Chương 27: Cộng Hoà Xã Hội Việt Nam lần đầu vang danh phong kiến(1)

"Mày còn dám kiêu ngạo ở đây sao? Đợi đó, các vị bô lão và lạc trưởng đến là lúc giờ chết của mày sẽ đến."

Đám con cháu bộ lạc nhao nhao lộ ra địch ý với Ngô Ngọc. Nhưng cả đám không ai dám đi ra đánh với cậu, thậm chí có kẻ bị cậu nhìn lại thì sợ hãi lui lại vài bước.

Ngô Ngọc thấy vậy lắc đầu, cậu không kiên nhẫn nữa, sau đó Ngô Ngọc vận khí, hét to:

"Cộng Hoà Xã Hội Đất Nước Việt Nam, thế hệ thanh niên tuổi trẻ Ngô Ngọc đến chơi, lạc trưởng bộ lạc Chu Linh, ra đây gặp mặt."

Thanh âm của cậu lớn vô cùng, e sợ với tiếng hét này, ngay cả mấy thành trì cách xa cũng có thể nghe rõ.

Đám con cháu đứng xung quanh nhao nhao bịt tai lại, nhưng vẫn có người trực tiếp thủng màng nhĩ, chảy máu tai mà ôm đầu quằn quại dưới đất.

Trong chủ điện nghị sự bộ lạc, một đám bô lão và lạc trưởng ở đây. Cả đám đang mặt nghiêm nghị lại.

Bọn họ đang bàn về việc Chu Hân Nhi khiêu khích bộ lạc Long Uyên, sau đó sẽ xử lí hậu quả ra sao.

"Lạc trưởng, tuy Chu Hân Nhi đã chết, nhưng cô ta đắc tội triệt để bộ lạc Long Uyên, tàn sát gần hết tất cả thế hệ trẻ bộ lạc Long Uyên, chúng ta cần khai trừ cô ta khỏi bộ lạc Chu Linh để bộ lạc Long Uyên không có cớ tìm phiền toái."

Một vị bô lão ngồi hàng bên trái sắc mặt khó coi trầm giọng nhìn Chu Lôi.

Nhưng Chu Lôi lúc này đâu còn bộ dạng của một lạc trưởng ngày thường hay có, ông ta dường như mất hồn không nghe rõ mọi tiếng động xung quanh.

Thấy cảnh này, toàn bộ bô lão có mặt ở đây đều nhao nhao lắc đầu không nói gì. Bọn hắn hiểu cảm giác của Chu Lôi bây giờ, nhưng bộ lạc mới là quan trọng hàng đầu.

Đúng lúc này một giọng hét chói tai truyền vào đại điện làm cả đám không khỏi giật mình, sau đó điều động sức mạnh ngăn chặn sóng âm công kích.

"Cộng Hoà Xã Hội Đất Nước Việt Nam, thế hệ thanh niên tuổi trẻ Ngô Ngọc đến chơi, lạc trưởng bộ lạc Chu Linh, ra đây gặp mặt."

Sau khi dứt tiếng, một đám bô lão giận giữ văng tục.

"Con mẹ nó không phải đã phái Linh Tam ra giải quyết thằng gây sự ngoài kia rồi sao?"

"Đi, ra ngoài xem là thằng nào dám to gan chán sống như vậy. Bộ lạc Long Uyên chúng ta không dám động, chẳng lẽ thấy chúng ta dễ ức hiếp nên con chó con mèo nào cũng chạy ra tác quái sao?"

Ngô Ngọc thấy một lúc sau vẫn không có ai thì lại tiếp tục hét.

"Cộng Hoà Xã Hội Đất Nước Việt Nam, thế hệ thanh niên tuổi trẻ Ngô Ngọc đến chơi, lạc trưởng bộ lạc Chu Linh..."

"Hét con mẹ mày."

Chưa đợi Ngô Ngọc nói hết câu, cả đám bô lão chạy ra nhao nhao gầm thét, sau đó một đám bô lão vung tay cách không đồng loạt đánh một chưởng về cậu.

Ngô Ngọc ngưng trọng. Trong đám người này, có ít nhất ba kẻ Võ Tượng. Cậu nháy mắt hoá ra bộ áo dung nham núi lửa kia, sau đó, trên tay xuất hiện cái Rìu.

Đúng vậy, là cái rìu mà cậu có từ chỗ Bụt.

Cậu quơ rìu lên trời rồi hét:

"Sét đến."

Một đám bô lão thấy cảnh này cười lạnh, thằng này chắc đầu óc bị hỏng rồi, đứng cầm rìu dơ lên trời nói nhảm một câu như vậy làm gì. Thế là cả đám lại không cố kị tốc độ điều khiển chưởng ấn nhanh hơn.

Đúng lúc này, bầu trời tối lại, sau đó từng tia sét trên trời đánh xuống lưỡi rìu.

Ngô Ngọc thấy vậy cười nhạt, sau đó thấy tích tụ khá nhiều sét rồi thì đánh hướng mấy chưởng đạo kia.

Sét từ rìu phóng xạ ra, đánh xuyên chưởng ấn, sau đó lao nhanh về mấy vị bô lão.

Còn Ngô Ngọc lúc này vận lực, bay lên trời né đòn.

Tuy vậy, một phần chưởng lực vẫn đánh chúng cậu, Ngô Ngọc bay ngược ra xa xa cách bộ lạc một đoạn dài mới ngã xuống đất, khoé miệng chảy máu.

"Nếu không phải trong bộ lạc Lê Thị là nơi tuyệt hảo tu luyện, sức mạnh lên cấp 13, lại thêm phương pháp tu hành có thể dẫn sét do thuộc tính của Chu Hân Nhi khi tu luyện mà tạo thành một tuyệt chiêu này, hôm nay chắc mình ăn thiệt thòi lớn rồi."

Vừa chật vật đứng dậy, Ngô Ngọc vừa nghĩ mà sợ.

Chính vì vậy, cậu càng kiên định đòi lại công đạo cho Chu Hân Nhi. Trước tiên là bộ lạc Chu Linh.

Mà bên kia, đám bô lão không kịp trở tay cả đám đều bị sét đánh.

A a a a a a a a a a a a.

Cả đám bô lão bị sét đánh trúng đều co giật, mấy vị Võ Tượng còn di chuyển loạng choạng được, nhưng những bô lão khác thì bị sét đánh co giật tại chỗ.

Ngô Ngọc mất một phút mới bay trở lại bộ lạc này, sau đó thấy cảnh này cũng sửng sốt.

"Sao lại thế này? Không phải thường thì sét đánh đùng cái sẽ cháy khét đen thui các loại sao? Vì sao đến giờ còn co giật như bị điện giật thế?"

Ngô Ngọc hiếu kì nhìn đám người này, đám con cháu thấy bô lão nhà mình bị vậy nhao nhao chạy lại đánh thức, nhưng họ vừa chạm vào thì cũng bị co giật.

Ngô Ngọc lúc này mắt sáng lên, hoá ra chiêu này mạnh vậy sao? Lần đầu dùng còn tưởng là không ăn nhằm chuẩn bị chạy chốn đâu.

Mà lúc này có vài tên con cháu ăn mặc bình phàm đi qua lay động đám người co giật, Ngô Ngọc thấy rồi, đám này không bị làm sao. Lúc này cậu lại nghi hoặc.

"Cái quái?"

Chợt một tên lay lay đồng bọn mạnh thoáng cái, sau đó một cái lệnh bài trong người kẻ kia rơi ra, sau đó tên co giật mới hết bị co giật.

Nhìn đến đây, Ngô Ngọc bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra là trên người có mấy đồ dẫn điện.

Nhưng lúc này, một bóng hình đạp không mà đến, sau đó vung tay hoá giải hiệu ứng đám người bô lão.

Ngô Ngọc nhìn lại, sau đó trầm giọng nói ra:

"Lạc trưởng Chu Lôi, cuối cùng ông cũng chịu xuất hiện rồi sao?"