Một ngày này, tiếng chiêng gõ vang, đánh thức tất cả các phòng doanh trại.
"Đến rồi. Binh lính tổ chức giải thi đấu năm nay."
Tiêu Sơn đang loay hoay mấy cái tượng gỗ trên tay, nghe tiếng chiêng thì đặt xuống nhìn về phía xa xa lạnh nhạt nói với đám người trong phòng.
"Đi. Chúng ta cũng cùng Ngô Ngọc đến nơi đó. Nhiều năm rồi, phòng chúng ta cũng chưa đến xem náo nhiệt."
Bạch Tuấn gấp lại quạt xếp, sau đó đứng dậy dẫn đầu ra khỏi phòng.
Tiêu Sơn, Đại Lực nhìn nhau thở dài rồi theo sau.
"Tới rồi sao?"
Ngô Ngọc thì thào một tiếng. Rồi cũng đi cùng bọn họ.
Tại đâu đó trong doanh trại dự bị, nơi này tập trung rất đông người, ở giữa là lôi đài thật lớn đã được dựng sẵn từ bao giờ.
Trên đài cao, một tên binh lính chậm dãi bước vào an toạ.
"Hồi quan lớn, tất cả người mới có mặt đông đủ, chỉ là tiểu binh có điều không hiểu, mọi năm ban thưởng đều là thuốc chữa thương, sách tu hành cấp thấp, một chút binh khí đơn giản. Vì sao lần này lại là thuốc đột phá sức mạnh quý giá?"
Kẻ tự nhận tiểu binh này có vẻ như là chủ quản binh doanh dự bị lần này. So vơi kẻ chiêu thu đám người bọn Ngô Ngọc có vẻ là cấp trên của tên kia. Nhưng dù vậy gặp người được gọi là quan lớn này vẫn cung cung kính kính, điều này đủ thấy vị quan lớn kia địa vị ra sao.
"Hừm. Nói cho nhà ngươi một chút thông tin công không sao. Nghe nói Tần Đế đã bỏ mình, các nơi loạn lạc, Võ Vương Triệu Đà tự phong vương, nay đã chiếm Nam Hải làm đất phong, Nam Việt là một trong ba lãnh thổ của Bách Việt xưa, mà thân là An Dương Vương, người từng đánh tan quân Tần xâm lấn không thể để một tên như Triệu Đà làm càn ở Nam Việt, vì thế ngài ấy đẩy nhanh tốc độ tu hành của quân doanh, chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp công phá Triệu Đà, vì thế phần thưởng mới là đồ vật này."
Quan lớn uy nghiêm giảng giải. Lúc nói ra sự tích đánh tan quân Tần, vị này quan lớn cũng phải lộ vẻ kích động. Phải biết quân tần lúc đó có lực lượng tiên tần luyện khí sĩ, nghe nói có một vị đã là Luyện Hư Hợp Đạo, cảnh giới này của tiên tần luyện khí sĩ tương đương Võ Vương cảnh giới tu hành thông dụng tại các nơi, nhưng kết quả vẫn bị thua thảm dễ dàng.
"Được rồi, để bổn quan xem danh sách tân binh năm nay."
Nói xong quan lớn không để ý tên tiểu binh mà chú ý vào danh sách trước mặt trong không trung. Còn vị tiểu binh kia thì đứng một bên cũng kinh hãi lượng tin tức lớn này.
Khi đám người phòng 9998 đến nơi này thì vị quan lớn kia cũng hô bắt đầu thi đấu rồi.
Ngô Ngọc không hiểu, thi đấu kiểu này là như nào, không bắt cặp bốc thăm các kiểu như mấy truyện hay trên ti vi hay có sao? Nếu có chẳng phải mình không được tham gia.
Không để cậu ấy chờ lâu, nghi hoặc được giải đáp.
Chỉ thấy một tên từ dưới nhảy lên võ đài, sau đó càn quấy kêu lên.
"Long Ngạo Thiên cấp năm, vị trí thứ hai khiêu chiến Từ Hải cấp năm vị trí thứ nhất. Tôi không phục, cùng là cấp năm dựa vào cái gì thằng này xếp thứ nhất."
Đám người lúc này nhao nhao nghị luận.
"Nhìn kìa, đó là Long Ngạo Thiên, chỉ trong hai tháng tên này từ cấp 4 lên cấp 5, quả là kinh khủng. Chúng ta vẫn còn không có học được sách tu hành đâu."
"Đúng thế đúng thế. Ba đại cao thủ cấp năm trên bảng xếp hạng, vậy mà mới bắt đầu đã chuẩn bị xem được trận đấu hấp dẫn vậy sao? Không biết Thái Thập người còn lại đang ở đâu."
Ngô Ngọc thấy thế lại nhìn danh sách, quả nhiên ba vị trí đầu là ba cái tên đó, cấp 5.
Cậu ấy lại dò danh sách xem tên mình ở chỗ nào.
Sau một hồi, cuối cùng cũng thấy, ở trong top 200.
"Người thời này không biết đánh số thứ tự à? Tuy tinh thần đã mạnh hơn khi tu luyện nhưng tìm tìm kiểu này mà xem mình ở chính xác vị trí bao nhiêu mệt phết chứ đùa."
Trong đám người, Từ Hải phiêu phiêu đi lên từng bậc thang. Sau đó đứng trước mặt Long Ngạo Thiên có lễ có độ nói ra một câu không ai tin được.
"Cấp độ xếp hạng chỉ là hư vinh, nếu anh Thiên muốn thì tôi nhường, tôi nhận thua."
Nói xong, Từ Hải tao nhã nhẹ nhàng đi xuống, bộ dạng như người đọc sách chứ không phải tham gia quân ngũ.
Long Ngạo Thiên sửng sốt, không biết lên làm gì bây giờ. Sau đó gãi gãi đầu đứng ngây ngốc ở đó nói ra:
"Còn ai khiêu chiến không? Nếu không thuốc đột phá là của ông đây."
Cmn. Nhìn đến đây Ngô Ngọc chỉ muốn văng tục vài câu. Mẹ nó ai nói thời kì này đám người dễ kích động, chỉ số EQ chưa mở?
Nhìn lại cái tên nguỵ quân tử Từ Hải kia kìa, nếu không đọc tiểu thuyết Ngô Ngọc cậu ấy cũng xém chút tin tên này là người xem vinh lợi là cặn bã. Chỉ có điều nếu nhận thua thì thằng này không muốn thuốc đột phá cấp độ nữa hay sao? Kéo cừu hận cho Long Ngạo Thiên thành công mà đánh đổi cái giá vậy không đáng.
Đúng như dự tính, Thái Thập, người thứ ba nhảy lên võ đài khinh bỉ một câu.
"Mày không phục vị trí của nó, ông cũng không phục vị trí của mày. Vì cái gì ông xếp thứ ba."
Long Ngạo Thiên thấy thế, sắc mặt trầm xuống, sau đó quát:
"Xếp sau ông mày thì cút mẹ xuống dưới đi, ông không để bọn xếp sau ông vào mắt. Cút."
Nói xong Lao Ngạo Thiên một quyền đập thẳng mặt Thái Thập, tên này bay xuống võ đài đập trúng một đám người.
Thái Thập trọng thương bất tỉnh, mặt thành đầu heo, răng rụng mấy cái. Đám người bị Thái Thập va phải thì chấn thương, không còn sức chiến đấu.
"Lừa bố mày à. Hắn dùng Thiết Thủ phải không Đại Lực."
Ngô Ngọc không tự chủ được gian nan quay đầu hỏi Đại Lực đứng bên cạnh.
Đại Lực ngu ngơ gật đầu không thèm để ý cảm xúc của cậu ấy.
Thế này tranh đấu mẹ gì, về lều ngủ.