Sau khi thấy dòng chữ kết quả chiến thắng phù phiếm lơ lửng trên không trung lôi đài, đám người lúc này mới kịp phản ứng lại.
Chuyển biến cũng quá nhanh đi, làm người ta không kịp phản ứng.
Đám xung quanh nhao nhao chỉ chỉ bàn tán. Lại có mấy tên cấp ba cấp bốn dậm chân tức hộc máu, nếu mình nhanh trí đi lên sớm có phải là đã thắng rồi không, hoặc là nếu có thêm chút thời gian nữa thì đi lên xử bẹp dí cái thằng yếu xìu cấp 2 trên kia.
Từ Hải sắc mặt đen lại, hắn không nghĩ tới, cuối cùng lại làm áo cưới cho người ta, hơn nữa còn là một con gà mờ nữa. Nghĩ đến đây Từ Hải ôm ngực có xúc động muốn ói máu.
Tổ ba người phòng Ngô Ngọc lúc này cũng phản ứng lại, bọn hắn ngoác mồm nhìn thân hình nhỏ gầy trên lôi đài.
"Cậu ta lên đó từ bao giờ thế?"
Bạch Tuấn trợn mắt nhìn Đại Lực.
"Cái này..."
Đại Lực gãi gãi đầu, không biết trả lời sao cho phải.
Trên khán đài bọn họ cũng bất ngờ, nhưng sau đó vẫn là tuyên bố.
"Người thắng là Ngô Ngọc cấp 2, đây là thuốc đột phá cấp dộ."
Nói xong, tên tiểu binh chủ quản doanh trại dự bị búng tay một cái, một viên đan dược bất ngờ xuất hiện trước mặt Ngô Ngọc.
Đang lúc cậu ấy định đưa tay đi lấy thì đám người nhao nhao kêu lên.
"Chúng tôi không phục, tên này dở trò bỉ ổi trong thi đấu, hắn không xứng có được thuốc này."
"Đúng vậy. Đề nghị thi đấu lại cuộc thi để thể hiện sự công bằng."
Ngô Ngọc không thèm để ý, cậu không chút do dự đưa tay nắm lấy phần thưởng.
Khi cậu chạm vào muốn thu thuốc lại thì mặt đen lại, kéo mãi thuốc vẫn ở không trung.
Đại gia mày thằng binh quản doanh trại dự bị.
Dùng hết sức không lấy được thuốc, Ngô Ngọc bỏ tay không làm trò không công mất mặt nữa.
Thấy cảnh này Từ Hải cũng khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn, hắn đi ra hiên ngang lẫm nhiên nói:
"Thi đấu là công bằng công chính, chú em giở trò không có đạo đức tố chất, đánh vào nơi đó là một sự sỉ nhục của chúng ta, thân là binh lính, phẩm hạnh này không nên xuất hiện ở mỗi người, Từ Hải tôi quả thật quá xấu hổ."
Nói xong hắn lắc đầu thở dài vẻ mặt bi thương đi vào đám người.
Mà xung quanh thì nhiệt liệt hưởng ứng, ai cũng ủng hộ ý kiến của Từ Hải.
Tiên sư bọn mày.
Ngô Ngọc thầm mắng.
Từ Hải ẩn thực lực hay sơ xuất hay có ý gì khác cậu ấy không rõ, nhưng châm ngòi kiểu này thì Ngô Ngọc liệt hắn vào danh sách đen rồi.
Còn có đám quần chúng dự bị hùa theo này nữa. Có ngon lúc Long Ngạo Thiên trên lôi đài không lên đánh lấy giải thưởng đi, giờ cả đám chít chít méo mó kêu la khi thấy kẻ có cấp độ bằng, thậm chí là thấp hơn lấy giải thì nói cái gì cũng được.
"Tiêu Sơn, Bạch Tuấn, làm sao bây giờ? Cứ đà này cậu ấy không lấy được giải thưởng mất."
Đại Lực lo lắng loay hoay hỏi đồng bọn.
"Không chỉ thế đâu, lần này là đắc tội với cả đám người luôn rồi. Đặc biệt là tên đó."
Bạch Tuấn nhìn vể phía ai đó đang nẳm la liệt ở đất, lấy tay che mặt không biết phải nói gì nữa.
Lúc này Long Ngạo Thiên dường như lấy lại được sức mạnh, hắn gian nan bò dậy gầm thét:
"Thằng chó, dám ám toán tao, mày chết chắc rồi, sau này ở cái nơi này đừng hòng tao để yên."
Đang lúc này, tiểu binh không biết nên lảm gì cho phải, vị quan lớn ngồi bàn nhẹ giọng nói ra, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai mỗi người.
"Đã tìm được người thắng cuộc, phần thưởng đương nhiên là của người đó, binh doanh nghiêm minh, thắng là thắng."
Nói xong, quan lớn biến mất khỏi nơi này.
Đám tiểu binh thấy vậy cúi người chào một cái, sau đó Ngô Ngọc thuận lợi lấy được thuốc.
Cậu ấy thở phào một cái. Nghìn tính vạn tính. Không tính được thắng cuộc bằng cái đầu nó lại mệt như vậy. Thời đại này dùng chiêu trò này phản cảm vậy à?
Kế hoạch tính toán chỉ đắc tội một hai người, lần này trong tối ngoài sáng có thêm không ít người ghen ghét.
Nhìn đám quần chúng ánh mắt tham lam, bi phẫn, Ngô Ngọc không do dự nuốt viên thuốc này vào. Sau đó ngồi tại chỗ tiêu hoá dược hiệu của thuốc.
Giờ còn có mấy tiểu binh trọng tài ở lại, đám này không dám làm gì quá phận, nếu để họ rời đi hay mình dùng thuốc nơi khác, không bị vây công mới lạ.
Vài phút sau, thực lực đạt đến cấp 3, cậu ấy cũng vui mừng không thôi. Đúng là cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nhưng giờ thoát thân sao đây.
"Binh quản đại nhân, tôi có thể đi theo đại nhân ngài hầu hạ vài tháng không? Từ khi thấy thần uy của Binh Quản đại nhân, tôi đã ngưỡng mộ mà muốn theo bên mình ngài."
Ngô Ngọc vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ hỏi vị binh quản doanh trại.
Để cậu ấy muốn chửi má nó là thằng này không để ý cũng học vị quan lớn kia biến mất.
Mẹ mày, ông ghim mày rồi nhé, nãy không để ông đây lấy thuốc nhanh một chút, giờ lại xem ông là không khí à.
"Các binh gia đẹp trai này..."
Chưa nói xong cả đám cũng nhao nhao biến mất để lại quảng trường chỉ còn đám binh lính dự bị.
Ngô Ngọc máy móc quay đầu nhìn Long Ngạo Thiên, Từ Hải và đám quần chúng vẫy tay chào.
"Các anh em tốt. Hôm nay trời thật đẹp ha. Ha ha."
Nói xong cậu ấy ba chân bốn cẳng chạy thoát khỏi nơi này.