Dòng sông lịch sử trường hà Việt Nam, Thời kỳ nguyên sơ đồ đá, cho đến Hồng Bàng thời đại, sinh ra vô số vị đại năng thánh giả: Long Đế Lạc Long Quân, Tiên Hậu Âu Cơ, cùng với đó là vô số đời đế vương phong hào Hùng Vương. Cùng tồn tại với đó là đại năng đã lánh đời như Đế Minh, Đế Nghị, Kinh Dương Vương Lộc Tục-Xích Quỷ phong hào Hùng Vương đời thứ nhất đã ẩn thế.... Ai ai cũng là kỳ tài kinh diễm, hùng cứ một phương.
Vào thời Hùng Vương thứ 19 đây là một bí ẩn không rõ, đánh dấu sự kết thúc triều đại Văn Lang, Thời đại Hồng Bảng tại tu hành giới.
Sau cuộc chiến do hai vị thần Song Tinh đấu tranh để có được Mỵ Nương, Thuỷ Tinh bại trận, bế quan tu hành đột phá cảnh giới mãi cho đến đời thứ 19 của Phong Hào Hùng Vương, có lịch sử ghi chép Thuỷ Tinh từng hiện thế, nhưng đây còn là một nghi vấn chưa có lời giải.
Vào nhưng năm hơn 200TCN, An Dương Vương xuất thế lên ngôi vương vị, từ đây một thời đại mới tiếp diễn bắt đầu.
An Dương Vương uy mãnh vô địch, không chỉ bằng vào sức mạnh bản thân, cùng với Nỏ Thần, một trong mười thần vật đời sau trong sách sử Việt Nam, thứ do luyện khí thánh Cao Lỗ chế tạo dần dần có uy thế thống nhất bản đồ hành tinh.
Cổ Loa Trấn, đây là một góc nhỏ trong Cổ Loa Thành, dưới sự cai quản trực tiếp của An Dương Vương, nơi này rất đặc biệt, chỉ cần là trai tráng đến tuổi 18, không có ngoại lệ, không như các nơi khác, tuổi 18 dù anh có là người không có cảnh giới võ đạo hay tiên đạo đều phải gia nhập binh doanh, rèn luyện sức mạnh để chinh chiến bát phương.
Cũng chính vì điều này mà quân đội của An Dương Vương nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhiều vị tướng lĩnh thể hiện tài năng của mình trên chiến trường.
Lúc này, đây là thời điểm mỗi năm một lần gia nhập binh doanh của các chảng trai tuổi 18 trong Cổ Loa Trấn. Một chàng thanh niên mi thanh mục tú sững sờ trong đám người.
"Tôi là ai? Đây là đâu? Đám người xung quanh này lại là ai?"
Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu chàng trai trẻ.
Cậu ấy nguyên danh gọi Ngô Ngọc, vì ngày nhớ đêm mong crush mà không hiểu lí do xuyên qua, hơn nữa còn không có dung hợp kí ức của chủ nhân thân thể này nên mới có mấy dấu chấm hỏi kia trong đầu.
Ngô Ngọc nhìn nhìn nơi này, có khoảng vài trăm người ở bãi đất trống, xa xa là một cổng làng, theo Ngô Ngọc đoán là thế, trên đó có một cái biển hiệu nhưng chữ này thì cậu ấy bó tay không đọc được.
"Các người tuy đã được vào binh doanh, nhưng chỉ là đội dự bị. Trong vòng một năm, nếu có người đột phá lên cấp bảy, lúc đó sẽ được thành quân chính thức."
Chỉ thấy một người có vẻ là tên hội tụ đám người ở đây, đứng ở cách đám người Ngô Ngọc không xa nói như vậy.
Trong đầu Ngô Ngọc khó hiểu, đột phá cấp bảy cái gì? Binh doanh dự bị? Chính thức? Tham gia nghĩa vụ quân sự à?
"Hiện tại ta khởi động trận pháp đưa các người đến doanh trại quân dự bị, mỗi người đi vào sẽ được chọn công pháp, chúc may mắn."
Nói xong, tên binh lính làm một thủ ấn, một cái lỗ đen xuất hiện.
Ngô Ngọc nhìn đến đây mắt chữ O mồm chữ A không biết nói gì cho phải.
Một hồi lâu sau, cậu ấy vô thức kéo kéo áo một người bên cạnh hỏi:
"Này, đang đóng phim à? Sao tạo ra được cả lỗ đen vũ trụ thế? Đùa nhau à? Tôi muốn đi về nhà chơi game xem phim."
Người qua đường A bên cạnh khinh bỉ nhìn cậu rồi theo đám người đi vào lỗ đen. Sợ hãi thì nói thẳng ra còn bày đặt nói mấy câu không ai hiểu làm gì.
Vậy là từng người ai lấy đều tiến vào lỗ đen, ít nhất trong mắt Ngô Ngọc là thế. Cuối cùng, cũng chỉ còn mình cậu, tên binh lính kia thấy cậu chưa chịu vào thì cau mày thúc giục, cậu lấy lại tinh thần sau đó nuốt nước bọt rụt rè tiến lại gần. Khi đứng trước lỗ đen không đáy, cậu run run đôi chân, sau đó như làm ra quyết định lớn nhất cuộc đời, nhắm mắt chạy một mạch vào trong.
Lúc này, trước mắt Ngô Ngọc xuất hiện ba quyển sách chiếu sáng trong chiều không gian tăm tối này. Ngô Ngọc từ từ mở mắt, ba cuốn sách đập vào mắt cậu. Quyển thứ nhất hào quang màu trắng, quyển thứ hai màu xanh lục, quyển thứ ba cũng là màu xanh lục.
"Hẳn là công pháp mà ông binh sĩ kia nói đến đi."
Trong lòng Ngô Ngọc thầm nghĩ như vậy. Hai quyển màu xanh lục, bên ngoài có chữ nhưng cậu đọc không hiểu, nhưng dựa theo màu sắc mà trong các game cậu chơi, màu trắng là phế nhất, vì thế cậu trực tiếp không nhìn. Ngô Ngọc sờ tay vào quyển thứ 2, ấy thế mà bản thân có thể đọc hiểu được khiến cậu kinh hỉ.
Thiết Thủ. Đó là tên của cuốn sách này.
Nghe có vẻ gà mờ, hẳn là luyện tay thành thần, vì thế cậu lại sờ vào cuốn màu lục còn lại.
Thất Thức Giáo. Tên của quyển còn lại.
Ngô Ngọc ánh mắt sáng lên, sách dạy dùng giáo thời cổ đây mà.
Khi cậu định chọn nó rồi đi tiếp thì dừng lại, tò mò nhìn nhìn vào sách màu trắng, sau đó thử sờ vào.
Cơ Sở Thổ Nạp Quyết.
Thấy cái tên này, Ngô Ngọc sững sờ tại chỗ.
Sau đó lại mừng như điên.
Mẹ kiếp, công pháp này là dấu hiệu cần có của tu hành tu chân tu tiên trong mấy bộ tiểu thuyết trên mạng mà.
Do dự cái gì? Chọn nó chứ còn cái gì nữa. Không biết sao nó màu trắng nhưng mà theo cậu ấy thấy đây là thứ tốt nhất trong ba quyển sách rồi.
Cầm Cơ Sở Thổ Nạp Quyết, Ngô Ngọc chạy một mạch đi tiếp không chút do dự.
Nhưng đi được một quãng, cậu ấy quay lại, sau đó cầm luôn cả hai quyển kia theo.
Đúng như dự đoán, cả ba quyển đều cầm được, sau đó chúng hoá thành tia sáng, từng chữ in vào đầu cậu.
Tên binh lính kia chỉ nói có công pháp cho bọn họ, chứ không nói được lấy bao nhiêu, vì vậy cậu ấy nhanh trí lấy hết mang đi.