Quả nhiên, sau khi thấy được sức mạnh của Long Ngạo Thiên cả đám đứng bên dưới âm thầm kinh hãi, tuy đám người xung quanh giận mà không dám nói bất mãn hành động của tên này, nhưng cũng không có ai đứng ra chỉ trích Long Ngạo Thiên cái gì.
Từ Hải vẻ mặt vẫn ung dung nhưng lại giấu sâu trong đó là bộ dạng trầm như nước, tên này không ngờ quyền lực lại mạnh đến vậy.
"Tân binh dưới kia gọi là Long Ngạo Thiên sao?"
Quan lớn có chút hứng thú quay sang hỏi tên tiểu binh cai quản ở đây.
Tên tiểu binh vội vàng kính cẩn hồi đáp:
"Thưa quan lớn, đó là Long Ngạo Thiên của gia tộc họ Long trong Cổ Loa Thành."
"Không tệ."
Nhàn nhạt nói ra hai chữ, quan lớn lại như có thâm ý nhìn qua Từ Hải nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Long Ngạo Thiên thấy không ai có ý kiến gì hay đứng ra muốn đánh với mình nữa thì dùng ánh mắt coi khinh thiên hạ nhìn lướt toàn trường nói:
"Một đám rác rưởi."
Bọn người nghe xong nhao nhao nổi giận. Cùng là cấp 5, nhìn Từ Hải người ta xem, phong độ bao nhiêu, khiêm nhường bao nhiêu. Lại nhìn lại mày xem, càn rỡ bao nhiêu.
Có người không nhịn được, nhảy lên lôi đài nói:
"Đừng có làm càn, không phải ai mày cũng có thể vơ đũa cả bó. Ông mày đánh với mày."
Long Ngạo Thiên nhìn người đi lên, sắc mặt không kiên nhẫn nổi giận.
"Mẹ mày cấp 4 yếu gà. Không nghe thấy ông mày đập nhừ tử thằng kia à mà không biết sống chết đi lên tìm chết."
Nói xong, Long Ngạo Thiên lại một quyền vận dụng Thiết Thủ, tên cấp 4 này cũng bị K.O.
"Tên cấp bốn này cũng bị máu lên não rồi. Cấp năm còn không đánh được thì cấp bốn lên đưa kinh nghiệm à."
Ngô Ngọc lắc đầu nhẹ giọng nói ra.
"Cũng không phải không có ngoại lệ. Mấy năm trước, phòng 9998 chúng ta có người bằng vào cấp thấp đánh ngã một tên cấp cao, lấy được phần thưởng..."
"Đại Lực, im ngay."
Tiêu Sơn lúc này hai mắt gắt gao nhìn Đại Lực.
Thấy vậy Đại Lực ngơ ngơ cũng không có cười như mọi khi, hắn hai tay ôm kín miệng không nói lời nào. Ngô Ngọc thấy vậy có chút hiếu kỳ, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, mấy người bọn họ hẳn là có một cố sự không muốn nhớ tới, liên quan đến kẻ vượt cấp khiêu chiến của phòng 9998 lúc kia.
"Thời gian không còn sớm nữa."
Từ Hải nhìn trời lại nhìn nén nhang cách đó không xa đang sắp cháy hết, lúc này đóng lại quạt, phi thân bay lên lôi đài.
"Anh Thiên, tôi nhường anh không so đo hơn thua cùng anh không có nghĩa là anh có thể hung hăng càn quấy như vậy, nếu đã do lỗi của tôi, vậy tôi sẽ kết thúc tội lỗi của mình."
CMM.
Ngô Ngọc thấy cảnh này, bái phục độ vô sỉ của thằng này. Thấy có tội lỗi sao không lên ngay từ đầu mà để cả đám bị phế rồi mới chạy ra làm anh hùng.
Tuy thế cậu ấy vẫn nghi hoặc hỏi Bạch Tuấn:
"Không phải nhận thua thì mất quyền thi đấu sao?"
Bạch Tuấn vẻ mặt cứng đờ.
"Chỉ cần không hết thời gian, ai cũng có thể lên khiêu chiến nếu là người mới, dù đã thua cũng lên được. Ngô Ngọc cậu không lẽ không tìm hiểu quy tắc."
Ặc....
Quy tắc lôi đài dị thế.
Sau khi nghe Bạch Tuấn giảng giải cậu ấy cũng biết, sau đó lại nhìn nén hương đang thiêu đốt ở kia. Trong đầu Ngô Ngọc bắt đầu tính toán kế hoạch.
Mà lúc này trên lôi đài, Long Ngạo Thiên và Tử Hải đã người đến ta đi giao thủ được một quãng thời gian rồi.
"Thất Thức Giáo sao? Không ngờ còn mạnh hơn mình, học đến thức thứ ba rồi. Bản thân mới học được hai thức mà thôi."
Ngô Ngọc âm thầm kinh hãi.
"Không đúng, tên này vẫn ẩn giấu sức mạnh thật sự."
Ngô Ngọc hai mắt ngưng lại, bởi vì tu hành cả Thổ Nạp Quyết, sự nhảy bén phát giác chiêu thức cũng rõ ràng hơn. Bản thân lại tu luyện cả Thiết Thủ và Thất Thức Giáo, vì thế có thể cảm giác được Từ Hải ẩn đi sức mạnh.
Long Ngạo Thiên lúc này phát cuồng, bản thân vậy mà bị chặn lại các đòn đánh, hơn nữa còn không tiếp cận được tên này để một đấm vỡ mồm hắn ta. Cây giáo này quá vướng víu.
Thiết.... Thủ.
Một đỏn mười phần sức mạnh của Long Ngạo Thiên đấm ra. Từ Hải dùng giáo đỡ, nhưng lần này giáo vậy mà gãy làm hai, sức nặng phản chấn đánh bay Từ Hải.
Hắn ta lùi gần chục bước sau đó che ngực, khoé miệng xuất hiện một vết máu nhàn nhạt.
"Vũ khí tôi đã gãy, tôi nhận thua."
Nói xong, Từ Hải đi xuống lôi đài.
Ngô Ngọc thâm ý nhìn Từ Hải đang từ từ đi xuống, sau đó lại nghe tên binh lính có vẻ là trọng tài nói ra:
"Còn khoảng ba mươi hơi thở nữa hết thời gian."
Ngô Ngọc âm thầm ước tính, một hơi ước chừng hai giây, khoảng tầm một phút sao?
Đủ rồi.
Sau đó, Ngô Ngọc nhanh chóng đi lên, làm một bộ dáng ôm quyền như mấy bộ phim kiếm hiệp trên ti vi nói:
"Xin được chỉ giáo."
Long Ngạo Thiên còn đang thở dốc vui mừng vì đánh thắng tên Từ Hải lại thấy có người không biết sống chết đi lên, lại thấy cấp độ tên này thì giận điên lên, một thằng cấp 2 cũng muốn đánh với mình, tuy ông đây không còn bao nhiêu thể lực nhưng mà đập thằng cấp hai như mày dư sức.
"Thằng rác..aaa"
Long Ngạo Thiên chưa nói hết câu, Ngô Ngọc đã lao lên, một quyền đánh vào cái chân thứ ba thằng này.
Long Ngạo Thiên ôm hạ vị kêu la thảm thiết lùi lại phía sau.
Ngô Ngọc thừa thế lao lên, tung người trên không trung xoay một vòng, chân phải đá thẳng mặt Long Ngạo Thiên làm hắn bay ra lôi đài.
"Không biết đạo lí phản diện bị chết bởi nói nhiều sao?"
Nhìn Long Ngạo Thiên nằm tê liệt dưới đất, Ngô Ngọc nhàn nhạt nói ra.
Mà lúc này tiếng chiêng vang kết thúc cũng nổi lên.
Người thắng: Ngô Ngọc cấp 2 phòng 9998.