Binh Doanh dự bị, đây là nơi các thanh niên hảo hán ai cũng phải ở lại một quãng thời gian nếu là người Cổ Loa Trấn.
Ngô Ngọc từ vòng xoáy lỗ đen đi ra, lúc này đám người đi trước đã có mặt đông đủ ở đó. Tuy đằng sau lỗ đen lại là bãi đất trống, mà tên binh lính lúc trước Ngô Ngọc thấy không hiểu sao lại xuất hiện trước mặt đám bọn mình, chắc là ảo giác hay là anh em sinh đôi tướng mạo giống nhau. Nhưng nơi này không khí có chút cô đọng, cảm giác hít vào rất dễ chịu, Ngô Ngọc chỉ muốn hít vào mãi mà không muốn thở ra.
Không chỉ vậy, cách đó không xa là vô số túp lều vải dựng lên sẵn ở đó. Lần này thì đúng là truyền tống đi đến nơi khác thật rồi.
"Đây là danh sách dự bị đợt này của các cậu, trên đây có ghi tên, phòng ở, và sức mạnh cấp độ mỗi người. Các cậu xem xong thì mau chóng đến nơi ở của mình báo danh."
Từ trong tay binh lính kia, một danh sách xuất hiện lơ lửng trên không trung, ngạc nhiên hơn là tất cả những gì hắn nói là thật.
"Các người xem, tôi ở nhà được ba mẹ chỉ dạy, sức mạnh là cấp 1 đỉnh phong, trên đó cũng có thông tin luôn kìa. Trong khi không có phần khai báo cấp độ binh lính dự bị khi tham gia quân ngũ."
Một tên mập mạp trong đám người kinh hô thành tiếng. Hắn tay chỉ vào danh sách thán phục không thôi.
Đám người xung quanh rì rầm bàn tán, Ngô Ngọc để ý lúc này tên sĩ quan kia đã biến mất khỏi nơi này.
Cậu cũng bắt đầu dò tìm tên của mình, từ trên xuống dưới.....
"Mẹ nó, sao mãi không thấy tên mình, mỏi mắt rồi đấy!"
Mười phút sau, Ngô Ngọc không kiên nhẫn thầm mắng.
"Các cậu xem, hình như thứ tự tên chúng ta xếp theo sức mạnh. Hạng 1 là Từ Hải, sức mạnh cấp năm."
Đột nhiên có người ngạc nhiên chỉ ra điều mà ai cũng không để ý.
Ngô Ngọc nghe vậy cũng xem kĩ lại, quả nhiên như lời tên này nói.
Cậu ấy cảm nhận sức mạnh bản thân, không thấy có gì đặc biệt hơn người, lúc này không mất thời gian tìm từ trên nữa mà quay ngược tìm từ đáy lên trên.
Quả nhiên, vài phút sau tên của mình hiện ra ở mấy chục vị kế cuối.
Họ tên: Ngô Ngọc
Sức mạnh: Cấp 0 đỉnh phong.
Phòng: 9998.
Ngô Ngọc nhìn đến đây mặt đen như nhọ nhồi. Cấp 0 đỉnh phong là cái cấp độ gì? Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
Đang lúc cảm thán ai oán, đám người đã tìm ra Từ Hải hạng đầu. Lúc này vô số thanh niên vây quanh nịnh hót kẻ kia.
Vì đông quá nên Ngô Ngọc không rõ mặt mũi hắn, cậu ấy cũng kệ không quan tâm.
Một hồi sau, cả đám ai về phòng đó, bắt đầu đi tìm phòng mình báo danh.
Ngô Ngọc cũng vậy, cậu men theo con đường nhìn các lều vải đánh số mà tìm phòng.
Phải nói nơi này phòng rất nhiều, khoảng cách cũng xa, khi đám người có cấp độ kia tìm được hết rồi cậu vẫn còn lon ton trên đường.
"Đây là khu vực 9900 rồi. Khốn nạn, đứa nào làm nhiều lều và cách nhau xa thế?"
Trời gần tối Ngô Ngọc thở hổn hển mắng thầm một tiếng. Nhưng cũng không có bỏ cuộc mà tiếp tục đi tiếp.
"Phòng 9998 kia rồi."
Cách đó không xa, Ngô Ngọc cuối cùng thấy được phòng mình. Cậu thở dốc đi lại gần phòng mình. Cũng may do không khí nơi này, cậu ấy cảm giác hít không khí cũng đủ no rồi nên không thấy có cảm giác đói.
Điều này có gì đó là lạ nhưng giờ cậu không để tâm được nhiều như thế.
Lết cái thân thể đến phòng 9998, Ngô Ngọc gõ gõ cửa, nói đứt quãng:
"Ngô Ngọc... binh lính dự bị năm nay... đến đây báo danh."
Một phút sau, một người tóc bù xù đi ra mở cửa. Thấy Ngô Ngọc, người này lại mặt không cảm xúc nói vào bên trong.
"Năm nay không có tân binh nào đến phòng mình."
Nói xong, người này đóng rầm cửa lại.
Ngô Ngọc: "..."
Không có cái đại đầu quỷ nhà mầy. Thế ông đây đứng trước mặt mầy là không khí à.
"Này, tôi là tân binh năm nay, mở cửa cho tôi vào trong."
Hết cách rồi, tối rồi, cậu ấy không muốn ngủ ngoài nên phải gọi đám trong kia mở cửa cho hắn vào.
Lại một phút sau, một người khác ra mở cửa, đây là một tên dáng dấp cao gầy, vừa mở cửa cậu ta không vui nói vào trong lều:
"Tiêu Sơn, anh gạt chúng tôi à? Không có tân binh thì người anh em này là ai?"
Sau đó cậu ta nói với Ngô Ngọc.
"Ngô Ngọc phải không? Tôi là Bạch Tuấn, vào trong rồi nói chuyện."
Ngô Ngọc theo Bạch Tuấn vào trong. Ở đây có ba người cả Bạch Tuấn, nhưng số chỗ để nghỉ ngơi lại có năm, cậu ây cũng không tìm hiểu chuyện nhỏ này.
"Người vừa ra mở cửa cho cậu lúc nãy là Tiêu Sơn, còn tên này là Đại Lực."
Ngô Ngọc nhìn người còn lại trong lều, tên này toàn thân vạm vỡ, mặt luôn luôn nở một nụ cười, đúng là Đại Lực, tên mạnh mẽ, người to con, hẳn là mạnh nhất ở đây.
"À đúng, ba chúng ta đều là cấp 1, và ở đây được vài năm rồi."
Bạch tuấn có vẻ là tên đẹp trai nhất trong phòng này rồi, cậu ta mở miệng nhắc nhở một câu làm Ngô Ngọc xuýt ngã.
"Cấp 1, ở vài năm. Nhưng không phải..."
"Tôi biết cậu định nói gì, tôi cũng không đả kích lòng tin của cậu, nhưng vào phòng 9998 thì cậu có khả năng cũng ở đây nhiều năm như chúng tôi."
Ngô Ngọc ngơ ngác nằm vào chỗ mình ở trong này, cậu ta lờ đờ mất hồn ngủ lúc này không biết. Theo như Bạch Tuấn nói đây không phải phòng của phế vật thì là cái gì.