Hành động của Thập Nhất khiến mọi người ai cũng ngỡ ngàng, đó là cách một tên hầu rác nói chuyện với chủ nhân mình sao, không, đó chỉ là hành động tìm chết mà thôi, ai nấy đều có chung suy nghĩ như vậy, rằng sắp sửa phải dọn dẹp một mớ lộn xộn nữa rồi.
"Cung gia chủ, ta tuy chỉ là phận hèn mọn thấp kém, không xứng đáng có được sự thương hại gì nếu ta phạm sai, nhưng rõ ràng ta không sai, cớ sao lại bắt ta chứ", Thập Nhất nhìn thẳng gia chủ Cung Phục đang ngồi chễm chệ phía trên mà lớn tiếng nói.
"Hồ, ngươi không sai sao, vậy ngươi nói xem ngươi đã làm đúng chuyện gì", gia chủ Cung Phục giơ tay ngăn cản những tiếng phản đối còn lại rồi từ tốn nói.
"Thứ nhất, ta đã được cảnh báo về khu vực nội viện là nơi ở của những người có quyền lực trong Cung gia, phận thấp kém như ta đương nhiên không được tự ý xông vào, ngài nói xem có đúng không", Thập Nhất ngừng một chút rồi nói tiếp: "Thứ hai, nếu đó là phòng của phu nhân, ta lại càng không được lại gần chứ đừng nói là xông vào, chuyện này chẳng phải nên hỏi những nô tì sao, với cả ta cũng không phải nô bộc của Cung gia, chỉ làm việc để xin tá túc ở đây vài hôm mà thôi, mong gia chủ suy xét lại"
Thập Nhất không phải kẻ ngốc, hắn đã sống qua hai kiếp người rồi, với những chuyện trời ơi đất hỡi như thế này, hắn đương nhiên không phục, mà lí lẽ của hắn cũng không phải không hợp lí, điều đó đã quá rõ ràng, chẳng qua có một số kẻ khinh ghét nên cố tình thêm bớt để hãm hại hắn mà thôi, mà lí do thì cũng đơn giản, một kẻ hầu rách mà lại được tiểu thư quan tâm như thế, bảo bọn chúng không ghen tỵ mới là lạ, ngay cả những tên có chút thân phận trong Cung gia e là cũng chưa được cái phúc ấy.
"Hahaha, cũng lí sự lắm, nhưng mà ngươi nên biết trên đời này mạnh được yếu thua, với cái thân phận của ngươi thì dù làm đúng nhưng ta bảo sai thì vẫn là sai, hiểu chưa, đó gọi là sức mạnh, cường giả vi tôn, hahaha", đáp lại những câu nói của Thập Nhất là một tràng cười lớn với đầy vẻ khinh thường của Cung Phục. Nhưng lão nói không sai, đó là hoàn toàn là sự thật, Thập Nhất cũng hiểu điều đó, hắn chỉ biết cúi gằm mặt xuống, hắn biết nói gì nữa đây, thực lực là tất cả, hắn không có thực lực thì chẳng ai xem vào mắt.
"Đủ rồi, chàng dừng lại cho ta nhờ", tiếng nói vang lên khiến lão gia chủ Cung Phục im bặt, từ bên ngoài bước vào, một nữ phụ tuổi ngoài ba mấy nhưng nhan sắc không thua gì Cung Thu Minh, còn ai khác ngoài Mộng Trinh phu nhân, nếu như tiểu thư có nét đẹp trẻ trung, ngây thơ thì phu nhân đây lại đẹp một cách quyến rũ, mặn mà, sắc sảo.
"Quả thật nói không sai, gái một con trông mòn mắt mà", Thập Nhất nuốt nước miếng cái ực, phải công nhận đây là người phụ nữ quyến rũ nhất mà hắn từng gặp, trang phục màu tím bí ẩn, lại còn thêm cây quạt phe phẩy trên tay nữa, sức sát thương này hơi bị chí mạng, bảo sao mà kẻ ăn người ở trong Cung gia đều say mê nàng, nếu nàng không phải là vợ của gia chủ thì e là...
"À, nàng không sao chứ, ta phải..."
"Thôi được rồi, thiếp không sao, chàng thả người ra đi, kẻo tiểu công chúa lại làm mình làm mẩy"
"Kìa mẫu thân, con không có mà", Cung Thu Minh vội đỏ mặt. "Đây là cái tình huống gì nữa đây, này là giúp hay hại thêm vậy", Thập Nhất thầm nghĩ, bởi xung quanh đang có rất nhiều ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Chàng thật là nóng tính quá đó, cậu thanh niên đây cũng có tư cách tham dự Tứ gia tộc chi chiến đấy"
"Cái gì", "Không phải chứ", hàng loạt những tiếng bàn tán vang lên, ai nấy đều nghi ngờ Thập Nhất, một kẻ nô bộc thấp kém sao lại có được tư cách tham gia.
"Ồ, thật sao", Cung Phục cũng không giấu được sự ngạc nhiên.
"Chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi, gia chủ không cần bận tâm", Thập Nhất nói, "Với cả có tư cách tham gia thì sao, sợ là ta sẽ bị loại ngay vòng đầu, hahaha". Tiếng cười của Thập Nhất làm ai nấy cũng phải nhìn nhau không thốt nên lời, mà hắn cũng rất tinh ranh, tự nhận mình chỉ nhờ may mắn, bởi vậy không ai có cớ gì để châm chọc hắn nữa.
"Thôi được rồi, nể mặt phu nhân ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng tốt nhất ngươi nên biết thân biết phận một chút"
"Đa tạ gia chủ tha tội", Thập Nhất vội cung kính, hắn phải tỏ ra phục tùng một chút, cơ hội tốt thế này mà bỏ qua thì chỉ có thằng ngu thôi.
Lúc này tại Đình gia, "Hahaha, ca ca thấy không, đệ đã nói rồi, thằng phế vật đó có mà tham dự vòng sơ tuyển cái gì, sợ là rớt ngay từ đầu rồi trốn chui trốn nhủi ở đâu rồi, không dám vác cái xác về nữa đâu", giữa đình viện là hai thanh niên đang ngồi chễm chệ, còn ai ngoài Đình Lôi và Đình Bách.
"Haha đệ nói phải lắm, phế vật cũng chỉ là phế vật thôi, ta thấy giờ chúng ta nên đi hưởng thụ nữ nhân một xíu chứ hả, đi thôi, hahaha".
"Thập Nhất, ngươi đang ở đâu, ngươi có khỏe không vậy, tại sao ngươi lại không trở về", dưới ánh trăng mờ ảo trong đêm, hiện lên bóng hình một người con gái đang ủ rũ, là Đình Nhu.
"Đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ", Thập Nhất chắp tay hành lễ với Cung Thu Minh, "Không có gì, nhưng ta không nghĩ là ngươi lại cẩn thận như vậy".
"A haha, ám ảnh chuyện cũ thôi thưa tiểu thư, ta không muốn phạm phải sai lầm trước kia nữa".
"Hửm, chuyện thế nào vậy, có thể kể cho ta nghe được không"
"Chuyện này...", Thập Nhất lưỡng lự hồi lâu rồi bất đắc dĩ kể lại toàn bộ sự tình, thế nhưng đáp lại sự nghiêm túc của hắn là cái tay che miệng cười khúc khích, "Tiểu thư sao lại cười", hắn khó hiểu. "Ngươi thật ngốc", nói rồi Cung Thu Minh vội rời đi, bỏ lại hắn bơ vơ giữa đại điện, mặt mày nhăn nhó không hiểu chuyện gì.
Thấm thoát đã hai ngày trôi qua, ngày mai sẽ là lúc Tứ gia tộc chi chiến khởi tranh, sự kiện được coi là trọng đại nhất Thuyên Duyên thành, mỗi bốn năm một lần, toàn bộ các anh tài sẽ cùng nhau tranh đấu để chọn ra quán quân, phần thưởng là một bộ đấu pháp Phàm cấp sơ giai, ngoài ra top 3 người đứng đầu cũng sẽ được các tông phái chú ý tới, đó được xem là một vinh hạnh cực lớn.