Chương 8: Lãng Thiên Vực

Từ Hải đi đến bờ vực đá quan sát, sau đó quay lại nói với đám người.

"Tôi nghe các đàn anh trong phòng nói, doanh trại dự bị chúng ta nơi nguy hiểm nhất và bị cấm lại gần là vực sâu này, nghe nói đây là vực sâu ngàn mét, cho dù kẻ đột phá sức mạnh cực hạn bản thân, siêu việt sức mạnh cấp 9 rơi xuống cũng hẳn phải chết không nghi ngờ. Chúng ta đi thôi, coi như chưa xảy ra chuyện gì."

Nói xong, Từ Hải cũng đi luôn để lại đám người nhìn nhau không biết phải làm gì.

Bên dưới vực sâu ngàn mét kia, trong một căn phòng đơn sơ cũ kĩ nhỏ, một bé gái nhìn qua ước chừng sáu, bảy tuổi đang sốt ruột nhìn vào ông già đang lau mồ hôi cạnh bên hỏi.

"Ông ơi, anh kia có thật còn cứu được không? Nhìn đáng thương quá đi, huhu."

Ông già gần đất xa trời kia vỗ vai an ủi bé gái một cách nhẹ nhàng.

"Có Hân Hân ở bên lo lắng, cậu ấy rất nhanh sẽ tỉnh dậy thôi."

Nhìn vào cậu thanh niên nằm trên giường đang được băng bó toàn thân nhìn như một bộ xác ướp, ông của cô bé tên Hân Hân này nuốt nước miếng không chắc chắn nói ra một câu ngay cả bản thân cũng không dám tin là thật.

"Thật chứ?"

Cô bé lập tức hớ hở hỏi, vì là một cô bé còn chưa lớn, cho nên cô nhóc không phát hiện thần sắc gượng gạo của ông mình mà nhanh chóng thay đổi cảm xúc từ buồn sang vui ngay lập tức.

"Cháu có thấy ông nói dối cháu bao giờ chưa? Mấy năm trước, cũng có một anh bạn trẻ được ông cứu giống cậu ta. Lúc đó cậu ấy còn ôm cháu ru ngủ những ngày còn nằm trong tã đấy."

Cô bé hai mắt sáng lên hỏi:

"A, có phải là anh Bảo hàng năm hay đến thăm ông cháu mình không?"

"Đúng thế."

Ông của đứa bé ưỡn ngực tỏ rõ sự uy nghiêm khẳng định.

Cô bé hai mắt toả sáng như ngôi sao, hiện tại có lẽ hình tượng ông của nó cao lớn vô cùng.

Đúng lúc này, một tiếng ho yếu ớt cắt đứt đoạn đối thoại giữa hai người họ.

Lúc này họ quay sang nhìn cậu thanh niên đang nằm trên giường, ba cặp mắt nhìn nhau hồi lâu. Cậu thanh niên mới hỏi:

"Đây là địa phủ à? Sao nhìn không giống thế? Hay mình lại chuyển kiếp tiếp rồi?"

Ông già lúc này kinh ngạc lên tiếng:

"Ồ, cậu tỉnh lại nhanh hơn tôi nghĩ. Chuyển kiếp là sao ông giả này không hiểu, nhưng nếu cậu hỏi đây là đâu thì tôi có thể nói cho cậu biết, đây là Phế Tích Chi Khu của Lãng Thiên Vực, một nơi cách mặt đất bên trên hàng triệu mét. Cậu là người trên đó sao?"

Thanh niên nhìn ông già gần đất xa trời trước mắt này không có gì ngạc nhiên khi biết mình là từ chỗ khác đến cũng không khỏi cảm thán, chắc ông ta là người trải qua sự đời rất nhiều rồi.

"Có lẽ là vậy. Cảm ơn ông đã cứu tôi."

Toàn thân cậu ta băng bó kín mít, chỉ để lại đôi mắt, ngón tay lúc này cũng giật giật vài cái, trong lòng có ngứa cũng không biết giải quyết ra sao.

"Không cần khách sáo. Tôi từng cứu người bị thương nặng giống cậu nên rất có kinh nghiệm. Chỉ là không ngờ cậu may mắn thật, rơi từ trên cao như thế mà cuối cùng bị nhánh cây quệt vào làm trọng thương, sau đó mặc kẹt trên cây mà không có rơi xuống mặt đất. Nếu không với cái cấp độ 3 của cậu, dù có 100 cái mạng cũng không đủ."

Khoé miệng cậu ta khẽ run lên. Mẹ nó. Hắn hoài nghi ông già trước mắt cố ý khinh bỉ cấp 3 yếu gà như mình, một ông già như vậy cũng có thể tuỳ tiện một bàn tay vỗ chết lúc nào không hay mà không có chứng cứ.

Nếu để ông già kia biết ý nghĩ trong đầu cậu nhất định sẽ hối hận khi cứu thằng này. Sau đó sẽ nói ra một câu như vậy: Bị mắc chứng bệnh ảo giác luôn có điêu dân muốn hại trẫm lâu chưa?

"Khụ khụ. Tôi tên Ngô Ngọc, sau khi hồi phục tôi sẽ báo đáp ân tình này."

"Cậu gọi ông già này là Hân lão được rồi, còn cô bé này gọi Hân Hân."

Lúc này cậu ta mới chú ý đến cô bé, sau đó lúng túng nói một câu làm Hân Lão cứng đờ tại chỗ.

"Hân Hân ngoan, có thể gãi ngứa cho anh được không, ngực anh ngứa quá. Sau anh cho Hân Hân bim bim."

Ông lão nghe xong mặt đen lại đi ra ngoài. Hân Hân ngây thơ thì làm theo Ngô Ngọc nói, sau đó nói chuyện vài câu thì Ngô Ngọc cũng bảo cô bé đi ra ngoài nói với Hân Lão cậu muốn yên tĩnh một chút để nghỉ ngơi dưỡng thương.

"Không nghĩ tới mình vậy mà lại còn sống. Hai thằng cứt đái ẩn giấu sức mạnh. Mẹ chúng này, thù này không báo thể không về lại hiện đại."

Nghĩ lại mà sợ, rơi từ vực sâu vậy mà không bị trấn thương sọ não, giờ mình còn yếu ớt, tuy đã học được công pháp tu hành thời này, nhưng tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng mới khỏi là điều khó tránh được.

Mà hình như trước khi đi, cậu ấy có nghe được một thông tin khá thú vị, Long Ngạo Thiên là người của gia tộc họ Long của Cổ Loa Thành, người của bộ lạc Long Uyên, một trong 17 bộ lạc hùng mạnh tại Âu Lạc.

Theo cậu suy đoán, mười bảy bộ lạc này thực lực tuyệt đối không thua kém hoàng gia An Dương Vương hiện tại. Nói không chắc Lạc Trưởng bộ lạc Long Uyên thực lực sâu không lường được, phải tính toán kĩ lưỡng mới được. Tuy đắc tội một tên chi thứ trong bộ lạc, nhưng ba chữ Long Ngạo Thiên người đời sau ai mà không biết, ai mà không hiểu.

"Nhắc mới nhớ, rơi vực sâu không chết, sau đó gặp được thần điêu cái gì, bí tịch võ công cái gì, hay lão đầu gần đất nào sắp chết truyền nội công. Vài năm sau tái xuất giang hồ, trấn áp thiên hạ trở thành võ lâm minh chủ dễ như lòng bàn tay."

Đúng thế theo như tiểu thuyết trên mạng viết là vậy.

Nghĩ đến đây, hai mắt Ngô Ngọc toả sáng nhìn ra phương hướng Hân Lão rời đi ban nãy.