Thập Nhất dùng hết sức mình né sang một bên, hắn hiểu rằng nếu đối đầu trực diện thì chỉ có tìm đường chết, tuy hai tên này không mạnh bằng Hắc Hổ nhưng nếu cùng hợp sức với nhau thì đấy lại là một câu chuyện khác.
"Tên bịt mặt tên A Minh kia sở trường là tốc độ, có vẻ là phong hệ, còn tên quấn băng trán tên Cơ Lương kia nhìn ốm yếu, gầy gò vậy thôi nhưng chắc chắn rất nguy hiểm, trong tình huống này thì phải làm gì nhỉ, nghĩ đi, mày thông minh lắm mà".
"Uỳnh uỳnh", tên bịt mặt áp sát rất nhanh vội tung ra một quyền xé gió lao đến Thập Nhất, mải nghĩ ngợi nên hắn không kịp trở tay, ăn một quyền ngã về sau rồi phun ra một ngụm máu.
"Này ta nghĩ không cần ngươi ra tay đâu, một mình ta cũng đủ rồi, hạ thằng súc vật này thì có gì là khó", tên bịt mặt lên tiếng, chỉ chờ có thế, Thập Nhất giọng khinh bỉ: "Ngươi đúng là ngu ngốc, lại còn giúp tên kia không tốn chút sức nào, thế gian không ngờ lại có kẻ mạnh nhưng mà bị ngu".
"Ngươi...", A Minh nghiến răng định lao tới nhưng vội suy nghĩ lại, tính ra nãy giờ chỉ có hắn ra đòn, còn tên kia ngoài việc lúc đầu cùng lao vào cho có khí thế thì nãy giờ không thấy hắn động tay động chân gì.
"Này, ngươi chỉ biết đứng nhìn thôi à, ở đâu có chuyện dễ ăn vậy em trai", A Minh bực dọc lên tiếng.
"Ta tưởng ngươi mạnh lắm nên nhường ngươi ra tay, không ngờ một thằng oắt con cũng lo không xong, cũng là phế vật như nhau", Cơ Lương lên tiếng đáp trả, vẻ khinh bỉ.
"Ngươi, được lắm, vậy tao cho mày chết trước, còn thằng nhóc rác rưởi kia tính sau", nói rồi A Minh sử dụng nguyên khí phong hệ, như một lưỡi dao phóng tới khiến người xem ai nấy đều phải xuýt xoa không ngừng.
"Xem ra chiến thuật chia rẽ có chút tác dụng rồi", Thập Nhất đắc ý, nói về khoảng ranh ma, ngư ông đắc lợi thì Thập Nhất có thừa kinh nghiệm, ai nói hắn hèn hạ thì hắn cũng chịu, sống trong cái thế giới này mạnh được yếu thua, mà yếu muốn tồn tại thì không thể không có chút hạ lưu vô sỉ.
Đúng như Thập Nhất nghĩ, tâm điểm trận chiến bây giờ lại chuyển sang hai tên kia, nhìn tên A Minh tưởng như có lợi thế nhưng Thập Nhất biết chắc rằng Cơ Lương mới là kẻ nguy hiểm, đáng nghi nhất là nãy giờ hắn chỉ lo phòng thủ và tránh né các đòn đánh của A Minh mà không hề có ý định phản công, khiến cho không ai biết hắn sử dụng nguyên khí hệ gì.
Trận chiến kéo dài cũng đã khá lâu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bất ngờ là dù sở hữu phong hệ thiên về tốc độ nhưng nãy giờ A Minh vẫn không thể đánh trúng gã tên Cơ Lương kia, liên tục ra đòn nên xem ra hắn đã thấm mệt rồi.
"Nãy giờ đánh đã tay chưa, đã rồi thì tới ta", "Ầm ầm", hai cú đấm trực diện của Cơ Lương khiến tên A Minh văng ra xa, mặt nhăn nhó, hai tay phồng rộp vì bỏng.
"Hỏa hệ, là hỏa hệ", nhìn cánh tay bốc cháy của Cơ Lương khiến người xem vô cùng trầm trồ, lại nói phong hệ mà gặp hỏa hệ thì xem ra gặp đúng khắc tinh rồi, sức gió càng mạnh thì lại càng làm ngọn lửa cháy dữ dội hơn, bảo sao nãy giờ kẻ tên Cơ Lương đó nhìn có vẻ nhởn nhơ như vậy, xem ra là để xuất hiện lúc cuối cho nó ngầu rồi chứ không đâu vào đây nữa.
"Mẹ nó, nãy giờ sao không giải quyết cho nhanh gọn mà còn làm màu nữa", Thập Nhất hậm hực, hắn nãy giờ chỉ mong muốn hai tên kia lưỡng bại câu thương rồi vào ăn hôi, hiện tại cũng chỉ còn cách đó, hắn tự biết sức mình yếu kém, loại được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
"Này, ta có ý này, chúng ta cùng nhau loại thằng oắt kia trước được không, rồi sau đó ta và ngươi so tài công bằng", bị dồn ép liên tục, A Minh vội lên tiếng cầu xin, hắn biết rõ nếu cứ dây dưa như vậy thì hắn sẽ rất bất lợi, chi bằng bây giờ dụ tên Cơ Lương kia loại Thập Nhất trước, ít nhất hắn cũng sẽ có chút thời gian hồi phục và tìm cách khác.
"Hahaha, nãy giờ ta và ngươi không công bằng sao, giờ mới nói câu đó thì e là quá muộn rồi", Cơ Lương cười lớn, tên A Minh kia tưởng hắn là trẻ lên ba chắc, thấy yếu thế rồi vội chơi chiêu câu giờ à, dù sao hắn cũng không cần quan tâm tới Thập Nhất, trong mắt hắn thì đó chỉ là phế vật mà thôi. Cơ Lương dường như không muốn kéo dài thêm nữa, vội ra sức tung đòn, ngọn lửa bao quanh cánh tay hắn khiến mỗi một quyền đánh ra đều rất nóng, mà tên A Minh kia lại không thể thúc giục phong hệ, hắn hét lên: "Đủ rồi, ta đầu hàng".
"Hahaha, xem ra ngươi cũng thức thời", đương nhiên tên A Minh kia không ngu ngốc, quan trọng nhất vẫn là đại hội sắp tới, nếu chỉ vì viên đan dược này mà có thương thế thì không đáng chút nào, khán giả xem cũng gật gù bàn tán, đó không phải là hèn, đó là biết lo xa.
"Hahaha, được rồi đưa ta phần thưởng luôn đi, khỏi phải đánh nữa, ngươi có thể đầu hàng được rồi", Cơ Lương nhìn sang Thặp Nhất, đắc chí nói.
"Ai nói là ta đầu hàng, đến đây đi",
"Ồ ồ ồ", mọi người trầm trồ kinh ngạc, không ngờ Thập Nhất lại không chịu đầu hàng, không biết đây là can đảm hay là ngu ngốc nữa.
"Tốt, muốn tìm cái chết thì ta toại nguyện cho", nói rồi Cơ Lương lao tới, liên tiếp tung ra những quyền xé lửa đến Thập Nhất. Dù có tránh né cỡ nào thì sức nóng của lửa cũng khiến Thập Nhất đau rát, hai tay hắn cố gắng giơ lên để phòng thủ, nhưng hiện tại đã bị phỏng rất nhiều, khán giả phía dưới nhìn lên bàn tán với ánh mắt khinh bỉ.
Tính ra nếu Thập Nhất đầu hàng thì sẽ không ai nói gì, đó như một lẽ tự nhiên, người ta còn sẽ tán thưởng hắn biết thức thời, ai ai cũng đều có chung ý nghĩ kẻ mạnh còn phải thông minh, biết lúc nào tiến lúc nào lùi, có thế mới làm được việc lớn, chứ như cái kiểu trẻ ranh ngông cuồng như thế trước sau gì cũng nhận lấy cái chết cho sự ngu dốt của mình.
Những tiếng dè bỉu khinh miệt vang lên, "Xuống đi phế vật", "Cút đi cho kết thúc nhanh, loại phế vật như mày người ta không sợ chết, chỉ sợ đánh bẩn tay người ta", đáp lại những tiếng la ó đó, Thập Nhất chỉ cười lạnh, dù sao hắn cũng quá quen rồi.
Liên tục, liên tục là những cú đấm, cú đá vào Thập Nhất, hiện tai khắp người hắn toàn là vết bỏng, nếu không phải vì khổ luyện thân thể, e là hắn đã sớm gục rồi.
"Mày đúng là dai như đĩa, không biết cha mẹ mày rác rưởi thế nào mà lại đẻ ra thằng con rác rưởi không kém, há há há",
"Binh", Thập Nhất giơ tay lên đỡ lấy nấm đấm của Cơ Lương, mặt kệ ngọn lửa đang cháy rất dữ dội bao trùm lấy, tay hắn bây giờ không còn cảm giác gì nữa, hiện giờ ngọn lửa căm phẫn trong lòng hắn còn nóng hơn rất nhiều.
Hắn không biết cha mẹ mình là ai, ngay từ nhỏ hắn đã sống một mình, nhưng bi kịch lại ập đến, hắn đã từng thề sẽ trả thù, và sau đó sẽ tìm kiếm cha mẹ mình, vì hắn tin rằng cha mẹ hắn vẫn còn sống và vẫn rất nhớ tới hắn, hắn tức giận quát lên: "Mày vừa nói gì".
"Hả, không những rác rưởi mà còn bị điếc à, tao nói là cha mẹ mày rác...",
"Bốp", chưa kịp nói hết câu, Thập Nhất kéo tay hắn lại rồi tung một đấm thẳng vào mặt của hắn, sau đó nắm cánh tay đầy lửa rồi thụi một quả vào bụng khiến hắn ngã ngửa về sau, miệng kêu lên những tiếng thảm thiết.
Thập Nhất nhào tới như một con thú, liên tục đấm vào mồm vào mặt tên Cơ Lương kia, máu tươi chảy ra lênh láng, dù ngọn lửa bùng cháy khắp người Thập Nhất, nhưng hắn bây giờ không còn thấy nóng rát gì nửa, ngọn lửa này tuổi gì mà so được với ngọn lửa căm phẫn.
"Làm ơn, ta đầu hàng, ta...a a a",, mặc kệ những tiếng kêu réo thảm thiết, Thập Nhất vẫn không hề dừng tay, mãi cho đến khi tên trung niên kia lao xuống kéo sang một bên thì hắn mới dừng lại.
"Đối phương đã xin đầu hàng thì trận đấu kết thúc, nếu còn ra tay nữa thì tước tư cách thi đấu đại hội", lão hằn giọng, thật sự bây giờ trong lòng lão đang thất kinh bạc vía, "Không biết da thịt thằng nhóc này là gì mà lại không sợ lửa như vậy", suy nghĩ của lão cũng là suy nghĩ chung của mọi người, ai cũng hoang mang tột độ, rõ ràng lửa đã bao trùm khắp người Thập Nhất, nhưng hắn vẫn cứ trơ trơ ra đấy, đúng là quái vật.
"Người chiến thắng là Thập Nhất, đây là phần thưởng của ngươi", lão trung niên lớn tiếng thông báo, Thập Nhất bước lên cầm lấy viên đan dược rồi quay đầu bước đi chẳng thèm để ý gì nữa, xung quanh đều là những tiếng trầm trồ, những kẻ lúc trước lên tiếng khinh bỉ bây giờ chỉ biết im bặt, không dám hó hé nửa lời, còn tên Cơ Lương kia thì nằm thoi thóp với ánh mắt sợ hãi, hắn có nằm mơ cũng không ngờ chỉ vì một viên đan dược nhất phẩm mà mình lại tàn tạ thế này.
Thập Nhất bước vội về khách điếm, ai nói là hắn không bị bỏng chứ, toàn thân bây giờ chi chít những vết phồng rộp, đau đớn không tả xiết, chỉ là không biết sao lúc nãy không cảm thấy gì, mọi thứ xung quanh bỗng tối sầm lại, hắn ngã xuống, xem ra đã tới giới hạn rồi.