Chương 7: Chạy Trốn

"Đuổi theo. Đừng để hắn chạy, tóm lại đánh tên bại hoại này."

Hơn nửa đám người người đuổi theo, trong đó Long Ngạo Thiên, Từ Hải là tốc độ nhanh nhất.

"Nhiều thế, bọn quần chúng kia bị ảo à? Góp vui đuổi theo vì chính nghĩa con mẹ bọn mày."

Ngô Ngọc vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn đám người. Không nhìn thì thôi, nhìn lại mới biết mình lại kéo cừu hận nhiều đến vậy. Đám này tóm được mình chắc chỉ có nước đi gặp diêm vương báo danh.

"Cũng may đột phá cấp 3, tốc độ cũng nhanh hơn, ngoài hai tên level 5 cùng vài đứa level 4 có khả năng đuổi kịp ra, còn lại không lo ngại."

Ngô Ngọc nhìn đám người âm thầm tính toán.

Nhưng đây là vấn đề thời gian mà thôi, chênh lệch cấp độ, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.

Chạy được một lúc, trong đầu chợt sinh ra một ý nghĩ, sau đó thổ nạp quyết vận chuyển, hoá nguyên khí tập trung đôi chân, sau một giây kế tiếp, tốc độ quả nhiên gia tăng hơn trước.

Lúc trước bản thân cũng có ý nghĩ vận chuyển cách này lên Thiết Thủ, như thế cho dù cấp 2 cũng có khả năng đánh với cấp 3 mà không sợ hãi.

Nhưng chạy mãi không phải là cách, bọn họ đều biết mình ở phòng nào, đám người phòng mình cũng chỉ là cấp 1, kèo này khó chơi rồi. Hay là dừng lại đập nhau với bọn này một trận.

Không được, như vậy mình thành kẻ xuyên việt bi thảm nhất trong lịch sử rồi, bị đám vô danh quần ẩu đánh chết.

"Sao tốc độ thằng kia đột nhiên nhanh thế?"

"Chịu. Biết thế quái nào được, cứ tóm nó đập một trận trước đã."

Không biết qua bao lâu, trời cũng về khuya, Ngô Ngọc lúc này đang chạy chợt khựng lại, sau đó vẻ mặt bối rối quay lại nhìn đám người.

Này giời ạ. Phía trước là vách núi, đường cụt. Chạy sao đến được cả chỗ quái nào thế này không biết.

Đám người đuổi theo giờ đã ít hơn, sau khi bắt kịp cậu ấy, cả bọn cũng thở hồng hộc, không có tiến lên quần ẩu luôn.

"Tao xem mày chạy đâu nữa."

Long Ngạo Thiên hung thần áp sát cười lạnh.

Ngô Ngọc cũng học bộ dạng Đại Lực cười ngu ngơ chắp tay nói với đám người.

"Các anh em, có thể mọi người không biết, nói không chừng 500 năm trước chúng ta là người một nhà đâu, hà tất phải động tay động chân. Có chuyện gì mà một bữa nhậu, vài chén rượu không giải quyết được. Đến đến, hôm nay Ngô Ngọc tôi làm chủ, mời các anh em ăn một bữa nhậu."

Đám người:"..."

"Ê mày hiểu nó nói gì không?"

"Hiểu chết liền."

"Anh Thiên, Anh Hải, các anh hiểu không?"

Từ Hải vẻ mặt lúng túng, nhưng cũng làm bộ cao nhân phe phẩy cái quạt nói:

"Tàm tạm"

Long Ngạo Thiên thấy thế thẹn quá hoá giận mắng:

"Hiểu con mẹ tụi mày à. Xông lên đánh cho một trận là xong rồi sao?"

Tiếp đó hắn xung phong tấn công Ngô Ngọc.

"Con mẹ đứa nào đăng bài thảo luận nói hào quang Long Ngạo Thiên não tàn? Cmm cả đám bị hùa riêng thằng này tỉnh không dính chưởng."

Ngô Ngọc vận nguyên khí tăng tốc né tránh Long Ngạo Thiên.

Lúc này cả đám cũng phản ứng lại nhao nhao xông lên quần ẩu.

Một người có thể né, cả đám thì có nhanh đến đâu cũng chịu. Ngô Ngọc chuyển nguyên khí vào tay, sau đó dùng Thiết Thủ, vô số nắm đấm tốc độ nhanh kinh người đánh ra.

Mấy tên cấp 3 dính đòn bay ra ngoài trọng thương. Nhưng cũng chỉ vậy, nắm đấm của cậu chạm vào Long Ngạo Thiên, cậu ấy thối lui hai, ba bước, sau đó Từ Hải không biết lấy đâu cái giáo mới dùng Thất Thức Giáo chiêu thứ nhất đâm lướt qua người cậu.

Máu trên lưng chảy ra, cậu cố chịu đau lại tung vô số quyền đánh mấy tên cấp 3 trọng thương.

Một hồi sau, đám cấp độ 3 không còn sức tham chiến, chỉ còn hai tên cấp năm và gần chục tên cấp 4.

"Tôi thừa nhận cậu nếu 1 chọi 1 với chúng tôi, dù là tôi cũng không làm gì được cậu hiện tại, nhưng không có nếu như."

Nói xong Từ Hải quanh thân sức mạnh chợt tăng, thế mà thoáng cái đã bước vào cấp 6.

"Cái quỷ gì?"

Ngô Ngọc, Long Ngạo Thiên còn cả mấy tên level 4 há hốc mồm.

Thì ra cảm giác kẻ này ẩn giấu sức mạnh là thật.

Long Ngạo Thiên nhếch miệng, lúc này cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó khí thế cũng tăng lên, sau một giây cũng là cấp 6.

"Wtf, cái gì thế?"

Ngô Ngọc trợn mắt há mồm. Thế này đánh mẹ gì nữa. Gg chơi game mới.

"Từ Hải, tao không biết mày ẩn thực lực hay là bí pháp gì. Nhưng tao là người gia tộc họ Long, chi thứ của Bộ Lạc Long Uyên, một trong 17 Bộ Lạc tại Âu Lạc này, sau khi giải quyết thằng này xong, nếu đi theo tao, sau này chỗ tốt không thiếu phần mày."

Nói xong, Long Ngạo Thiên hét to:

"Long Xà Cửu Biến chiêu thứ nhất, Mãnh Xà Đột Kích."

Một đầu hư ảnh mãng xà hiện ra, bao quanh cánh tay Long Ngạo Thiên táp tới Ngô Ngọc.

Chạy.

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Ngô Ngọc.

Cậu ấy cảm giác nguy hiểm chí mạng trong chiêu này. Nếu dính phải ắt phải chết không nghi ngờ.

Tốc độ Long Ngạo Thiên nhanh đến cực điểm, cánh tay Mãnh Xà đi qua, vô số gió xoáy kèm theo, sức gió cuốn theo cát đá dưới chân, đánh vào thân hình nhỏ bé của Ngô Ngọc còn đang chạy trốn trước mặt.

Oành.

Kình khí đánh trúng người cậu, sau đó Ngô Ngọc bị đánh rơi xuống vách núi.

Thấy cảnh này, mấy tên cấp 3, cấp 4 sợ hãi không thôi, chỉ là dạy dỗ một trận mà thôi, bọn họ nghĩ là vậy, nhưng không ngờ kết quả lại là cái dạng này.

"Chuyện hôm nay chúng mày biết phải làm sao rồi đấy. Đắc tội ông mày đều có kết quả như vậy."

Nói xong, Long Ngạo Thiên quay người rời đi.