Chương 3: Đột Phá Sức Mạnh Cấp 2

Ba ngày sau, bên ngoài lều số 9998, một bóng hình đang ra sức đánh lên bao cát treo trước cửa. Đây là thứ mà Đại Lực dùng để tập luyện Thiết Thủ. Đúng vậy, ba ngày này Ngô Ngọc đã dung hợp vào phòng 9998. Hơn nữa còn biết rõ Đại Lực nhận được Thiết Thủ. Bạch Tuấn nhận Cơ Sở Thổ Nạp Quyết, Tiêu Sơn nhận Thất Thức Giáo.

Khi biết cả ba chỉ nhận một quyển sách, Ngô Ngọc cũng không nói thật mình được cả ba quyển mà nói mình lấy Thiết Thủ như Đại Lực, vì thế mới có một màn đang diễn ra.

Bất tri bất giác, Ngô Ngọc từ từ dung nhập thời đại này, tiếp nhận việc mình xuyên qua mà không hỏi đóng phim cái gì nữa.

Từ cái lỗ đen tên binh lính kia tạo ra, đến cái bảng danh sách, rồi còn có công pháp tu hành này. Nếu bản thân còn lộ ra mấy câu hỏi ngu ngơ mà để đám người có dắp tâm muốn hại mình thì khổ.

Nhưng khi quen biết ba người phòng số 9998 xong, cậu ấy hỏi khéo một cách lơ đễnh cũng rõ được tình hình này một chút.

Nơi đây là doanh trại dự bị của Cổ Loa Thành, mà nhắc đến hai chữ Cổ Loa, Ngô Ngọc tìm hiểu lịch sử thoáng cái, trong đầu hiện ra ba chữ: An Dương Vương.

Không ngờ bản thân lại đi đến mốc lịch sử này. Chỉ là không biết sự kiện chấm dứt lịch sử của vị Thục Phán này là đoạn Mỵ Châu Trọng Thuỷ sắp tới chưa hay bây giờ mới là giai đoạn đầu, sau khi An Dương Vương đánh bại quân Tần, phế truất Hùng Vương lên ngôi xưng Vương.

Nếu là khoảng thời gian này hay bất cứ thời gian nào trước khi Mị Châu gặp Trọng Thuỷ, tất cả còn có cơ may cứu vãn. Phải biết lúc này, Nhâm Ngao cùng Triệu Đà phản Tần, xưng hiệu Võ Hoàng muốn thống trị Nam Việt, mãi cho đến sau này triều Hán thu phục Triệu Đà, hắn ta mới đổi danh hiệu từ Nam Việt Vũ Đế xuống thành Nam Việt Vương.

Triệu Đà là một kẻ tham mưu lợi, có dã tâm rất lớn. Trong lịch sử Ngô Ngọc từng xem qua tại thời An Dương Vương, nhà Hán sai sứ giả khuyên bảo, Triệu Đà thấy được cái sai đã quy thuận về nhà Hán trở lại.

Nhưng nhìn vào tình hình thực tế sức mạnh nơi này, hẳn là không chỉ khuyên bảo mấy câu, ngồi uống trà đàm đạo nhàn nhã như thế.

"Cậu tập luyện chăm chỉ thật đấy. Sáng ra đã không để chúng tôi ngủ rồi."

Từ ngoài lều đi ra, đúng là Bạch Tuấn.

Thấy thế Ngô Ngọc dừng lại cười cười bảo:

"Đâu có, coi như là tập thể dục giãn gân cốt buổi sáng thôi. Mà cũng vì thế mới có thể mau chóng đột phá, sớm ngày đạt cấp bảy."

Bạch Tuấn nghe vậy mặt không cảm xúc lắc đầu đi vào ngủ tiếp. Bọn họ tổ ba người lều 9998 đã bỏ cái hi vọng ra khỏi đây khi đạt cấp bảy rồi. Bao năm qua cách gì mà chưa thử qua, điên cuồng có, kiệt sức có, nhiều lần gần như muốn mất mạng nhưng kết quả lại là cấp 1 đỉnh phong mà thôi.

"Khi một quyền của cậu nặng ngàn cân sẽ bước vào cấp 1. Cố lên, lều 9998 đặt niềm tin vào cậu."

Ngô Ngọc nghe vậy xém té xỉu, cậu vuốt vuốt mũi một cái, ngàn cân là cái gì quỷ? Cắn thuốc cũng không khoa trương đến vậy. Ở thế kỷ 21, một người đánh ra một đấm có được trăm cân không còn đang được khoa học kiểm chứng nữa kìa.

Chợt Ngô Ngọc nhớ đến Thiết Thủ, thế là theo đó tự tập luyện, lúc trước không được không có nghĩa hiện tại cũng thế.

Vậy là một tháng cứ vậy trôi qua, Ngô Ngọc sáng luyện quyền Thiết Thủ, chiều đến lại ra sau lều tập Thất Thức Giáo, cây giáo của Tiêu Sơn ném ở góc không ai động đến cho nên cậu lấy tập luyện cũng không ai nói gì.

Buổi tối, Cơ Sở Thổ Nạp Quyết cậu tìm hiểu một chút, sau đó cũng theo kinh mạch vận hành, khí huyết đúng là có lưu thông, cả người khoan khoái, cảm giác mệt nhọc do tập Thiết Thủ và Thất Thức Giáo ban ngày cũng biến mất mà không có cảm giác buồn ngủ.

Vậy là một tháng sau, Ngô Ngọc bước vào cấp 1 đỉnh phong.

Đến tháng thứ hai, cậu ấy dùng mọi biện pháp, cuối cùng chỉ có Đại Lực cùng cậu tập luyện thực chiến.

Bạch Tuấn lấy lí do Cơ Sở Thổ Nạp Quyết không có ích trong chiến đấu, không có chiêu thức gì.

Tiêu Sơn lại một bộ mặt lầm lì, không để ý cậu. Dù vậy Ngô Ngọc vẫn cảm thấy Tiêu Sơn là một người không phải vô tỉnh như bề ngoài như vậy.

Ban đầu cậu đánh cùng Đại Lực không thắng được hiệp nào, bởi vì chỉ dùng nắm đấm và Thiết Thủ, nhưng dần có kinh nghiệm thực chiến, điều này đã không còn tồn tại.

"Cậu tập luyện vậy để tham gia cuộc thi đấu người mới các phòng sao?"

Đại Lực ngây ngô cười.

Ngô Ngọc phát hiện, tên này ngốc thật, luôn treo nụ cười trên mặt một cách ngu ngơ, khéo mình hô có người muốn ăn đùi gà của cậu kìa là tên Đại Lực này liều mạng với kẻ đó thật.

"Thi đấu? Còn có vụ này sao? Có phần thưởng gì không? Nếu không tôi không tham gia đâu."

"Có. Mỗi năm đổi một phần thưởng khác nhau, nghe nói năm nay là một viên thuốc đột phá, chỉ cần dưới cấp bảy ăn nó sẽ tăng lên một cấp."

Lúc này Bạch Tuấn vừa uống trà ở một bên vừa nói như vậy.

Ngô Ngọc mắt toả sáng như ngôi sao. Cái đồ này tốt này, nhưng với thực lực hiện tại thì...

"Còn bao lâu nữa sẽ diễn ra?"

Cậu ấy nuốt nước miếng hỏi Bạch Tuấn.

"Cũng sắp rồi đấy, cuối tháng này."

Cứ như vậy, gần một tháng lại qua đi, cuộc thi đấu người mới đang gần kề, Ngô Ngọc tập luyện điên cuồng. Cuối cùng cũng lên đến cấp 2.

Không hiểu sao bọn họ nói dù tập thế nào cũng không lên cấp được, bản thân lại một tháng lên một cấp nhanh thế, hẳn là do mình tập luyện cả ba quyển sách, mà ba người kia chỉ một mà thôi. Vẫn là chưa nói cho họ biết đợi một thời gian chứng thực xem thế nào.