"Hãy nhớ kĩ, nhất định không được đi tìm các nữ thần, nếu không ngươi sẽ chết, nhớ lấy, nhớ lấy..."
"A a a", Thập Nhất vội mở mắt ngồi dậy, toàn thân đau nhức, khắp người toàn là vết thương, xem ra hắn còn giữ được cái mạng thì đúng là kì tích. "Đây là đâu, sao mình lại ở đây, tiếng nói vừa rồi là gì chứ", Thập Nhất bàng hoàng nhìn xung quanh, hắn đang ở trong một căn phòng khá rộng, xung quanh được bài trí rất ngăn nắp, nhìn không giống những căn phòng trong khách điếm, hắn lại nhớ đến câu nói vang lên trong đầu của hắn.
"Nữ thần rốt cuộc là cái gì chứ, mà ta đâu có rảnh để đi tìm, đúng là điên khùng mà". Mãi suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có tiếng bước chân đi tới, mở cửa phòng bước vào, Thập Nhất vội định thần, hắn cũng muốn xem xem mình đang ở đâu.
"Xoạch", bước vào là một thiếu nữ trông vẫn còn rất trẻ, vận trên mình một bộ y phục màu hồng nhạt nhìn rất sáng sủa, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng xinh xắn, đi bên cạnh là một lão bà trung niên.
"Ngươi đã tỉnh rồi ?"
"Đa tạ vị cô nương cứu giúp, không biết đây là nơi nào"
"Ngươi đang ở địa phận của Cung gia, phía nam trung tâm Thuyên Duyên Thành"
"Cái gì, Cung gia, một trong tứ đại gia tộc ?". Nhìn dáng vẻ sửng sốt của Thập Nhất, thiếu nữ vội lên tiếng: "Năm ngày trước, đoàn xe của gia tộc hộ tống ta đến Thuyên Duyên Thành, lúc về thì gặp ngươi nằm bất động giữa đường nên ta mang ngươi về đây"
"Hả, năm ngày sao", Thập Nhất hoảng hốt, hắn không ngờ mình lại bất tỉnh lâu như vậy, "Vậy trận chiến tứ đại gia tộc..."
"Sao, còn ba ngày nữa mới bắt đầu, không lẽ ngươi cũng có tham gia sao", Thiếu nữ thoáng bất ngờ
"À, may mắn qua được vòng sơ tuyển thôi, không biết cô nương tên gì, đây thuộc phân gia nào của Cung gia vậy? "
"Láo xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả, nếu không vì nể mặt tiểu thư thì cái thây chó của ngươi ta đã đuổi ra ngoài từ lâu rồi"
"Trời đất, gì mà hung dữ thế, đúng là phụ nữ đã có tuổi thì tính khí cũng thất thường, khùng khùng điên điên", Thập Nhất thầm nhủ.
"Đây không thuộc phân gia, đây là trung tâm của Cung gia, ta là Cung Thu Minh, ta..."
"Nói cho thằng rác rưởi như ngươi biết, gia chủ Cung Phục là cha của tiểu thư đây, vậy thì hiểu rồi chứ", chưa kịp để thiếu nữ nói hết câu, lão phụ kia lên tiếng cắt ngang.
"Mẹ cái cuộc đời này", Thập Nhất thầm nghĩ, hắn luôn bị chà đạp, bị coi là rác rưởi ở mọi nơi chứ đừng nói là ở Cung gia này, thân phận của hắn chắc không bằng con chó giữ cửa Cung gia.
"Thì ra là vậy, đa tạ tiểu thư đã cứu một mạng, giờ kẻ hèn mọn này xin cáo từ, ngày sau gặp lại hi vọng có cơ hội báo đáp", Thập Nhất vội hành lễ rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
"Từ từ đã, ta thấy ngươi bị thương khắp người kìa, với lại ngươi còn chưa cho ta biết tên mà", Cung Thu Minh vội kéo tay Thập Nhất lại.
"Haha, tiểu thư cao quí thì cần gì biết đến tên một kẻ thấp hèn, với cả ta chỉ là một tên nô bộc của Đình gia thôi, chắc tiểu thư cũng biết Đình gia đúng không", Thập Nhất cười nhạt nói.
"Cái gì, đúng là ta nhìn không sai, rác rưởi đúng là rác rưởi mà, tiểu thư à, lúc trước lão đã bảo mặc kệ hắn đi, kẻ như hắn có chết cũng chẳng ai quan tâm đâu, vậy mà tiểu thư cứ nhất quyết đưa hắn vê, bây giờ thì... Ày, nếu như vậy thì cút khỏi đây đi, đừng để ta kêu người đến thì ngươi chỉ có thể bò ra chứ không bước ra được đâu", trước vẻ mặt thoáng ngạc nhiên của Cung Thu Minh, lão bà kia lớn tiếng.
"Mẹ cái lão bà bà này sao mà nói nhiều thế, xỉ vả ta thì cũng vừa vừa thôi chứ", Thập Nhất thầm uất ức, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn, tứ đại gia tộc không phải hư danh, đó là tồn tại đỉnh cao trong Thuyên Duyên Thành này, quyền lực e là chỉ dưới phủ thành chủ mà thôi, mà với thân phận như hắn, muốn được chạm tới móng chân của mấy vị thiên chi kiêu tử này, sợ là cũng khó như lên trời, hắn biết chứ, hắn biết rất nhiều.
"Không sao, Cung gia và Đình gia luôn giữ mối quan hệ tốt, nếu như ngươi là người Đình gia thì cũng coi như người một nhà, không có gì phải khó khăn đâu", Cung Thu Minh vội vàng lên tiếng khiến Thập Nhất thoáng ngạc nhiên, không ngờ vị tiểu thư này không màng đến thân phận của hắn, lại có thể đối tốt với hắn như vậy.
"Như vầy đi, dù gì cũng chỉ còn ba ngày nữa là diễn ra tứ đại gia tộc chi chiến rồi, bây giờ ngươi mà về Đình gia thì chắc chắn không kịp, mà nếu giờ lên kinh đô thì quá sớm, chi bằng cứ ở lại đây vài ngày, đến lúc đó đi cùng ta đến đại hội".
"Trời ơi cái gì vậy tiểu thư, người một nhà cái gì, hắn chỉ là một tên hầu rác rưởi thôi, tiểu thư nghĩ sao mà cho hắn ở lại đây, ta... ta phải nói với lão gia", lão bà kia sửng sốt trước những lời Cung Thu Minh nói.
"Đủ rồi, ta sẽ trình bày chuyện này với phụ thân sau, còn ngươi thì mau đi kiếm việc làm đi, ta chỉ cho ngươi tá túc vài hôm thôi, phải biết thân phận một chút", trước vẻ khó chịu của lão bà kia, Cung Thu Minh vội vàng thay đổi thái độ, nghiêm nghị nói, xem ra gia chủ Cung gia này rất ghê gớm.
Thập Nhất thầm hiểu chuyện, hắn không phải kẻ ngốc, mà đúng như những gì tiểu thư đây nói, với số tiền ít ỏi của hắn hiện giờ nếu lên kinh đô thì chắc chắn không đủ sống qua ba ngày, nếu như có thể ở đây vài hôm thì quá tốt, hắn vẫn có thể làm nô bộc sai đâu làm đó để kiếm cơm và chỗ ngủ sống qua ngày, vậy là quá đủ rồi, chẳng phải trước kia ở Đình gia cũng như vậy sao.
"Nếu vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ tiểu thư rất nhiều", Thập Nhất đắn đo một lúc rồi nói, hiện giờ hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
"Ngươi hãy tìm Chu tổng quản, ông ấy sẽ giao công việc cho ngươi".
"Vâng thưa tiểu thư", Thập Nhất liền rời khỏi phòng, xem ra hôm nay sẽ là một ngày mệt mỏi.
Đến đây rồi Thập Nhất mới biết, không chỉ ở Đình gia là rộng lớn xa hoa, Cung gia này cũng không hề kém cạnh, hắn đi nãy giờ khá lâu rồi mà vẫn chưa đến được sảnh chính, hắn cũng tranh thủ cơ hội đi loanh quanh hỏi chuyện với những người hầu khác, dù sao cũng cùng thân phận thấp kém như nhau, mọi người cũng khá nhiệt tình với hắn. Qua đó Thập Nhất biết được, Cung Phục là gia chủ Cung gia, mà lão chỉ có một người em trai, nhưng đã rời khỏi Thuyên Duyên Thành từ lâu, còn Cung Thu Minh, cũng là đứa con gái duy nhất của lão.
"Xem ra nội bộ Cung gia này cũng không quá phức tạp, những người có địa vị sẽ là gia chủ, tiểu thư và các vị trưởng lão, không đông đúc như ở Đình gia", hắn thầm nghĩ. Nhưng nổi bậc nhất chính là Mộng Trinh, thê tử của lão gia chủ Cung Phục, mới ngoài ba mấy nhưng phải nói là sắc nước hương trời, khiến đám nam nhân trong phủ ngày đêm nhìn trộm, mặc kệ thân phận là kẻ ăn người ở hay trưởng lão, không ai là không bị mê hoặc bởi nhan sắc của nàng.
Thập Nhất càng nghĩ càng nuốt nước miếng, hắn cũng rất tò mò không biết vị phu nhân kia như thế nào, đương nhiên muốn gặp không khó, bởi nghe nói Cung Thu Minh có nhiều nét giống mẹ mình, hắn chỉ cần đợi tối ngủ rồi ráng nằm mơ thì biết đâu lại được.
Loay hoay một hồi Thập Nhất cũng tới được đại sảnh và nhận việc cho mình, công việc cũng đủ loại, từ quét sân, chẻ củi đến gánh nước, hắn đều làm xong rất nhanh, đến mức khiến những kẻ hầu khác, có cả những tên to cao, cơ bắp cũng phải nhìn mà lắc đầu ngán ngẩm, đương nhiên nếu là trước đây thì hắn chỉ có nước bỏ cuộc rồi chịu đòn, nhưng với hắn bây giờ mà nói chỉ như những bài tập thể dục nhẹ nhàng mà thôi.
"Á á á á, có ai không...", một tiếng thét thất thanh của nữ nhân vang lên ở đình viện phía xa khiến Thập Nhất thoáng giật mình, một kịch bản không có gì mới lạ, chẳng khác gì so với mấy năm trước.
"Gì vậy, à hiểu rồi, bây giờ việc quan trọng mà mình phải làm là...".
"Tiếp tục chẻ củi thôi", hắn thầm nhủ trong đầu mặc kệ những tiếng la hét kia, bài học xương máu mà hắn đã rút ra được từ chính Thập Nhất lúc nhỏ, "Bây giờ là thời buổi gì chứ, anh hùng cứu mĩ nhân là xưa rồi, giờ phải là anh hùng cứu nam nhân", bởi vậy máu anh hùng trong hắn lần này không trỗi dậy nữa.
Không phải Thập Nhất vô tâm hay ích kỉ, hắn cũng có cái đầu, hiện tại đang là khu vực sâu bên trong nội viện, chủ yếu giành cho những người có quyền hành lớn trong gia tộc, lỡ giống mấy năm trước thì lần này hắn chỉ có chết chứ không có cơ hội thấy ánh mặt trời nữa.
Những tưởng sẽ có một ngày tươi đẹp với Thập Nhất, nhưng không, hắn bị áp giải đến đại sảnh, có ai ngờ tiếng la thất thanh đó là của Mộng Trinh vì nhìn thấy gián, đến khi đám nô tì chạy tới thì thấy Thập Nhất vẫn ngồi trơ trơ bên ngoài sân, thế là hắn bị kết tội không giúp phu nhân, một tình huống phải nói là oái oăm nhất từ trước tới giờ với hắn.
"Thôi, tồn tại là đau khổ, mình nhớ trước kia đâu có thù hằn gì với loài giand đâu mà sao bây giờ cứ dính tới nó hoài vậy, giúp cũng mang tội, mà không giúp cũng mang tội", đứng trước toàn thể "bá quan văn võ", hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Thấy chưa, trời ơi tiểu thư ơi là tiểu thư, ta đã nói rồi, để tên súc sinh này lại làm chi cho tốn cơm tốn gạo, phu nhân gặp nạn thế mà hắn vẫn dửng dưng như không, trời ơi, ngó xuống mà coi", lão bà lúc trước vội bước tới rồi lên giọng ai oán.
"Gặp nạn? Con gián? Con đx già này có liêm sỉ không vậy", Thập Nhất nghiến răng, hắn chưa từng thấy lão bà bà nào đê tiện như vậy, "Chuyện chẳng liên quan tới bà mà cứ làm như ai mới hiếp mẹ của bà vậy hả, muốn làm gì thì tùy mấy người, ta không rảnh quỳ ở đây mất thời gian", không thể kiềm chế được nữa, hắn la lớn, rồi nhìn thẳng mặt gia chủ Cung Phục.