Chương 11: Thiên Thư

"Đây là đâu", một khung cảnh mơ hồ hiện ra trước mặt Thập Nhất, xung quanh đều là màu tối đen, không có chút ánh sáng nào.

"Ngươi làm sao có được nó, nó không thuộc về ngươi, trả lại đây, trả lại...", bỗng một luồng sáng từ phía xa bay tới, kèm theo những tiếng nói rùng rợn. Thập Nhất mở to mắt nhìn vừa hoảng sợ vừa hiếu kì, thân ảnh kia mang dáng vẻ của một thiếu nữ, nhưng không thể nhìn rõ được.

"A a a", Thập Nhất bật dậy, trời cũng vừa sáng. "Là mơ sao, gần đây cứ luôn gặp những giấc mơ kì quái, có khi nào liên quan đến nó", cuốn sách kì lạ mà Thập Nhất có được vẫn là điều bí ấn nhất đối với hắn, từ khi nó chui vào đầu Thập Nhất tới nay cũng chẳng thấy điều gì xảy ra, hắn chỉ biết là cơ thể nếu bị thương thì dường như hồi phục rất nhanh.

"Rốt cuộc nữ thần là gì, người mà mình thấy lúc nãy có phải nữ thần không, ơ...", bỗng Thập Nhất mất đi ý thức, hắn cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh.

"Nơi đây chính là trong não hải của ngươi, không cần phải ngạc nhiên như vậy", một giọng nói vang lên, kèm theo sự xuất hiện của một cuốn sách đang lơ lửng phía trên.

"Ngươi, ngươi là ai", Thập Nhất hốt hoảng.

"Mệt mỏi thật, vừa mới tỉnh dậy lại gặp ngay một thằng nhóc", giọng nói lại vang lên, đầy sự khinh bỉ, "Ta phải nói như thế nào đây, cứ gọi ta là Thiên Thư".

"Thiên Thư sao, thế..."

"Được rồi, ngươi không cần phải nói gì cả tên ngốc kia, ta sẽ nói cho ngươi biết", "Ngươi cũng biết cái gọi là tu luyện giả đúng không".

"Ta biết chứ", Thập Nhất trả lời, "Nhưng ta không có nguyên khí, không thể trờ thành tu luyện giả được".

"Ai nói ngươi không có", Thiên Thư đáp một cách hờ hững.

"Cái gì, ta có sao", Thập Nhất ngạc nhiên há hốc mồm, "Chẳng phải khi trước đã đi khảo nghiệm rồi sao, rõ ràng mình không hình thành được hệ tu luyện nào cả, phong lôi thủy hỏa thổ, tất cả đều không có mà, thế thì có nguyên khí thế nào được".

"Đúng là ngu ngốc, hiện tại có năm hệ thuộc tính phải không".

"Đương nhiên là năm", Thập Nhất trả lời.

"Vậy sao, ta nói ngươi biết, thời viễn cổ có tổng cộng bảy hệ tu luyện: Phong, Lôi, Thủy, Hỏa, Thổ, Quang, và cuối cùng là Hắc Ám".

"Sao có thể", Thập Nhất không tin vào những gì mình nghe được.

"Thời đại này chỉ còn năm hệ thì quá là suy tàn rồi, đúng là càng ngày càng đi xuống mà".

"Vậy không lẽ ta...", Thập Nhất dùng hết sức mình rặn từng chữ một, hiện tại cảm xúc của hắn đang rất hỗn độn.

"Ngươi hả, ngươi là hệ hắc ám".

"Thế ta có thể trở thành tu luyện giả đúng không", Thập Nhất mừng như điên, hắn không ngờ mình có hệ hắc ám, vậy là có thể trở thành tu luyện giả rồi.

"Không", tiếng nói cộc lốc vang lên khiến Thập Nhất suýt ngã ngửa. "Tuy ngươi có nguyên khí thuộc hệ hắc ám, nhưng ta cũng thấy rất lạ, cơ bản là quang hệ và hắc ám hệ đều đã bị phong ấn lại trong thời kì đen tối rồi, không biết làm sao mà ngươi có được".

"Ngươi không cần biết những chuyện khác, có nói thì ngươi cũng không hiểu được, đơn giản là hiện tại ngươi có tìm mòn mắt cũng không thấy được bộ đấu pháp hệ hắc ám nào đâu".

"Đúng vậy", Thập Nhất chua chát nhận ra, nếu như hắc ám hệ đã không còn, thì không thể nào tìm ra bộ đấu pháp nào cả, dù là Hạ cấp cũng không, thế là hết rồi, hết thật rồi.

"Hí hí", nhìn vẻ mặt vô cùng sầu đời của Thập Nhất, Thiên Thư vội bật cười. "Yên tâm đi ngốc ạ, ta sẽ giúp ngươi có một trong năm hệ, ngươi chọn đi"

"Thật sao", Thập Nhất như trở về từ cõi chết, hắn chẳng màng quan tâm đến lí do tại sao có thể, chỉ háo hức suy nghĩ: "Để xem nào, ta rất thích lửa, ta muốn hỏa hệ được không"

"Đương nhiên là được", nói rồi Thiên Thư phát ra một thứ ánh sáng kì lạ chiếu thẳng vào Thập Nhất.

"Kể từ bây giờ ngươi chính thức trở thành tu luyện giả, việc ngươi cần làm là tập khống chế nguyên khí cho thành thục và kiếm một bộ đấu pháp cho mình đi", Thiên Thư chậm rãi nói. "Cảnh giới Bình Phàm cảnh được xem là khởi đầu của tu luyện giả, ta chắc không cần phải giải thích gì thêm, ngươi có thể tỉnh dậy được rồi".

"Khoan đã, ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, ta...", Thập Nhất vội mở mắt ra, hắn đã trở lại bình thường rồi.

"Khỉ thật, chuyện này là mơ hay thật đây, phải nhanh lên mới được, sắp trễ giờ khởi hành rồi", nói rồi Thập Nhất nhanh chóng thu xếp đồ đạc, hướng đến sảnh chính của Cung gia, chuẩn bị khởi hành đến đế đô, trung tâm của Thuyên Duyên thành.

Cùng lúc này, giữa một không gian mờ ảo, cuốn sách màu vàng óng hiện lên sáng rực cả một vùng trời, đương nhiên đó là Thiên Thư.

"Nghịch thiên, đúng là nghịch thiên mà, làm gì có chuyện ta có thể hô biến ngươi thành tu luyện giả hoả hệ được, bởi vì nó vốn thuộc về ngươi. Ta chưa từng thấy ai có đủ cả bảy hệ tu luyện, là toàn hệ, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi rốt cuộc là ai, tên ngốc kia, ngươi là ai..."

"Được rồi, hôm nay cũng đã tới lúc các ngươi mang vinh quang về cho gia tộc, nhớ kĩ, chỉ có thắng, không có bại", Cung Phục lên tiếng dõng dạc, toàn bộ mặt mũi của lão đều đặt hết vào trận chiến này, mà niềm hi vọng lớn nhất của lão, không ai khác ngoài Cung Thu Minh, hiện đã là Bình Phàm cảnh trung kì đỉnh phong.

Thập Nhất đứng phía cuối đám đông, ngước nhìn lên một cách uể oải, hắn chỉ muốn nhanh chóng khởi hành, dù sao hôm nay sẽ chỉ diễn ra lễ khai mạc vào buổi chiều, còn chiến hội thực sự thì ngày mai mới bắt đầu.