nhi tháo trên tay chiếc vòng bạc, thứ duy nhất mẹ cô để lại. Sau đó đặt lên trên mộ phần của bà nói ra:
"Con sẽ không ở nơi này nữa. Bộ lạc Chu Linh con không cần. Nếu mộ phần của mẹ ở đây, con sẽ để lại đồ đạc của người ở chỗ này. Thứ này theo bên người con từ nhỏ, không có con ở đây, nó sẽ thay con bầu bạn với mẹ. Sau khi con đủ sức đứng trước mặt bộ lạc Chu Linh, con sẽ đòi lại tất cả."
Nói xong, Chu Hân Nhi đứng dậy xoay người rời đi.
"Chậm đã. Em gì ơi có thể mang anh đi theo được không? Ở đây anh không tu hành được."
Một giọng nói từ đằng sau truyền lại tai Chu Hân Nhi làm cô giật mình.
"Ai? Đứng ra đây, sao lại lén lén lút lút theo dõi tôi?"
Giọng nói kia nghe vậy cười khổ, thấy Chu Hân Nhi đang loay hoay ngó ngang ngó dọc liền nói ra:
"Không cần tìm. Anh ở trong cái vòng tay của em."
Chu Hân Nhi lúc này sợ hãi lùi lại vài bước, tay chỉ vào cái vòng bạc nói ra:
"Yêu tinh. Vòng tay biết nói."
Vòng tay tiếp tục đáp lại:
"Anh không phải yêu tinh. Anh tên Ngô Ngọc, hiện đang kẹt trong cái vòng tay này của em. Nếu được em có thể thả anh ra chứ?"
Chu Hân Nhi rụt rè tiến lại gần sau đó ấp úng nói ra:
"Anh không lừa tôi chứ? Thả anh ra anh ăn thịt tôi thì sao?"
Ngô Ngọc cạn lời. Quan niệm của phong kiến thật đáng sợ. Sau đó cậu ấy bắt đầu tưởng tượng cảnh mình ăn thịt cô ta theo giới trẻ thế kỷ 21 hay nghĩ.
"Khụ khụ. Không đứng đắn rồi."
Ngô Ngọc thầm mắng bản thân một câu như vậy.
"Tin anh. Anh cũng là con người. Là một người trần mắt thịt như em thôi, không phải yêu tinh ăn thịt người đâu mà sợ."
"Thật sao?"
Chu Hân Nhi hỏi ngược lại.
Ngô Ngọc uy tín đáp lại dứt khoát.
"Thật."
Thế là Chu Hân Nhi tiến lại cầm vòng tay lên rồi hỏi:
"Tôi thả anh ra thế nào?"
Ngô Ngọc ở bên trong vui vẻ bảo Chu Hân Nhi:
"Truyền nội năng của em vào sau đó kéo anh ra ngoài là được."
Lúc này Chu Hân Nhi mờ mịt. Đầu cô ấy đầy sương mù. Nội năng là cái gì?