Ngô Ngọc nghe xong trực tiếp mộng. Liền này, liền này, liền cái này? Cô gái này xác định Lê Trần Nguyễn cô ta nói và Lê Trần Nguyễn mình biết trong kí ức là một?
Kinh ngạc một hồi, Ngô Ngọc bị hù đứng im tại chỗ. Mãi đến khi cô gái này quơ tay hỏi mình bị làm sao mới tỉnh hồn lại.
Ngô Ngọc ho khan hai tiếng, sau đó cố ý nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, cỏn không biết tên của cô là gì."
Cô gái không tỏ ra mất nhã hứng mà một bộ điềm tĩnh trả lời lại.
"Lê Lê Vị Tiên, 18 tuổi. Còn anh thì sao?"
Ngô Ngọc lại hoá đá. Con mẹ nó, thời cổ đại đặt tên đều tuỷ tiện vậy sao? Đây là tên một cô gái có chút nhan sắc dùng đó à. Cậu bắt đầu bội phục khả năng đặt tên người thời kì này.
"Vậy tôi hơn cô rồi. Gọi tôi là Ngô Ngọc, năm nay 20."
Lê Lê Vị Tiên nghe vậy ngạc nhiên kêu lên:
"Ồ, vậy mà anh đã 20, mà ở tuổi này còn không có sức mạnh à."
Ngô Ngọc lúng túng. Được rồi, không có sức mạnh tôi thừa nhận là sai hộ những người ở tuổi này. Còn tôi cô đâu biết tôi mạnh hay yếu.
Cứ vậy, hai người đeo theo đám người đi về bộ lạc.
Bộ lạc Lê Thị không ở ngoài mà trong kết giới, bọn họ phải đi vào không gian vòng xoáy để về bộ lạc.
Năm ngày sau, Ngô Ngọc cùng đám người trẻ tuổi bộ lạc Lê Thị đi ra ngoài, lên đường đến Cổ Loa thi trạng nguyên.
Sau khi ra ngoài, cậu có chút ngưng trọng. Nếu không phải mình tu hành một thứ khác, khả năng cao trí nhớ mấy ngày qua đều bị xoá sạch. Thời gian qua cậu ở bộ lạc Lê thị mơ mơ hồ hồ, nếu không có hai bảo vật kia thỉnh thoảng thức tỉnh, có lẽ mình còn không phân biệt được mình họ gì là người bộ lạc Lê Thị hay không.
"Hảo thủ đoạn. Có thể bố trí một cái ảo thuật bậc này, sức mạnh kẻ này chắc hẳn vượt qua Đế Cấp. Vẫn là không nên quá sơ ý."
Lúc này thanh niên cầm đầu quét mắt nhìn cậu nói ra:
"Lê Ngọc, mi phụ trách cầm tất cả hành lý của mọi người."
Nói xong, thanh niên này không thèm để ý câu trả lời của cậu mà xoay người rời đi.
Lê Ngọc, đây là cái tên mà mình được bọn họ đặt cho khi nghĩ mình đã quên hết tất cả.
Lúc trong bộ lạc, cậu không dám vọng động, hiện tại ra ngoài, bọn hắn còn muốn áp bách cậu sao?
Ngô Ngọc không thèm nhìn lại, sau một giây, biến mất khỏi nơi này:
Lúc này có người để ý phát hiện cậu biến mất bèn hô:
"Không thấy Lê Ngọc đâu rồi. Hành lý của chúng ta đều bị hắn cầm đi mất rồi."
Nghe thế đám người nổi giận, sau đó đi tìm cậu. Nhưng tìm mãi không thấy cậu ấy.
"Một kẻ ngoại lai, nếu để tao gặp lại, mày chết chắc rồi."
Thanh niên vừa rồi ra lệnh cho Ngô Ngọc trán nổi gân xanh gầm lên.
Lúc này Ngô Ngọc đã đi xa, cậu có thể lựa chọn dạy dỗ đám này một đốn, nhưng vì họ là thế hệ trẻ bộ lạc đó, một bộ lạc thủ hộ thiên tai nên cậu bỏ qua, bằng không với tính cách có thù tất báo của mình, Ngô Ngọc làm sao chịu để yên.
Lúc này, Ngô Ngọc bay về phía thành Cổ Loa. Cậu cũng muốn tham gia cái gọi là trạng nguyên này. Phải biết trong sử sách không có vụ này, cậu cũng tò mò cuộc thi này nó ra làm sao.
Trong một quán rượu rách nát, nơi này cũng gần thành Cổ Loa lắm rồi, Ngô Ngọc nghỉ chân lại, vào trong ngồi uống miếng nước ăn cái bánh, thưởng thức khí hậu thiên nhiên tươi mát.
Gọi một bình rượu, năm cái bánh nướng, cậu bắt đầu ăn.
Ngô Ngọc cũng muốn gọi mấy món ngon ngon mà ăn, mấy món bào ngư, cua hoàng đế, tôm hùm alaska đời trước hay ăn, hay thậm chí mấy món đơn giản như sườn xào chua ngọt thôi, thịt kho tàu, hoặc mấy nồi lẩu thời đại này muốn ăn cũng khó.
"Thật hoài niệm cuộc sống đô thị hiện đại."
Ngô Ngọc cảm thán một câu.
"Ê chúng mày nghe tin gì chưa?"
Đang ăn, Ngô Ngọc bị một cuộc trò chuyện của bốn kẻ khác ngồi cạnh bàn cậu hấp dẫn lại.
"Chuyện gì?"
Một trong bốn kẻ kia hỏi lại.
Tên mở lời ban đầu không kiêng kị điều này vẫn tiếp tục sang sảng nói tiếp.
"Nghe nói bộ lạc Chu Linh vài tháng nay xuất hiện một kẻ tên Chu Hân Nhi, chỉ trong vài tháng đã đột phá sức mạnh, lên đến Tốt Cấp."
Tên khác trong bàn nghe vậy tuy có chút hốt hoảng nhưng vẫn bình tĩnh lại nói ra:
"Có gì đâu mà phải làm to chuyện. Rất có thể vị kia Chu Hân Nhi là thiên tài của bộ lạc Chu Linh, ở Võ Cảnh cấp 9 thành công dung hợp đột phá Tốt Cấp. Hiện tại bộ lạc Long Uyên cũng có thiên tài như vậy."
Ngô Ngọc ngồi bên nghe xong cũng thoáng sợ hãi. Tốc độ tu hành của cô gái kia nhanh vậy sao? Sao hắn cái này người trong cuộc ở cùng gần 2 năm không rõ.