Chương 7: Có chút bổn sự

"Rầm", một tiếng nổ lớn vang lên, "Cuối cùng cũng kết thúc rồi, mình đã được lên thiên đàng chưa nhỉ", Thập Nhất thầm nhủ, hắn chỉ biết chôn chân nhìn tên Hắc Hổ kia lao đến như một con thú dữ, và hắn cũng đã biết mình sẽ phải chết ở đây, nhưng sao hắn lại cảm thấy nhói trong lòng, hắn không cam tâm chút nào.

Trải qua biết bao khổ cực, hắn một mực kiên trì cũng bởi vì muốn mình mạnh hơn, nhưng hắn còn chưa có được sức mạnh mà, hắn vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện, hắn không muốn chết, nếu được chọn lại, có lẽ hắn sẽ nghe lời khuyên của Đình Nhu, chờ thêm 10 năm nữa, nhưng làm sao được khi mà thời gian không chờ đợi hắn, hắn chỉ là phế vật, cố gắng gấp trăm lần cũng chỉ bằng người ta làm một lần, phế vật, là phế vật mà thôi.

"Này, ta không nghĩ ngươi lại hèn nhát như vậy, muốn chết lắm sao", tiếng nói vang lên làm Thập Nhất sực tỉnh, hắn nhìn tay, nhìn chân, sờ mặt rồi nhìn xung quanh, vẫn còn đang trên sàn đấu, hắn chưa chết, thực sự chưa chết. Kịp định thần lại hắn nhìn thấy tên Hắc Hổ bê bết máu, nằm bất động phía xa.

"Già đầu rồi mà chỉ là Bình Phàm cảnh sơ kì, đã vậy còn không biết xấu hổ mà ra tay với một thằng nhóc hậu bối, ta công nhận mặt ngươi dày hơn cả mặt trăng đấy", giọng nói lại vang lên, Thập Nhất nheo mắt nhìn kĩ, là một thiếu niên trong bộ nâu phục, nom còn khá trẻ.

"Bình Phàm cảnh hậu kì", Hắc Hổ lau vội vết máu quanh miệng, sợ sệt nói.

"Ngươi chính thức bị xử thua, từ nay cấm bước chân vào đế đô nửa bước, giờ thì cút ngay cho ta", giọng nói đanh thép lại vang lên, Hắc Hổ vội co rúm người lại, lê lết tấm thân nặng nhọc rời đi, không quên nhìn chằm chằm Thập Nhất như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Đa tạ vị đại nhân ra tay cứu mạng", Thập Nhất vội chấp tay hành lễ, đương nhiên hắn cũng biết cái gì là lễ nghĩa, mà hắn càng khâm phục vị đại ca này, chắc chắn chưa tới 30 tuổi, vậy mà đã đạt tới cảnh giới này rồi.

"Hừ, xem ra ngươi cũng có chút bổn sự", tên thiếu niên mặc nâu phục lên tiếng, nếu như tinh ý hơn, chắc chắn Thập Nhất sẽ nhận ra đây là kẻ đã có mặt lúc hắn giao đấu với tên to cao tối hôm qua, hắn vừa dứt câu định rời đi thì Thập Nhất lên tiếng: "Không biết xưng hô với vị đại nhân thế nào".

"Nham Thiên", nói rồi hắn ngay lập tức rời khỏi sàn đấu, không quên nhìn lão trung niên bằng ánh mắt sắc lẻm, bỏ lại Thập Nhất đứng nhìn theo với vẻ nghi hoặc.

"Lão cẩu kia nãy giờ cứ run run, toát mồ hôi hột thế kia, xem ra tên thiếu niên vừa rồi lai lịch bất phàm, không biết là ai đây", Thập Nhất tự nhủ rồi lập tức rời đi, xem ra đã xong trận đấu ngày hôm nay, chỉ cần thắng thêm một trận ngày mai nữa là hắn sẽ tràn trề hi vọng vào vòng chính thức, tuy nhiên bây giờ bị thương không nhẹ, hắn phải nhanh chóng trở về hồi phục mới được.

Dù có một đêm hồi phục nhưng xem ra đối với Thập Nhất chẳng khá hơn được bao nhiêu, hắn vốn không phải tu luyện giả nên tốc độ hồi phục cũng chậm hơn bình thường. Bước những bước chân nặng nhọc tới trường đấu, cơ thể vẫn còn đau nhức rất nhiều nhưng nếu muốn có tư cách tham gia vòng thi chính, hắn phải thắng được trận đấu hôm nay.

"Lần này là số 6 à", hắn cay đắng, không biết có phải vì xui xẻo quá hay không mà hắn lúc nào cũng bốc trúng những con số "đẹp" như vậy. Hiện tại chỉ còn 20 người, sau trận đấu này sẽ chọn ra 10 người chiến thắng để có tư cách bước vào trận chiến tứ đại gia tộc, bởi vậy tính ra đây là những trận đấu đáng xem nhất ở vòng sơ tuyển, vì thế người đến xem cũng không ít, những phiên cá cược cũng được mở ra.

Các trận đấu lần lượt diễn ra, tuy không quá kịch tích hấp dẫn nhưng cũng hoa mĩ hơn, đáng xem hơn, những người chiến thắng cũng được chọn ra, tất cả đều là tu luyện giả, bởi những người bình thường đi được tới đây, e là cũng chỉ còn Thập Nhất mà thôi. "Cặp đấu tiếp theo, số 6 lên sàn".

"Tới lúc rồi", Thập Nhất thầm nhủ, đây là trận đấu quyết định, vì vậy xem ra hắn rất cố gắng, cũng chỉ còn cơ hội này thôi. "Nào lên đi, là ai thì ta cũng phải chiến thắng". Đáp lại sự quyết tâm của hắn là một bầu không khí lặng như tờ.

"Ai số 6 thì mau lên sàn", lão trung niên bất đắc dĩ trầm giọng,

"Không có ai sao"

"Nếu không có ai thì trận đấu kết thúc, người chiến thắng là...".

"Không phải chứ", Thập Nhất sửng sốt hét lên thiếu điều muốn sái quai hàm, đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết được cái gọi là may mắn, mà lại ngay trong thời điểm quan trọng này nữa chứ, bảo hắn không sướng phát điên sao được.

"Chờ đã", một tiếng hét vang lên, "Thôi bố mày cũng hiểu rồi, đồn như lời, ra mẹ từ đầu đi để người ta khỏi mừng hụt, tính làm nhân vật chính xuất hiện vào phút cuối cho nó ngầu lòi chắc", Thập Nhất điên tiết cắn răng.

"Chuyện gì"

"Ca ca của ta nghịch dại bị rắn cắn nằm liệt giường rồi, xin hoãn trận đấu lại vài tuần được không", một tên nhóc tì luồn lách qua giữa đám đông, lớn giọng nói.

"Dời cái mả cha ngươi chứ dời", Thập Nhất hậm hực thầm nhủ, "Làm gì có cái chuyện dễ ăn như thế, không có mặt thì ta chiến thắng chứ, lão già mau tuyên bố ta chiến thắng đi".

"Chuyện này,...", lão trung niên phân vân.

"Nè lão vừa phải thôi nha, ta nhịn lão lâu lắm rồi đấy, có thù ghét ta thì cũng làm cho khéo khéo một chút chứ giữa thanh thiên bạch nhật thế này lão không biết xấu hổ à", Thập Nhất lớn giọng.

"Nhãi ranh, mày...",

"Phải đó, không có mặt thì xử thua chứ", "Đúng rồi, thiên vị dữ vậy", "Chắc khinh thằng nhóc không phải là tu luyện giả", lão định lên tiếng, nhưng nghe sự phản đối từ mọi người nên cũng đành muối mặt nói, không quên kèm theo những lời khinh miệt Thập Nhất: "Vắng mặt thì coi như xử thua, xem ra lần này trận chiến tứ đại gia tộc cũng chẳng ra gì rồi, thứ hỗn tạp rác rưởi cũng có tư cách thi đấu".

Thập Nhất chẳng thèm để tâm, hắn nghe xỉ vả riết cũng thành quen rồi, cái hắn quan tâm lúc này là chiến thắng, "Cuối cùng cũng có thể tham gia chiến tứ đại gia tộc rồi, hahaha", hắn cười lớn, xem ra cũng không uổng công bao lâu nay hắn tập luyện ngày đêm, cuối cùng cũng đã thành công, cũng có chút bổn sự rồi.

Cuối cùng 10 cái tên cũng lộ diện, xem ra cũng đều là những tinh anh trong tộc, tính ra họ chỉ thua những thiếu gia tiểu thư, những kẻ vốn có thiên phú cao, lại được điều kiện tu luyện tốt hơn, đương nhiên ngoại trừ Thập Nhất là một thằng phế vật không hơn không kém.

"Hiện tại các ngươi đã có tư cách tham gia thi đấu chính thức, tuy nhiên vẫn còn một phần thưởng nữa, Hồi Thể Đan, đan dược nhất phẩm sơ giai có tác dụng phục hồi thể lực rất tốt, những ai muốn có nó thì bước ra", lão trung niên gằn giọng.

Xem ra đây cũng là mục tiêu của những người ở đây, đương nhiên tư cách tham gia vòng đấu chính rất quan trọng, nhưng viên đan dược này thì cũng phải khiến ai ở đây cũng động tâm, bởi giá thành bên ngoài e là cũng phải hơn trăm kim tệ. Nói thế thôi chứ cái gì cũng có cái giá của nó, chỉ còn khoảng một tuần nữa là sẽ đến vòng đấu chính, nếu như vì viên đan dược này mà bị thương thì e là không đáng.

Vì vậy nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ có hai người bước ra, một tên gầy gò, quấn băng đen trên đầu, tên còn lại là một kẻ bịt mặt, do dự một hồi, Thập Nhất cũng bước ra, cũng dễ hiểu thôi, chẳng phải mục tiêu ban đầu của hắn là phải có viên đan dược này hay sao.

"Ê ngươi cố đi lộn không, đừng tưởng ăn may rồi ngông cuồng", lão trung niên nhìn Thập Nhất bước lên với ánh mắt khinh thường.

"Này, lão có vấn đề về thần kinh à, vừa nãy nói ai cũng được tham gia mà, chẳng lẽ già rồi nên đầu óc bị ngu ra hay sao",

"Há há há", hàng loạt tiếng cười vang lên, khán giả bên dưới cười không ngớt, tính ra đến xem thi đấu mà còn được tặng thêm quả xem tấu hài nữa.

"Mày...", lão trung niên tức giận, nhưng lão cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ nở một nụ cười gian xảo chờ Thập Nhất chuẩn bị no đòn.

"Thôi được, vậy sẽ có ba người thi đấu, thể thức cũng rất đơn giản, dùng hình thức loạn đấu, chỉ cần ra khỏi sàn đấu, tự đầu hàng hoặc bị hạ gục thì coi như thua, ai trụ lại cuối cùng coi như chiến thắng, cũng sẽ được xem là hạng nhất của vòng sơ tuyển này", lão đắc chí lên tiếng.

Khỏi nói cũng biết đây chính là một sự bất lợi lớn dành cho Thập Nhất, hắn có thể được xem là yếu nhất, nếu loạn đấu thì chẳng khác nào hai tên kia sẽ bắt tay nhau để loại hắn đầu tiên.

"Mẹ nó, đúng là lão cáo già, lại chọn hình thức bất lợi nhất cho ta", Thập Nhất tức giận, đương nhiên cũng không phải vì hắn đã đắc tội gì với lão, cũng không phải vì hắn đáng ghét hay xấu trai, đơn giản chỉ vì hắn chỉ là một kẻ hầu hèn mọn, không phải là tu luyện giả, vì vậy sẽ chẳng được ai đối xử bình đẳng như những người khác, nói ngắn gọn là do thân phận thấp kém của hắn mà thôi.

"Xem ra tới công chuyện nữa rồi", Thập Nhất nặng nề bước lên sàn đấu, giờ cũng không còn đường lui, hắn cũng không muốn chỉ như vậy mà ra về, hắn cũng muốn đánh một trận thống khoái xem sao.

"Được nếu đã sẵn sàng thì trận đấu bắt đầu", không nói không rằng, cả hai tên kia dường như hiểu suy nghĩ của nhau, nhằm hướng Thập Nhất mà lao tới...