Mà tại lúc Ngô Ngọc sửng sốt, người cuối cùng trong bàn chưa lên tiếng lúc này bất chợt mở miệng.
"Sai rồi. Theo ta được biết, Chu Hân Nhi là một phế vật, nhiều năm vẫn dậm chân ở cấp 3 sức mạnh dù là con ông cháu cha. Là một phế vật chính hãng. Chỉ trong vòng ngắn ngủi vài tháng cô ta từ phế vật đột phá Tốt cấp. Hẳn phải có cơ duyên to lớn."
Nghe được lời này, hai tên đồng bạn ngồi cùng bàn sợ ngây người, đám người xung quanh các bàn khác cũng hút ngụm khí lạnh, nhao nhao đưa mắt nhìn về bàn bốn người này, đồ nhắm đồ uống trong tay đăng dở cũng bỏ xuống nghe chuyện.
Ngô Ngọc lúc này cũng xám mặt. Giờ mới để ý, tình tiết máu chó này có chút quen thuộc. Cấp 3 sức mạnh nhiều năm không tăng tiến, lại thêm hôm đó hình như diễn ra một màn từ hôn, sau đó là mình từ vòng tay đi ra cho kì ngộ.
Này không phải thoả thoả điều kiện phế vật lưu và từ hôn lưu dân mạng hay truyền miệng đó sao.
Thấy đám người nhìn lại, tên mở lời ban đầu lúc này biết đồng bọn còn lại cũng biết chút ít việc này bèn tranh lời nói tiếp:
"Đúng vậy. Nhưng sau đó, cô ta tìm đến Long Ngạo Thiên, sau đó quyết chiến rửa nhục vì đến bộ lạc diễu võ dương oai, sau đó cả hai đại chiến ba ngày ba đêm. Cuối cùng các người biết kết quả như nào không?"
Tên này càng nói càng to. Cuối cùng hắn đứng hẳn lên chỗ ngồi nhìn toàn bộ các bàn hỏi.
Đám người nhao nhao lắc đầu.
Ngô Ngọc trong lòng khinh bỉ. Còn phải hỏi sao. Phế vật quật khởi, trang bức vả mặt, một đường diệt sát các phản diện, còn phải hỏi kết quả à? Thanh niên đời sau mười người thì cả mười một người đều biết câu trả lời nếu thằng kia chạy đi hỏi câu ngu xuẩn này rồi. Nói không chừng còn bị đám thanh niên thế kỉ 21 mắng lại một câu như vậy: Con mẹ nó, còn có câu hỏi nào mới mẻ hơn không, cái này cả tỷ người trên trái đất hỏi ai chả nói ra được.
Nhưng điều làm Ngô Ngọc biến sắc xảy ra. Chỉ nghe tên kia nói tiếp:
"Kết quả Long Ngạo Thiên đánh chết Chu Hân Nhi. Bộ lạc Chu Linh không dám hó hé đòi lại một cái đạo lí."
Cả đám sợ hãi nhao nhao nghị luận. Phải biết cả hai đều vừa đột phá Tốt Cấp. Vậy mà Chu Hân Nhi lại dễ dàng chết vậy sao?
Ngô Ngọc sắc mặt lúc này rất khó coi, cậu không nghĩ ra cầm được công pháp kia của mình rồi mà cô gái nhỏ kia lại dễ dàng ngã xuống như vậy.
Sức mạnh Ngô Ngọc bùng nổ, một vầng ánh sáng trắng phát ra bao quanh người cậu, sau đó bỏ lại chút tiền trên bàn, Ngô Ngọc bay hướng bộ lạc Chu Linh.
Lúc này bàn ghế gì đó bị thổi bay tung toé trên mặt đất, còn tiền kia là từ hành lí bọn người kêu cậu cầm đồ.
Vài tiếng sau, Ngô Ngọc đến trước cửa bộ lạc Chu Linh.
"Người trước mắt đứng lại, đây là lãnh địa của bộ lạc Chu Linh, nếu muốn sống thì mau rời đi."
Nhìn hai tên gác cửa sức mạnh cấp bảy, Ngô Ngọc một cái tát đánh bay cả hai.
Hai thằng này bay ra xa, máu mũi chảy tung toé răng rơi đầy đất. Nếu không phải cậu nương tay thì hai tên này đã chết.
"Là kẻ nào to gan dám gây sự ở bộ lạc Chu Linh."
Một giọng nói giận dữ truyền lại, theo đó là ba bóng người vọt ra, không chút dừng lại đánh hướng Ngô Ngọc.
Ngô Ngọc nhìn cũng không nhìn, một tát lại đánh ra, sau đó ba tên con em bộ lạc Chu Linh sức mạnh Võ Cảnh cấp 1 đến cấp 3 cũng giống hai tên gác cửa, gục ngã nháy mắt.
"Làm càn."
Một giọng già nua vang lên, sau đó một đạo kình khí phóng từ trong ra, Ngô Ngọc thấy vậy ngưng mặt lại, hai tay vận công, sau đó làm ra tư thế phòng thủ.
"Oành."
Kình khí đập vào người Ngô Ngọc, sau đó... lại không có sau đó, Ngô Ngọc ngay cả một chút cát bụi cũng không dính phải.
"Người trẻ tuổi, sức mạnh cũng khá lắm, có thể ngăn được một đòn tấn công của lão già này."
Một giọng nói vang lên, Ngô Ngọc thả hai tay xuống, một thân hình già lọm khọm đứng trước mặt cậu lúc nào không hay, người này thực lực hiển nhiên lại là Võ Tốt.
Ngô Ngọc không để ý, cậu lúc này cảm nhận, sức mạnh của mình hiện tại vậy mà Võ Tốt cũng không làm gì nổi. Nếu thêm cả bộ giáp tạo ra từ dung nham, e là Tốt Cấp cũng có khả năng đánh một trận.
"Do ông quá yếu thôi."
Ông lão đang lộ vẻ cao ngạo kia nghe thế thoáng cái sầm mặt lại, sau đó quát:
"Cuồng vọng trẻ ranh. Đừng tưởng có một tẹo sức mạnh là có thể lên mặt. Ngày ông lão này thành danh trẻ ranh mày còn chưa ra đời đâu."
Ngô Ngọc ngáp ngắn ngáp dài, móc lỗ tai nói:
"Nhưng tôi mạnh hơn ông."
Ông già kia nghe thế giận tím mặt, sau đó điên cuồng lao tới tấn công Ngô Ngọc.
"Thằng nhãi, hôm nay tao thay gia trưởng trong nhà dạy dỗ lại mày."
Ngô Ngọc lại tiếp tục nói ra:
"Nhưng tôi vẫn mạnh hơn ông. Tôi mạnh hơn ông. Tôi mạnh hơn ông, ông già, ông về quê dưỡng lão chăn bò nuôi chó nuôi gà được rồi."
Ông già nghe vậy đang tấn công giữa chừng thì miệng phun máu tươi, sau đó ngất tại chỗ.
Đám con cháu bộ lạc nghe được động tĩnh đi ra đang xem ông ta phát huy:"..."
Ngô Ngọc không thèm để ý ông già tâm lí yêu kém này, cậu đảo mắt quét nhìn bọn họ rồi nói ra:
"Tìm người có thể nói chuyện trong bộ lạc bọn mày ra đây tao cần nói chuyện."