Chương 24: Họ Lê, Trần, Nguyễn xuất hiện

Sau khi Ngô Ngọc ra ngoài, Chu Hân Nhi nhìn thấy là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, không có ba đầu sáu tay như đặc trưng các yêu tinh trong lời đồn thì hơi hơi nhẹ nhõm, xong cô cũng không bó buông lỏng mà vội vàng quỳ xuống nói:

"Vòng tinh... a không, vòng thần đại nhân, con đã làm theo lời ngài rồi, hiện tại con có thể đi rồi sao?"

Ngô Ngọc thấy cô ấy sợ mình vậy cũng khẽ vuốt mũi thoáng cái. Sau đó lại suy nghĩ một chút. Nếu gần hai năm này không có cô gái này tu hành hội tụ sức mạnh, rồi bản thân mới hồi phục được thì còn lâu mới ra ngoài nhanh vậy.

Thế là trong tay cậu xuất hiện một quyển sách, sau đó ném cho cô ấy.

"Quà cảm ơn cô thời gian qua. Có nó cô có thể thực hiện ước muốn của mình. Tạm biệt."

Ngô Ngọc thân hình thoáng cái rời đi.

Chu Hân Nhi ngơ ngác cầm quyển sách lên, đập vào mắt là một cái tên: Đường thông đến tiên lộ.

Chu Hân Nhi mặt đen lại cô cảm giác như mình bị trêu dùa. Đây là sách kể về câu chuyện của ai đó à.

Nếu Ngô Ngọc cô ta nghĩ vậy sẽ kêu to oan uổng. Đây là một bộ tu hành diễn sinh từ công pháp mẹ, tuy bản thân cậu cũng không biết cực hạn của sách kia là đâu, nhưng dăm ba đế cấp vẫn là có thể thành.

Lúc này Ngô Ngọc đã rời đi xa bộ lạc Chu Linh. Hiện tại cậu biết được Long Ngạo Thiên là Võ Cảnh cấp 7, mình không có khả năng đi tìm hắn. Hơn nữa đằng sau tên này lại là một cái bộ lạc có cấp độ Vương, vẫn là không thể vọng động.

Nội năng khẽ vận chuyển, Ngô Ngọc lao lên trời lấy tốc độ nhanh nhất bay ngược hướng thành Cổ Loa.

Ba ngày sau, Ngô Ngọc dừng lại, nhìn vào nơi trước mắt không xa.

"Núi lửa sao?"

Ngô Ngọc ngưng mắt lại, không tin nổi.

Ngọn núi này ở giữa nước Âu Lạc, nếu bộc phát thì nguy cơ khá cao. Nhưng trong lịch sử cậu biết thì thời này không có xảy ra núi lửa phun trào.

"Vừa vặn."

Ngô Ngọc cười nhạt, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng bay vào sâu trong núi lửa.

Thời gian cứ vậy trôi qua, mấy tháng sau, núi lửa mờ nhạt dần, sau đó hòa tan không còn ánh sáng.

Một bóng hình từ dưới bay lên, quần áo người này hiện tại không còn, nhưng kì lạ là toàn thân màu đỏ rực, tuy không có quần áo nhưng thân thể phát sáng ánh màu đỏ, dường như được ngọn lửa bao quanh tạo ra một bộ giáp thiên nhiên vậy.

"Không nghĩ tới vậy mà chỉ lên đến cấp 12."

Ngô Ngọc nhìn bản thân lại nhìn núi lửa đã tắt, thoáng cảm thán một câu.

"Ai đang ở đó? Nơi này rất nguy hiểm, hãy mau rời khỏi."

Bỗng có một giọng nam từ xa vọng lại.

Ngô Ngọc nhìn qua, là một đám người, cầm đầu là một ông già, dựa theo sức mạnh truyền thống thì ông ta là Võ Tốt.

Mà giọng nói vừa nãy là của ông ta.

Ngô Ngọc không nói gì, đám người này từ từ lại gần, sau đó nhìn thấy Ngô Ngọc hình thù kì quái thì sợ hãi, cả bọn hiếu kì đánh giá cậu.

"Cậu trai trẻ, trông rất lạ mặt, hẳn là cậu đến kinh đô thi trạng nguyên phải không?"

Ông già cầm đầu hỏi.

Hiện tại Ngô Ngọc chuyển tu hành loại khác, cho nên dù là Đế cấp cũng đừng mong thấy được thực lực thật sự của cậu. Ai nhìn vào cũng chỉ thấy mình chỉ là người thường mà thôi.

Nhưng điều làm cậu ngơ ngác không thôi. Thi cử sao? Sao bảo thời đại từ vua hùng đến giờ chỉ biết đi tìm người tài về làm quan, hơn nữa tu hành giới cũng thi trạng nguyên à?

"Khụ... Đúng vậy. Ông thật tinh mắt."

Ông già nghe vậy gật đầu không ngạc nhiên gì. Mấy ngày nữa con cháu của bộ lạc ông cũng tham gia, điểu này không khó đoán.

"Vậy cậu có thể đến bộ lạc chúng tôi nghỉ ngơi, mấy ngày sau mấy người trẻ tuổi bộ lạc chúng tôi cũng tham dự kì thi này. Hiện tại nơi này rất nguy hiểm, cậu vẫn nên rời đi."

Nhưng không đợi Ngô Ngọc đáp lại, một giọng kinh hãi hét lên:

"Ông ơi, miệng núi lửa không nóng, bên trong đen kịt không còn lửa ở trong."

Ông già nghe vậy kinh hãi vội vàng chạy ra xem.

Ngô Ngọc lúng túng ở bên đứng đó.

Qua hồi lâu sau ông già mới gấp giọng hô:

"Lê Nam, cháu cùng mọi người và cậu trai trẻ kia quay về bộ lạc, sau đó gọi mấy vị bô lão đến nơi này."

Phân phó xong, ông già ngồi khoanh chân, làm gì không biết nữa.

Ngô Ngọc lúc này chỉ biết đi theo đoàn người.

Khi đi xa, thấy ai mặt mày ủ rũ hết, Ngô Ngọc cảm thấy bầu không khí ngột ngạt bèn lơ đễnh hỏi một câu đánh tan sự im lặng.

"Phải rồi. Bộ lạc mấy bạn tên là gì vậy?"

Thanh niên Lê Nam đi trước không thèm để ý cậu. Ngô Ngọc thấy vậy muốn đạp cho thằng này một phát. Lại gặp tên kiêu ngạo như bọn dưới Phế Tích Chi Khu rồi.

Con bà mày, nhìn kĩ cũng hơn 20 tuổi, Võ Cảnh cấp 3. Kiêu ngạo đi. Đánh nhau không biết ai thua đâu.

Lúc Ngô Ngọc cấp 10 đã có thể đánh với Võ cảnh cấp 3, hiện tại lên cấp 12, sợ là Long Ngạo Thiên cũng không là đối thủ của mình.

"Chúng tôi là người của bộ lạc Lê Thị."

Một cô gái nhìn tuổi tác ngang tầm Chu Hân Nhi đi sau nhẹ giọng nói cho Ngô Ngọc.

Nghe thế Ngô Ngọc mộng. Thế là đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cái quái gì? Thời này làm gì có bộ lạc này. An Dương Vương cũng chẳng có bộ lạc nào tên như này đi theo. Chẳng phải sau này mới xuất hiện họ này và thành dòng họ gia tộc hay sao? Bây giờ tòi ra cái bộ lạc khiến cậu choáng đầu.

"Đi thôi. Cậu đứng đó làm gì?"

Cô gái kia quay lại gọi cậu.

"Đến đến."

Ngô Ngọc chạy theo, sau đó kéo cô ta đi chậm lại đoàn người, lén lút nhét vào tay cô mấy viên thuốc.

"Đây là một ít thuốc làm trắng da, rất tốt. Có thể cho tôi biết bộ lạc mọi người đang làm gì sao? Hồi nãy tôi thấy ông cụ kia rất hốt hoảng."

Cô gái nhận lấy mấy viên thuốc nhìn nhìn, sau đó đưa mắt hoài nghi nhìn Ngô Ngọc.

"È hèm. Không cần dùng ánh mắt đó hoài nghi nhân cách cao thượng của tôi. Thứ này tôi lấy danh dự bảo đảm không có độc."

Đây là thứ bên trong nón lá. Có trời mới biết có tác dụng trắng da hay không. Nhưng nón lá nói con gái trong thế giới bên trong nón lá hay dùng nên cậu đoán mò.

"Bộ lạc Lê Thị chúng tôi là bộ lạc lánh đời, lạc trưởng mỗi thế hệ đều phải là Vương cấp. Chúng tôi phụ trách ngăn chặn thiên tai núi lửa phun trào."

Cô gái cất thuốc đi, sau đó mỉm cười giải thích.

??????????

Cái gì đang diễn ra thế? Tôi là ai? Đây là đâu? Cô ta vừa nói gì vậy?

Ngô Ngọc mờ mịt nhìn cô gái trẻ.

"Ồ. Thật sự là ngăn chặn thiên tai sao? Một bộ lạc có thể ngăn hết các thiên tai được ư?"

Cô gái thấy Ngô Ngọc hoài nghi rồi hỏi vậy lắc đầu.

"Lê Thị ngăn núi lửa. Trần Thị ngăn động đất. Nguyễn Thị ngăn sóng thần. Đây là ba tác hại lớn nhất nên ba bộ lạc lánh đời chúng tôi phụ trách. Ngoài ra còn một số bộ lạc khác ngăn chặn các thiên tai nhỏ hơn."